640: Sinh Tử Dập Tắt Lửa
Một tộc nhân Tử Phủ hùng tráng cường thế giết tới, đột ngột nhảy lên gần tám mét, nắm đấm giống như cối xay đánh tới Cơ Lăng Huyên.
Kim mân lan tràn, tử khí cuồn cuộn, khuấy động cương khí bá đạo.
Cơ Lăng Huyên khẽ nhíu mày, nàng phóng lên, nắm đấm lấp lóe cường quang, tràn ngập ra khí thế nặng nề như núi, cường thế đối kích.
Keng!
Giống như là hai ngọn núi thép va chạm vào nhau, sóng âm chói tai nương theo năng lượng bắn nổ, quét sạch hai bên.
Cơ Lăng Huyên lại bị hất bay ra ngoài.
Vị tộc nhân Tử Phủ kia cũng không dễ chịu, cánh tay phải như bị giật điện, đập liên hồi trên mặt đất.
– Cơ Lăng Huyên, quả nhiên danh bất hư truyền! Tại Lạc Chùy trọng địa này, cũng đừng oán Linh Nguyên cảnh đỉnh phong ta đây khi dễ người.
Ta cuốn lấy Cơ Lăng Huyên, những người khác giải quyết Bất Diệt Kim Thân!
Nam tử rống to, bắp thịt toàn thân kịch liệt nhúc nhích, áo giáp tử khí bảo vệ cơ thể, nắm đấm lại liên tục kéo về phía Cơ Lăng Huyên.
Hơn hai mươi người cảnh giới thất trọng thiên, bát trọng thiên, liên tiếp nhào về phía Bất Diệt Kim Thân.
– Linh Nguyên đỉnh phong đều điều đến rồi! Khương Phàm, kiên trì ba phút! Sư tỷ ta sẽ kết thúc rất nhanh.
Cơ Lăng Huyên tăng vọt tốc độ, giống như như thiểm điện thẳng đến chỗ tộc nhân Linh Nguyên cảnh đỉnh phong.
Theo số lượng lớn cao giai Linh Nguyên cảnh gia nhập, chiến trường nhanh chóng lâm vào hỗn loạn.
Tộc nhân Tử Phủ điên cuồng ác chiến, chấn động dãy núi, cũng hấp dẫn rất nhiều người ở Bách Bội cấm khu chú ý tới.
Bất Diệt Kim Thân rất nhanh liền bị Cách ly ra ngoài, rời xa khỏi Khương Phàm.
– Không cần lo chết hay sống! Giết cho ta!
Ngu Khuynh Thành sợ tộc nhân bó tay bó chân, trực tiếp thả ra ngoan thoại.
– Tiểu tử thúi, nơi này không phải là nơi để cho ngươi tùy tiện.
Một tên tộc nhân Tử Phủ hung hãn hai tay cầm đao, liên tiếp phách trảm, lực bộc phát siêu cường đã đánh bay Khương Phàm.
Hai mươi tám vị tộc nhân ở bốn phía cùng kêu lên hò hét, tử khí cuồn cuộn, đao mang tăng vọt, đều chém về phía bầu trời.
Khương Phàm không hề bối rối, đôi mắt lấp lóe tinh mang, toàn thân cuồn cuộn ngọn lửa màu vàng óng, ngưng tụ Thái Dương Chiến Y, ngạnh kháng hồn đao.
Thương thương thương!
Hai mươi mấy tiếng kim loại va chạm chói tai cơ hồ vang lên cùng lúc, Thái Dương Chiến Y chống đỡ mười tám đao, mười đao còn lại tàn nhẫn bổ chiến y ra, trảm ở trên thân cứng cỏi của Khương Phàm, máu tươi vẩy ra, vết thương chồng chất.
– Cơ Lăng Huyên, không cần phải để ý đến ta! Ta gánh vác được!
Khương Phàm bay lên lại rơi xuống đất, không để ý đau đớn, hắn nhanh chóng đưa vào trong miệng mấy hạt đậu vàng, bổ sung tiêu hao, thuận thế bổ nhào về phía trước, chấn kích cốt dực, triển khai hai cánh màu vàng hoa lệ, gào thét ngạnh kháng hai đao tới ở phía trước, đồng thời tàn đao vung chém về phía trước, đao khí cuồn cuộn, bá đạo.
Keng!
Phốc phốc!
Cốt dực cứng cỏi thành công chống đỡ Tử Hồn Đao, đao khí tàn đao quét ngang ở hai bên, chặt đứt chân của hai người phía trước.
– A!
Hai người mới ngã xuống đất, ôm đau chân khổ quay cuồng.
Một màn tàn nhẫn trấn trụ những tộc nhân Tử Phủ khác đang muốn nhào tới.
Khương Phàm một khắc cũng không ngừng, lao đến tộc nhân hung hãn phía trước nhất kia.
– Tiểu tử vẫn còn kháng cự được sao.
Cảnh giới tộc nhân này đã đạt tới bát trọng thiên, cuồng dã gánh đỡ trọng lực áp chế, hai tay liên tục vung chém, đánh ra đao khí.
