Lâm Thiên Lộc chậm rãi gật đầu:
– Rất không tệ, lấy thiên phú của ngươi, xác thực đáng để Thánh Chủ liên tục mời chào.
Thú văn của ngươi là cái gì?
Sắc mặt Hàn Ngạo rất khó coi, không chỉ bởi vì bị những người khác nhúng tay, cũng là bởi vì hắn vậy mà không thể từ Khương Phàm trên tay chiếm được tiện nghi.
Nhất là khi hắn kích phát long khí, hắn lại cảm nhận được áp chế vi diệu.
Từ khi thức tỉnh linh văn đến nay, vẫn luôn là long khí của hắn sinh ra uy hiếp đối với tất cả thú văn trong thánh địa, chỉ cần long khí vừa ra, vạn thú khuất phục.
Tình huống của hôm nay tuyệt đối là lần đầu tiên.
– Bí mật!
Khương Phàm chắp tay với Lâm Thiên Lộc, nói:
– Còn xin túc lão đưa chúng ta rời khỏi Đại Hoang.
– Sau năm ngày nữa, vừa vặn có nhóm đệ tử muốn về thánh địa, ngươi có thể theo hắn trở về.
Lâm Thiên Lộc cũng tò mò thú văn của Khương Phàm, nhưng Khương Phàm không muốn nhiều lời, hắn cũng không tiện hỏi lại.
– Năm ngày, có thể chờ không?
Khương Phàm hỏi Thường Lăng ở sau lưng.
– Có thể.
Thường Lăng nhẹ nhàng gật đầu.
Hàn Ngạo nhìn dáng vẻ hai người thân mật, khinh thường hừ một tiếng.
– Có phải bởi vì được Thánh Chủ chiếu cố, La Phù không đủ để ngươi đắc ý, nên đã chạy đến Đan quốc đi khoe khoang rồi hay không? Du lịch bên ngoài chỉ là danh nghĩa, đưa cô nương này đến Mê Linh Huyễn Giới, làm chuyện ngoài ý muốn, truyền tống đến Đại Hoang.
Sau đó lại tấp nập trình diễn anh hùng cứu mỹ nhân, lay động phương tâm của mỹ nhân? Tuổi không lớn lắm, tâm cơ ngược lại đủ sâu.
Vị cô nương này, cảnh giác cao độ đi, chớ để bị người ta chà đạp, còn vụng trộm vui mừng.
Khương Phàm nghe được thì nhíu chặt mày:
– Nếu ngươi thật không phục, bây giờ chúng ta lại đánh một trận.
Trước đó ta chưa chuẩn bị xong, lần này cam đoan sẽ đánh cho ngươi ngoan ngoãn.
– Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Hàn Ngạo đột nhiên lạnh lại, con ngươi sáng ngời trong nháy mắt biến thành mắt dọc, toàn thân tràn ngập ra long khí kinh khủng.
– Đủ rồi!
Lâm Thiên Lộc quát tháo.
Hàn Ngạo bực tức nói:
– Sư tôn, ta muốn cùng hắn khiêu chiến, đến Vương Quốc Hắc Ám, ở trước mặt tất cả mọi người!
– Im miệng!
– Ta chính là muốn khiêu chiến! Ta muốn đại biểu Vô Hồi thánh địa, khiêu chiến hắn! Cái tên gia hỏa cuồng ngạo này liên tiếp cự tuyệt mời chào, không chỉ không tuân theo Thánh Chủ, mà còn là nhục nhã đệ tử thánh địa chúng ta.
Lâm Thiên Lộc không để ý đến hắn nữa, chào hỏi Khương Phàm đi đến Chí Ám lĩnh vực trước mặt.
– Vương Quốc Hắc Ám là nơi nào?
Khương Phàm nắm tay Thường Lăng đuổi theo Lâm Thiên Lộc.
Thường Lăng theo sát Khương Phàm, cảnh cáo Hàn Ngạo bên cạnh:
– Ngươi chỉ là đầu Dực Long, không phải Chân Long, đừng đem mình quá coi ra gì.
– Tiểu tiện nhân ngươi dám nhục nhã linh văn của ta.
Ánh mắt Hàn Ngạo đột nhiên lạnh hơn, một bàn tay quất về phía Thường Lăng.
Khương Phàm kéo Thường Lăng tới trong ngực, thuận thế xoay chuyển, một chân đánh về phía bàn tay Hàn Ngạo.
Đùng!
Oanh!
Khương Phàm cùng bàn tay hắn chạm nhau, trong nháy mắt, bàn chân nổ lên liệt diễm mãnh liệt, hung hăng hất tay Hàn Ngạo lên.
