Đan Đại Chí Tôn

Chương 565-567



565: Thay Đổi Vận Mệnh 2

Bạch Trầm Hương đi đến gian phòng, gót sen uyển chuyển, dáng dấp yểu điệu.

Làm bộ đánh giá bố trí xung quanh gian phòng, lắc eo, không để lại dấu vết hiện ra từng góc độ dáng người uyển chuyển của mình.

Thời gian dường như đã quên lãng nàng, không có để lại bất cứ dấu vết gì.

Dung nhan tuyệt mỹ, tư thái linh lung chập trùng, hoàn toàn không thua gì thiếu nữ, nhưng lại có vận vị thành thục mà thiếu nữ không có.

– Ngươi tìm đến ta có chuyện gì?
Đường Thiết Bình không nhịn được mà nhìn Bạch Trầm Hương, hắn cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm với ai.

Tuy nhiên, không nhìn thì không sao, nhìn một chút, mơ hồ phát giác được cái gì đó.

Nữ tử này hình như vừa tắm rửa qua, y phục còn rất ít ỏi, da thịt trắng nõn trơn nhẵn như ngà voi, thật giống như cố ý ăn mặc như thế.

Lúc gặp mặt ban ngày chỉ lo tức giận, còn không có cẩn thận thưởng thức qua Nhị trưởng lão Xích Tiêu tông này.

– Bên trong Đại Hoang thâm uyên rốt cuộc có cái gì?
Bạch Trầm Hương phát hiện mình đã gây chú ý cho Đường Thiết Bình, cố ý nghiêng người đối mặt hắn.

– Mặc kệ nơi đó có cái gì, chỉ cần phá hư phong ấn Vô Hồi thánh địa duy trì liền có thể dẫn bạo Đại Hoang.

Đường Thiết Bình càng nhìn càng cảm giác Bạch Trầm Hương đã có chuẩn bị trước khi đến, cũng không khách khí thưởng thức.

Từ hai chân thon dài thẳng tắp, nhìn thấy một vòng eo uyển chuyển.

Từ núi non trùng điệp, nhìn thấy bạch ngọc hoàn mỹ.

Lại hướng lên, tóc dài như thác nước, cái cổ trắng ngọc như tuyết, một đôi mắt tràn ngập sóng nước sáng tỏ chọc lòng người.

Bạch Trầm Hương quay người đối mặt với Đường Thiết Bình, thể hiện mình càng tốt hơn:
– Các ngươi chuẩn bị thế nào?
– Diêm La điện cùng Võ Cực điện sẽ chuẩn bị cẩn thận, mấu chốt là những bằng hữu của thánh địa, cần thận trọng chọn lựa.

Đã phải có thực lực, còn phải có thể tín nhiệm.

Muốn chuẩn bị kỹ càng, đoán chừng phải mười ngày.

Chân chính dẫn bạo Đại Hoang, cụ thể phải sau nửa tháng.

Ánh mắt Đường Thiết Bình tràn đầy tính xâm lược, không chút kiêng kỵ mà thưởng thức.

Bạch Trầm Hương bị Đường Thiết Bình chằm chằm đến toàn thân phát nhiệt, thanh âm đều xuất hiện từng tia từng thanh âm rung động.

– Ta có một đề nghị, không biết Đường điện chủ có nguyện ý nghe hay không.

m thanh mỹ diệu rung động thắng qua tất cả mãnh dược, Đường Thiết Bình rung động trong lòng, một cơn sóng nhiệt nóng hổi từ đan điền mãnh liệt lan tràn ra, quét sạch toàn thân.

Hắn đã không nhớ nổi đã bao nhiêu năm không có hưởng thụ qua nữ tử, một là bận rộn, một là khinh thường, nhưng không biết thế nào, nữ tử trước mắt hắn đây lại khơi gợi lên k1ch tình của hắn đã lâu.

– Ngồi xuống đây nói.

Đường Thiết Bình vỗ vỗ ghế bên cạnh mình.

Nữ tử này quốc sắc thiên hương, trong lúc giơ tay nhấc chân vận vị chọc người, càng nhìn càng động tâm.

Bạch Trầm Hương chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống cạnh bên Đường Thiết Bình, đường cong lả lướt, dáng vẻ thướt tha mềm mại, da thịt trắng tuyết tựa như tổ yến, vừa sáng tỏ vừa mịn dính.

