– Ta có thể sao?
Thường Lăng kinh ngạc nhìn Thánh Chủ.
Ở lại học tập?
Nhưng lại là học mấy năm mà thôi?
Ý tứ trong lời nói chẳng phải là ở lại học tập liền tốt, suy nghĩ gì thời điểm đi thì khi nào đi?
Khương Phàm cũng rất kinh ngạc, Thánh Chủ khẳng khái như thế sao?
– Đan quốc đang di chuyển tới La Phù, Ngọc Đỉnh tông La Phù đã cùng các tông La Phù ra nghênh đón, xem ra hẳn là bọn hắn có thể ở chung.
Nhiệm vụ chủ yếu của Đan quốc là xây dựng lại, là cùng Ngọc Đỉnh tông triển khai giao lưu.
Ngươi trở về cũng không có tác dụng gì, còn không bằng ở lại thánh địa học tập đan thuật.
Nhưng, lão ca kia của ta thì tính tình có chút lạ, ngươi có thể để cho hắn đồng ý dạy ngươi hay không, lại có thể dạy ngươi bao nhiêu, phải xem năng lực của ngươi.
Ta chỉ có một điều kiện, ngươi ở chỗ này học tập mấy năm, liền phải không ràng buộc gì khác mà chỉ có rèn luyện.
Vô Hồi Thánh Chủ một mặt nghiêm túc nhìn Thường Lăng.
– Ta đều có thể học tập mấy năm?
Thường Lăng nghe ra vấn đề, cũng là không nghĩ tới chủ nhân thánh địa cao quý sẽ tính toán tiểu nha đầu mình đây.
– Hoàn toàn do ý nguyện của ngươi, trong lúc đó ngươi cũng có thể tùy thời về Đan quốc thăm hỏi phụ thân của ngươi.
Điều kiện tiên quyết là ngươi có thế để cho lão ca kia tiếp nhận ngươi, chỉ dạy ngươi.
Thường Lăng nghiêm túc suy tính.
Thánh Chủ nói không sai, sau khi Đan quốc tiến vào La Phù sơn mạch, mấy năm đầu cũng đều là vội vàng xây dựng và thích ứng, còn có thể cùng Ngọc Đỉnh tông làm chút lễ tiết kết giao.
Mình tránh không được phải được phải thường xã giao.
Nếu ở nơi đó hoang phế thời gian, còn không bằng ở lại nơi này học tập đan thuật.
Thánh địa của Luyện Đan sư, mặc dù không đến mức giống như Ly Hỏa thánh địa, nhưng có thể chống lên toàn bộ đan dược của Vô Hồi thánh địa, khẳng định có chỗ phi phàm của nó.
Kỹ nghệ luyện đan sẽ càng cao siêu hơn phụ thân.
Mà…!hình như Khương Phàm cũng muốn ở lại Vô Hồi thánh địa, nghĩ tới hai người sắp phải vĩnh viễn tách ra, trong lòng luôn có mấy phần không nỡ.
Khương Phàm có chút há mồm, muốn nhắc nhở Thường Lăng, nhưng nhíu mày xem xét, vừa vặn nghênh tiếp ánh mắt sắc bén của Vô Hồi Thánh Chủ.
Già mà không kính.
Khương Phàm âm thầm lắc đầu, cái này rõ ràng chính là muốn Thường Lăng ở lại Vô Hồi thánh địa.
Thiên tài luyện đan như Thường Lăng đây, nếu như tiếp xúc đến đan thuật cao thâm, khẳng định sẽ quên mình say mê trong đó.
Vị lão già kia nếu như lại nhận ý Thánh Chủ, cố ý kéo dài để dẫn dụ, rất có thể Thường Lăng sẽ bất tri bất giác ở chỗ này tám năm, mười năm, sau đó lại bồi thường hưởng ứng tuổi tác.
Chỉ chớp mắt, nửa đời người liền đi qua.
Vô Hồi Thánh Chủ cảm thấy Thường Lăng đã động tâm, lại nói:
– Nghe nói các ngươi tại Nguyệt Hoa Thiên Bảo chú ý tới Bát Bộ Đan Kinh ?
– Bẩm Thánh Chủ, có chú ý tới.
Thường Lăng ngạc nhiên nhìn Vô Hồi Thánh Chủ, chẳng lẽ Bát Bộ Đan Kinh là của Vô Hồi thánh địa?
– Bát Bộ Đan Kinh đúng là của chúng ta, đan thuật bên trong vô cùng thâm ảo, chỉ bằng vào lão ca ta kia, lĩnh hội không thấu.
Thánh địa lại không chiêu được thiên tài luyện đan thích hợp, cho nên chúng ta hy vọng có thể chiêu mộ được Đan Thánh có thấu hiểu phi phàm đối với đan thuật, cùng nhau nghiên cứu.