– Ngươi…!
Hàn Ngạo giận dữ, lại bị Lâm Thiên Lộc đưa tay chỉ vào:
– Lui lại!
Hàn Ngạo kịch liệt th ở dốc, căm tức nhìn Khương Phàm, nhiều lần cắn răng, từ từ lui về sau hai bước.
Các đệ tử bên cạnh nhìn lắc đầu, bọn hắn hiểu rất rõ tính tình Hàn Ngạo, hắn là chịu không nổi nhục nhã, không tiếp nhận được thất bại, cho tới bây giờ đều là hoành hành bá đạo.
Tuy nhiên ai bảo người ta thiên phú mạnh, lại là đệ tử đệ nhất túc lão đắc ý.
– Lâm tiền bối, cái Vương Quốc Hắc Ám là gì.
Khương Phàm đi trong bóng đêm, hiếu kỳ hỏi Lâm trưởng lão.
Nơi này hắc ám so đêm tối Đại Hoang càng đậm lạnh hơn, nhưng mặt đất lại sinh trưởng hoa hồng quỷ dị, chập chờn lên tia sáng yếu ớt, miễn cưỡng có thể nhìn thấy bóng người.
– Ngươi muốn gia nhập Vô Hồi thánh địa, biết Vương Quốc Hắc Ám cũng không sao.
Nhưng vị cô nương này cần cam đoan, nhìn thấy bất kỳ vật gì bên trong, cũng không thể nói với bất cứ người nào ở ngoài, bao gồm cả người thân cận nhất.
Thân thể Lâm Thiên Lộc còn người đi ở phía trước, bên dưới hồng quang yếu ớt âm u đầy tử khí để cho người ta cảm giác rất bất an.
– Ta cam đoan.
Thường Lăng nói.
Không phải chính là âm u, tà ác, kh ủng bố, hỗn loạn sao, nàng tình nguyện không nhìn tới, càng không nguyện ý nhớ lại.
Lâm Thiên Lộc yên lặng đi về phía trước một lát, mới nói:
– Trong ấn tượng của các ngươi, hắc ám Đại Hoang thâm uyên là dạng gì?
– Vết nứt, cái chết, tà ác, giống như là…!Địa Ngục…!Còn có phong ấn Vô Hồi thánh địa bố trí ở nơi đó, cùng ác linh chém giết ở nơi đó.
Khương Phàm tưởng tượng qua rất nhiều lần, trong ấn tượng xác thực chính là như thế này.
– Ha ha…!
Hàn Ngạo ở phía sau cười lạnh hai tiếng.
– Hắn thật đáng ghét.
Thường Lăng khẽ nói, chăm chú nắm cả cánh tay Khương Phàm.
– Ngàn năm trước, một lực lượng hắc ám từ trên trời giáng xuống, rơi vào Đại Hoang thánh địa.
Tựa như là thiên thạch va chạm, trong nháy mắt hủy diệt ba trăm dặm thánh địa được xây dựa lưng vào núi.
Sóng lớn, vết nứt, nương theo lực lượng hắc ám, lan tràn hơn nghìn dặm.
Bắt đầu từ ngày đó, lực lượng hắc ám nhanh chóng lan tràn, từ ngàn dặm đến hai ngàn dặm, lại đến ba ngàn dặm.
Đại khái là sau năm mươi ngày, Đại Hoang thánh địa trong phế tích phát sinh bạo tạc kịch liệt, lực lượng hắc ám mất khống chế, nhanh chóng quét sạch toàn bộ Đại Hoang mật lâm, từ hướng nam thẳng tới Tân Hải biên giới ngoài vạn dặm, từ hướng đông tràn qua Đại Hoang La Phù ở giữa m Dương hà, lan tràn La Phù sơn mạch.
Rất may mắn, năm đó Vô Hồi Thánh Chủ đã sớm chuẩn bị, bố trí phòng ngự ở m Dương hà, chống đỡ lực lượng trùng kích kia.
– Từ đó về sau, hắc ám ngày đêm không tiêu tan, che khuất bầu trời, bao phủ Đại Hoang mật lâm hơn mười năm.
Ác linh gào thét, Yêu thú gào thét, kéo dài bạo loạn.
Năm đó Vô Hồi thánh địa rộng mời thánh địa thiên hạ liên hợp trấn áp, nhưng không có được bất kỳ hưởng ứng gì.
Kỳ thật Vô Hồi chúng ta có thể từ bỏ Đại Hoang, toàn lực bảo vệ La Phù, nhưng lúc đó Thánh Chủ lại dứt khoát quyết định, điều động toàn bộ lực lượng thánh địa, tiến vào chiếm giữ Đại Hoang..