Đường Thiết Bình hít mùi thơm nồng đậm một hơi thật dài, hai tay mở ra, trực tiếp ôm Bạch Trầm Hương vào trong ngực.

– Từ từ nói, chúng ta có nhiều thời gian.

Bạch Trầm Hương run rẩy thân thể mềm mại, nhưng vẫn thuận thế rúc vào trong ngực hắn.

– Ta luôn cảm thấy Đại Hoang thâm uyên không đơn giản, vì lý do an toàn, không ngại phái ra chi đội cảm tử, đi trước tìm hiểu tình hình.

– Võ Cực điện đưa ra đề nghị này, cụ thể do Diêm La điện chúng ta chọn phái tử sĩ đi chấp hành.

Đường Thiết Bình càng hài lòng hơn, nữ tử này không chỉ có mê người, còn rất có ý nghĩ.

– Còn có thời gian hành động, ta đề nghị phải chờ tới sau một tháng.

– Vì sao?
– Sau một tháng nữa, chính là thời gian Lang Gia hoàng triều cùng La Phù sơn mạch giao chiến.

Đến lúc đó, Vô Hồi thánh địa chắc chắn phân ra tinh lực đến nơi đó, cũng sẽ từ Đại Hoang điều người ứng phó ngoài ý muốn, chúng ta hành động sẽ thuận lợi hơn.

Mà…!A…!
Bạch Trầm Hương còn chưa nói xong, Đường Thiết Bình đột nhiên chặn ngang ôm lấy nàng, đè ầm ầm ở trên mặt bàn.

– Mà cái gì?
– Thời điểm Đại Hoang thâm uyên bị nổ tung, chính là mấu chốt của cuộc hỗn chiến giữa La Phù cùng Lang Gia, Vô Hồi thánh địa muốn triệu tập La Phù ứng phó hắc ám, cũng vô năng …!Ô ô ô…!
Bạch Trầm Hương lại bị thô lỗ cắt ngang.

Huyết mạch toàn thân Đường Thiết Bình căng phồng, không kịp chờ đợi mà xé mở y phục triển khai hành động.

Hỗn chiến kịch liệt, hò hét cao vút, vang vọng tẩm điện.

Cách sân nhỏ hơn trăm mét, bọn thị vệ trấn thủ bên ngoài đều nghe được âm thanh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

Trượng phu Bạch Trầm Hương đã chết mười năm.

Đường Thiết Bình càng là hai ba mươi năm chuyên chú vào võ pháp cùng Diêm La điện.

Đột nhiên nhóm lửa nhiệt tình, cơ hồ muốn đem hai người đốt thành tro bụi.

Thanh âm cuồng loạn, chiến đấu như mưa to gió lớn, để thị vệ phía ngoài đều nghe được mà kinh tâm động phách.

– Nữ tử này…!
Bọn thị vệ chau mày, sắc mặt vô cùng quái dị.

Chuyện quan trọng của nữ tử này chính là hiến thân?
Điện chủ cường thế lại lãnh khốc của bọn hắn lại bị thông đồng?
Thì ra điện chủ thích nữ tử như vậy?
Nghe động tĩnh bên trong, giống như không phải là ưa thích bình thường, đây là muốn tươi sống xé rách Bạch Trầm Hương sao?
Cô nương này thật tâm cơ!
Vậy mà lại nghĩ đến thông qua phương thức như vậy thay đổi vận mệnh.

Điện chủ sẽ bị mê hoặc sao?
Hình như cũng không cần mê hoặc, dù chỉ là gây nên hứng thú, xem nàng như đồ chơi liền có thể để các đệ tử và trưởng lão trong Ly Hỏa thánh địa thay đổi thái độ đối với Bạch Trầm Hương.

Dù sao điện chủ cũng nắm trong tay chi đội săn giết mạnh nhất Ly Hỏa thánh địa, nắm trong tay hình pháp đại quyền của Ly Hỏa thánh địa.

Nếu như Bạch Trầm Hương lại hơi biểu hiện ra chút nhạy bén, trở thành tâm phúc trợ thủ của điện chủ, nói không chừng còn có thể chính thức gia nhập Ly Hỏa thánh địa, trở thành nhân vật quan trọng trong Diêm La điện.

– Nữ tử thật đáng sợ.

Bọn thị vệ âm thầm than thở..

566: Kiếp trước máu, kiếp này hồn (1)

Bên ngoài Vương Quốc Hắc Ám!