Mặc dù ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng thiên phú phi phàm, linh văn đặc biệt, hẳn là có tư cách cùng nhau tham dự.
Vô Hồi Thánh Chủ nói xong, rốt cuộc Thường Lăng cũng lộ ra kích động:
– Thánh Chủ, xin thứ cho ta mạo muội hỏi một chút, Đan sư Vô Hồi thánh địa, là cấp bậc Đan Thánh?
– Đó là đương nhiên, có thể lấy đan thuật đứng hàng túc lão, không đến Đan Thánh hắn có mặt ở lại sao?
Vô Hồi Thánh Chủ cười nhạt, trong giọng nói mang theo kiêu ngạo.
– Ta nguyện ý ở lại!
Thường Lăng kích động đến mức hai mắt tỏa ánh sáng, phụ thân truy cứu cả đời, đều không thể đến cấp bậc Đan Thánh, Đan quốc bọn hắn chỉ có tiên tổ Thường Hi đạt tới.
Không hổ là thánh địa, vậy mà có thể có Đan sư cấp bậc Đan Thánh.
Khương Phàm cũng thật bất ngờ, liền vội hỏi Đan Hoàng trong ý thức:
– Tiền bối, cấp bậc Đan Thánh là gì?
– Ta nhớ là đã từng giải thích qua rồi nha, có thể luyện ra lục phẩm đan dược, liền xem như Đan Thánh.
Tuy nhiên Luyện Đan sư Đan Thánh cũng giống như Thánh phẩm linh văn, cũng là phân ba cái cấp độ.
Đan Hoàng kỳ thật cũng ngoài ý muốn khi biết Vô Hồi thánh địa lại có Luyện Đan sư cấp bậc Đan Thánh, hẳn là từ Vương Quốc Hắc Ám đạt được cơ duyên gì đó.
Bạch Nguyệt ở bên cạnh âm thầm lắc đầu.
Thánh Chủ chính là Thánh Chủ!
Mình chỉ nhắc đến chuyện Thánh Linh, nhắc nhở Thánh Chủ tốt nhất nên giữ nàng lại.
Kết quả Thánh Chủ từ đầu đến cuối đều không có nói tới Thánh Linh, cũng không có ép buộc Thường Lăng gia nhập thánh địa, vòng vo liền khống chế được Thường Lăng.
Khương Phàm nhớ mong phụ thân, liền hỏi:
– Thánh Chủ, phụ thân ta…!
– Đột phá.
– Thật?
– Chính là thời điểm ngươi tới.
Hôm qua Khương Hồng Võ vừa đột phá, nhưng còn cần một thời gian để vững chắc, ngươi tạm thời còn không thể gặp.
– Tạ ơn Thánh Chủ!
Khương Phàm kích động hô to.
Đột phá đến Niết Bàn cảnh, liền mở ra bảo tàng của thân thể, dần dần rời khỏi cơ thể Phàm Thai, tuổi thọ sẽ còn theo cảnh giới nhất trọng thiên tăng lên, sau đó sẽ lại tăng lên trên diện rộng.
Vô Hồi Thánh Chủ lại nói:
– Ngọc Đỉnh tông liên danh đề nghị giao cho Bạch Hổ tông đứng hàng mười tám tông, cũng đã được ta thông qua.
– Tạ ơn Thánh Chủ!
Khương Phàm lại lần nữa hô to, kích động đến mức hận không thể đi qua ôm Thánh Chủ đang ngồi ngay ngắn ở phía trên.
– Bạch Hổ tông? Niết Bàn cảnh?
Thường Lăng khiếp sợ nhìn bọn hắn.
Vô Hồi thánh địa cùng La Phù đã bí mật chế định một quyết nghị như thế này.
Cũng không có chút ngoài ý muốn nào, Bạch Hổ tông khẳng định Khương Hồng Võ là tông chủ, cái này cũng liền mang ý nghĩa Khương Hồng Võ được Vô Hồi thánh địa bảo hộ, Lang Gia hoàng triều không thể nào giết hắn.
Lang Gia hoàng triều còn đánh thế nào?
– Ta còn định ra một phần hiệp nghị mới, Thập Bát Tông La Phù lệ thuộc trực tiếp Vô Hồi thánh địa quản hạt.
Các tông phát triển, Vô Hồi thánh địa tuyệt đối không can thiệp, nhưng chỉ cần thánh địa cần, Linh Hồn cảnh ngũ trọng thiên trở lên của các tông liền phải tại thời gian ngắn nhất hoàn thành tập kết, chờ đợi Vô Hồi thánh địa điều khiển..