Khương Phàm đứng trên một tòa đàn tế rộng rãi, ngước nhìn tượng đá vạn trượng trước mặt.

Tượng đá đó là Lý Hương Quân, nhưng thiếu đi mấy phần trang trọng, nhiều hơn mấy phần bá thế.

Ánh sáng cuồn cuộn, nở rộ kéo dài, thanh thế cực kỳ to lớn, giống như biển động mãnh liệt liên miên bất tuyệt quét sạch bốn phương tám hướng.

Mấy chục dặm bên ngoài, năng lượng hắc ám không ngừng lao nhanh ra, nóng nảy, điên cuồng, giống như mãnh thú Hoang Cổ muốn từ trong hư không vô tận lao ra.

Ánh sáng cùng hắc ám ở nơi đó va chạm, thanh âm ù ù chấn thiên động địa.

Bầu trời vặn vẹo, đại địa oanh minh, như đều muốn để mảnh thế giới này bị hủy diệt.

– Mỗi khi màn đêm biến mất, ánh sáng trở về nhân gian, pho tượng Lý Hương Quân Thánh Chủ nở rộ thánh quang sẽ tăng vọt gấp đôi. Năng lượng hắc ám sẽ bị tiếp tục áp chế, lui về vực sâu năm trăm dặm. Phong ấn không gian cũng sẽ liên tiếp mở ra, ngươi liền có thể tiến vào. Vô Hồi thánh địa có hơn ba mươi vị trưởng lão, hơn hai ngàn đệ tử, toàn bộ tụ tập tại phía trên tòa tế đàn này. Tế đàn giống như vậy còn có ba tòa, phân biệt trấn thủ ở bốn phương vị ngoài Hắc Ám thâm uyên, là năng lượng thánh quang phong ấn nguyên tuyền.

– Là sau khi trời sáng ta đi đến đó, trước khi trời tối nhất định phải trở về sao?

Khương Phàm hỏi trưởng lão bên cạnh, cũng chính là đại đệ tử túc lão Ngụy Thiên Thu, Vũ Văn Hùng.

Một trong Song Long Vô Hồi, ‘Địa Long’.

Tuy nhiên vị Địa Long này không còn là Ấu Long, mà là Linh Hồn cảnh đỉnh phong siêu cấp Chiến Long, là lực lượng trung kiên dưới trướng túc lão Vô Hồi thánh địa.

Nếu như có thể đạt được cơ duyên, vượt qua Sinh Tử cảnh, sẽ chính thức tiếp nhận Ngụy Thiên Thu, trở thành Vô Hồi túc lão mới.

Cho nên địa vị của hắn tại Vô Hồi thánh địa cực cao, mấy năm trước đã bắt đầu phụ trách trấn thủ toà tế đàn này.

– Bên trong Hắc Ám thâm uyên cũng có pho tượng Lý Hương Quân Thánh Chủ, còn bố trí cấm khu thánh quang đặc thù. Mặc kệ là ban ngày hay là đêm tối, bọn chúng đều có thể chống cự hắc ám, nếu như gặp phải nguy hiểm, hoặc có thể là màn đêm buông xuống, trốn đến nơi đó liền có thể cam đoan an toàn. Tuy nhiên ta đề nghị, vì là lần đầu tiên ngươi đi đến, tùy tiện nhìn chút thôi, tương lai có rất nhiều cơ hội đi đến thăm dò.

Vũ Văn Hùng nhìn Khương Phàm ở bên cạnh, trên khuông mặt lạnh lùng nghiêm túc khó lộ ra được mấy phần tươi cười.

Tiểu gia hỏa này mà thật sự có thể để cho người ta kinh hỉ.

Đánh bại Hàn Ngạo, còn thuận tiện ngược tên Chiến Phật phách lối Chí Tôn thánh địa kia.

Thật nở mày nở mặt!

– Tịch Nhan ở bên trong à?

Thời điểm Khương Phàm ở Vương Quốc Hắc Ám bái phỏng cung điện Vô Hồi thánh địa, không có gặp qua Tịch Nhan, hỏi qua đệ tử khác, nhưng bởi vì chuyện Hàn Ngạo, không ai cho hắn sắc mặt tốt.

– Bị Bạch Nguyệt túc lão mang vào Hắc Ám thâm uyên. Ngươi không cần lo lắng, các nàng rất tốt, không có gì bất ngờ xảy ra, các nàng đã chính thức là quan hệ thầy trò.

Tham Khảo Thêm:  Chương 267: Tin Tức Chấn Động

Khi đang nói chuyện, màn đêm thế giới bên ngoài biến mất, ánh sáng trở về nhân gian.

Pho tượng Lý Hương Quân giống như được phục sinh, chậm rãi động thân, triển khai hai tay, tiếp dẫn ánh sáng thiên địa hội tụ ở đây.

Ánh sáng nở rộ tiếp tục tăng vọt, càng phát ra cuồng bạo, liên miên bất tuyệt đụng chạm lực lượng hắc ám ở xung quanh, phá hủy lít nha lít nhít ác linh oán niệm.

Thanh thế to lớn, đinh tai nhức óc.

Khương Phàm rung động nhìn quang minh cùng hắc ám giao phong, như thiên băng địa liệt, vạn vật bị hủy diệt, lại như trăm vạn hùng binh, kim qua thiết mã(*).

(*) Hình dung tư thế anh hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông ra trận. Cũng dùng để hình dung chiến tranh.

Khó có thể tưởng tượng được, cảnh tượng như vậy lại diễn ra mỗi ngày.

– Trời đã sáng, ta đưa ngươi đi đến đó.

Vũ Văn Hùng đã sớm tập thành thói quen, chờ sau khi hắc ám hoàn toàn bị ép về Hắc Ám thâm uyên, hắn tự mình mang theo Khương Phàm rời khỏi tế đàn, nhắc nhở hắn chuyện phải chú ý khi vào vực sâu.

Các đệ tử và trưởng lão còn lại thì lần lượt tản ra, tuần sát các nơi, kiểm tra phong ấn thánh quang giam cầm Hắc Ám thâm uyên.

Tại biên giới Hắc Ám thâm uyên có một cái giếng sâu cổ lão.

Hắc ám, giá lạnh, giống như sâu không thấy đáy.

– Nơi này chính là mật đạo không gian, có thể đưa ngươi vào Hắc Ám thâm uyên. Nhớ kỹ những lời ta nói. Đặc biệt là không nên xâm nhập đến ngoài trăm dặm.

Sau khi Vũ Văn Hùng thận trọng nhắc nhở đã phá bỏ phong ấn trên giếng cổ.

– Hai ngày sau liền sẽ trở về.

Khương Phàm thả người nhảy xuống, biến mất trong nháy mắt.

Quang ảnh lấp lóe, nhanh chóng bay lượn.

Khương Phàm rất nhanh đã khống chế được thân thể, hắn lao xuống phía dưới, nhanh chóng thông hướng vực sâu vô tận.

Khi quang ảnh biến mất, hắn xuất hiện ở trong phế tích một chỗ hoang vu.

– Đại Hoang… Thâm uyên?

Khương Phàm nhìn qua ‘Thông đạo’ mình rơi xuống, hắc ám cuồn cuộn, cường quang ẩn hiện, bị khói đen nặng nề che phủ lấy, bàng bạc uy thế tràn ngập khắp hoang dã.

Giống như là núi lửa to lớn treo ngược, cảnh tượng rung động treo ở trên đỉnh đầu.

Khương Phàm mang theo tàn đao, nhìn xung quanh.

Nơi này cũng không phải là hắc ám giá lạnh trong tưởng tượng của hắn, ngược lại bầu trời lại sáng rực tự nhiên, thật giống như ánh trăng.

Đó là ánh sáng thánh quang bình chướng.

Nhìn cường quang cuồn cuộn từ bên ngoài, nơi này lại yếu ớt đến bình tĩnh.

Rống…

Ba con Sư Thứu Thú toàn thân màu kim hoàng từ bầu trời mờ tối nhanh như tên bắn mà vụt qua, bọn chúng có đầu ưng, cánh ưng, thân sư, đuôi sư, lông vũ giống như hoàng kim lóe ra tia sáng tôn quý, cánh chim trải dài đến tám mét, cuốn lên cuồng phong mãnh liệt, chở các trưởng lão Vô Hồi lướt qua trời cao.

Bọn chúng chú ý tới Khương Phàm, nhưng cũng không có để ý tới, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.

567: Kiếp trước máu, kiếp này hồn (2)

Sau đó không lâu, nơi xa bộc phát ra tiếng chém giết kịch liệt, đại địa oanh minh, kim quang lấp lóe, tiếng gào thét thê lương như ẩn như hiện.

Khương Phàm đột nhiên giật mình, xoay người lại, trong chốc lát, một gương mặt quái vật dữ tợn đột nhiên đánh tới phía hắn.

Giống như là một hắc con hầu tử không lông, răng nanh sắc nhọn, toàn thân mang theo sát khí tà ác.

Khương Phàm nâng đao trong nháy mắt, đối diện bổ quái vật ra.

Nhưng… sau khi quái vật rơi xuống trên mặt đất, nó lại nhanh chóng nhấp nhô, biến thành hai con hắc hầu tử, lại bổ nhào tới hắn.

Khương Phàm nhíu mày, chấn khởi hai cỗ kim viêm nuốt sống quái vật.

Quái vật thét lên thê lương, rất nhanh đã bị đốt thành tro bụi.

– Đến đây!

Khương Phàm hét lớn, liệt diễm cuồn cuộn, ngưng tụ ra mấy trăm đạo kim tinh bạo kích.

Bọn quái vật đang phóng tới từ bốn phương tám hướng tới bị đánh trúng, bên trong kim viêm bắn nổ đã tan thành mây khói.

Chi chi chi…

Trong bóng tối nơi xa, số lượng lớn quái vật chấn kinh rút đi.

– Những thứ này chính là ác linh?

Khương Phàm khẽ nhíu mày, cất bước đi xuống bệ đá.

Nhưng… Linh hồn đột nhiên xuất hiện cảm giác hồi hộp nhỏ xíu, Chu Tước linh nguyên trong khí hải giương cánh gáy to, quấy kim quang cuồn cuộn trong khí hải.

– Xảy ra chuyện gì?

Khương Phàm kinh ngạc lui về bệ đá.

Loại cảm giác này hoàn toàn biến mất, Chu Tước linh nguyên cũng khôi phục lại bình tĩnh.

Khương Phàm cẩn thận cảm nhận một lát, lần nữa đi xuống bệ đá.

Cảm giác hồi hộp lại xuất hiện lần nữa để cho toàn thân đều nổi lên lông tơ.

Chu Tước linh nguyên lại bay lên, vô cùng xao động.

Tham Khảo Thêm:  Chương 79

Khương Phàm chau mày, từ từ đi về phía trước.

Cảm giác hồi hộp càng ngày càng rõ ràng, Chu Tước linh nguyên cũng càng xao động.

Khi Khương Phàm đi lên phía trước hơn trăm mét, huyết khí toàn thân đều nóng lên.

– Linh hồn của ngươi…

Tiếng Đan Hoàng vang lên trong ý thức Khương Phàm:

– Giống như đang nhận lấy một loại k1ch thích nào đó.

– Sợ sệt sao?

Sau khi Khương Phàm cẩn thận cảm nhận, nhẹ giọng nói nhỏ:

– Càng giống là cảnh giác.

– Tốt nhất ngươi nên rời khỏi nơi này.

Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.

– Ta hẳn là nên đi lên phía trước.

Trước đó Khương Phàm suy đoán Đại Hoang thâm uyên có quan hệ với một trận chiến tại Đăng Thiên Kiều ở tiền thế.

Có thể băng diệt Đại Hoang thánh địa, hình thành hắc ám bạo động ngàn năm, nguồn năng lượng kia hoàn toàn áp đảo trên thánh địa.

Có thể là cấp bậc hoàng tộc.

Nhưng trong trí nhớ ở kiếp trước, trước khi Đăng Thiên Kiều phát sinh, Thương Huyền đại lục đã bình tĩnh hơn mười mấy năm, không có năng lượng hoàng tộc đặc biệt mạnh uy hiếp Thương Huyền.

Trước đó chỉ là suy đoán, hoặc là chờ mong.

Bây giờ xem ra, thật có thể là đã đoán đúng.

– Thái Dương Diệu Thế!

Khương Phàm thôi động Kim Viêm linh văn, liệt diễm cuồn cuộn, kim quang hừng hực, giống như là Chu Tước dục hỏa, phóng lên tận trời, quay quanh thành một vòng sáng chói khuếch tán trên đỉnh đầu.

Ánh sáng nở rộ, chống lên ánh sáng bình chướng hơn trăm mét.

Khương Phàm thở sâu, đón nhận cái cảm giác k1ch thích kia.

Linh hồn càng ngày càng kích động mãnh liệt để toàn thân rùng mình.

Chu Tước linh nguyên gáy to không ngừng, thậm chí chủ động hóa thành sợi tơ, xông về toàn thân, quấn chặt lấy linh hồn.

Nhưng thay đổi rõ ràng nhất đến từ huyết dịch.

Huyết dịch nóng hổi, lao nhanh khắp toàn thân như muốn đốt thấu huyết nhục, nhưng k1ch thích khác biệt so với linh hồn chính là, huyết dịch thay đổi lại truyền đến kích động.

Khương Phàm cất bước phóng tới, cuối cùng là triển khai hai cánh, nhanh chóng lướt qua giữa không trung.

Số lượng lớn ác linh khóa chặt Khương Phàm, lại kiêng kị ánh sáng của mặt trời.

– Khương Phàm?

Trong phế tích tại hoang nguyên, Thánh Phật nhìn bóng người vàng óng xẹt qua giữa không trung, vừa nhìn đã biết ngay thân phận.

Hắn và Chiến Phật không chỉ có thể dùng chung năng lượng, còn có thể liên hệ ý thức.

Cánh chim màu vàng óng, thái dương màu vàng.

Chính là đệ tử thân truyền Vô Hồi Thánh Chủ, Khương Phàm.

Khi Thánh Phật phát hiện Khương Phàm, Chiến Phật ở xa xa trong Vương Quốc Hắc Ám nhanh chóng truyền đến tiếng gầm giận dữ.

– Giết!

– Không được.

Thánh Phật lắc đầu.

Nơi này là Hắc Ám thâm uyên, tà ác giá lạnh, đối với năng lượng Thánh Phật của hắn có chỗ áp chế. Mà, nơi này lại là lãnh địa bị Vô Hồi thánh địa khống chế, không thích hợp ra tay.

– Đó là Khương Phàm sao?

Tịch Nhan ở trong bóng đêm ngóng nhìn phương xa quang ảnh màu vàng nhanh chóng xẹt qua, nhưng lại lắc đầu.

Hẳn là Hoàng Kim Sư Thứu thú.

– Tịch Nhan, phía trước có bầy ác linh, số lượng ba trăm ba mươi con. Giết hết! Năm ác linh có được hồn linh! Bắt lấy! Ăn hết!

Một lão ẩu(*) gần đất xa trời ra lệnh cho Tịch Nhan.

(*) Bà già.

Tóc dài xám trắng rất thưa thớt, như cỏ dại theo gió mà động.

Trong hốc mắt hãm sâu phát ra ánh sáng màu xanh. Cái mũi cơ hồ muốn sụp đổ, bờ môi khô quắt, trên mặt là những nếp nhăn khô nứt nhăn nheo, không có một chút nhan sắc nào.

Nàng giống như một bộ thây khô, để cho người ta không rét mà run.

Đáy mắt Tịch Nhan chợt hiện tinh mang, nhanh chóng lao thẳng đến hắc ám trước mặt.

Hồn linh, ác linh tà ác có hồn khí, đối với linh hồn nàng có hiệu quả tẩm bổ rất mạnh. So với một ít linh hồn hay đan dược đều mạnh hơn.

Phạm vi Đại Hoang thâm uyên đạt tới hơn năm trăm dặm, nhưng tương đối an toàn, được Vô Hồi thánh địa khống chế, còn có tia sáng yếu ớt, chỉ có ngoại vi hơn trăm dặm.

Càng đi sâu vào bên trong, ánh sáng càng ảm đạm, tà khí càng nồng đậm để cho người ta toàn thân khó chịu, ý thức hỗn loạn, giống như muốn lâm vào điên cuồng, bị ý niệm tà ác điều khiển.

Sau phạm vi trăm dặm, thiên địa hoàn toàn lâm vào hắc ám, ánh sáng Khương Phàm thả ra đều bị nuốt hết.

Hắc ám âm trầm thấu xương, sát khí ngập trời, ác khí tuôn ra cứ như đây là cấm khu của sinh linh, để cho người ta muốn lâm vào sụp đổ.

– Khương Phàm, đây không phải nơi ngươi có thể tới. Trở về đi, rốt cuộc ngươi đang chấp nhất cái gì? Nơi này chưa chắc có cơ duyên ngươi muốn. Đừng lại tới phía trước nữa, ý thức của ngươi sắp hỏng mất rồi. Khương Phàm… Khương Phàm…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.