– Ta không chỉ có thể kháng, còn có thể đánh.
Khương Phàm lao tới, hai cánh chấn động gấp gáp, mang theo hỏa diễm cuồng liệt chụp về phía nam tử.
Liệt diễm cuồng liệt như thủy triều, lại chiếu sáng chói mắt.
Tộc nhân vô ý thức nheo mắt lại, toàn thân chấn khởi tử khí, xua tan liệt diễm, đao thế lại không giảm, tiếp tục chém tới phía trước.
Thời điểm Nhưng Khương Phàm phóng thích liệt diễm, hắn nhanh chóng bay cao lên năm mét, lật ngược người lại, tế ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh chụp xuống dưới.
Nam tử vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ép đến bên trong.
– Hỗn đản, thả ta ra ngoài!
Nam tử điên cuồng phóng thích tử khí, kịch liệt lay động đỉnh lô.
Nhưng trong đỉnh lô rất nhanh đã sôi trào lên liệt diễm, liên miên bất tuyệt đụng chạm lấy hắn, đốt cháy hắn.
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết rất nhanh đã vang vọng đỉnh lô.
Các tộc nhân Tử Phủ sắc mặt đại biến, rống giận nhào tới.
– Đến đây! Đều bò lên trên cho ta!
Khương Phàm đứng bên trên đỉnh lô cao hơn năm mươi mét, không ngừng liên tục phóng thích ra Kim Viêm Thánh Hỏa.
Liệt diễm cuồn cuộn, kim quang lấp lóe, giống như như thác nước lao nhanh xuống, dung nhập đỉnh lô, áp chế tộc nhân Tử Phủ điên cuồng bạo tẩu ở bên trong.
– Cùng tiến lên!
Tộc nhân Tử Phủ tức giận phóng tới đỉnh lô, nhưng trong liệt diễm lao nhanh liên tiếp bạo tạc dày đặc hỏa tinh ra oanh tạc.
Hỏa tinh mặc dù đẹp đẽ nhưng lại mang theo uy lực cường hãn, lít nha lít nhít bạo tạc, nổi lên khí lãng mãnh liệt, mà nhiệt độ liệt diễm lại vượt qua dung nham, nham thạch bay lên rất nhanh đã bị hòa tan thành nước.
– Đánh cho ta! Đánh nát đỉnh lô cho ta!
Các tộc nhân Tử Phủ nhanh chóng tránh lui, ngưng tụ mênh mông tử khí, hóa thành trọng chùy, cây giáo, trường kiếm các loại, gánh vác trọng lực đáng sợ đánh về phía đỉnh lô.
Năng lượng võ pháp đều không thể vượt qua cao ba mươi mét độ, mặc dù đã chấn động đến đỉnh lô lay động kịch liệt, nhưng không có để lại bất kỳ vết thương nào.
– Tiếp tục đánh đi.
Khương Phàm k1ch thích bọn hắn, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Lăng Huyên ở chiến trường nơi xa.
Nhưng, đúng vào lúc này, một thân ảnh hùng tráng toàn thân trắng như tuyết từ phía sau hắn tiến lên, thô lỗ xốc lên tộc nhân Tử Phủ, đạp tan mặt đất, vọt thẳng lên cao, hung hăng đụng phải Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Ầm ầm!
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh run rẩy mãnh liệt, cách mặt đất vài cen ti mét, ầm vang ngã xuống.
Tộc nhân cường hãn sắp bị thiêu chết ở bên trong nắm lấy cơ hội, lộn nhào vọt ra.
– Phi Thiên Bạch Viên?
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, trước tiên liền lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh đi.
– Đánh!
Hơn hai mươi tộc nhân đã ngưng tụ võ pháp, hung hăng đập tới phía Khương Phàm.
Trọng chùy kéo lấy tử khí..
641: Cơ Lăng Huyên Tính Toán (1)
Trường kiếm bôn tập, tử khí xoay tròn lên như gió lốc.
Tử sơn cuồn cuộn, mang theo khí thế nặng nề.
Hơn hai mươi loại võ pháp, toàn bộ chào hỏi với Khương Phàm.
Khương Phàm muốn thoát khỏi đã không kịp, hắn dùng toàn lực vững chắc Thái Dương Chiến Y, đồng thời điều động liệt diễm ngưng tụ thành hoa sen vàng, nhanh chóng nở rộ, lấy bạo tạc ngạnh kháng võ pháp tử khí.
Ầm ầm!
Kim Liên nổ tung, số lượng lớn võ pháp tử khí đã vỡ nát, nhưng vẫn có rất nhiều loại khác đang đánh phía hắn, nương theo là bạo tạc kịch liệt, hóa thành cương khí mãnh liệt, như cơn lốc cuốn Khương Phàm lên.
Rống!
Bạch Viên không đợi triều dâng tản ra liền phóng tới, gắt gao nắm chặt trọng quyền, đập vào trên thân Khương Phàm.
Khương Phàm như bị sét đánh, hài cốt toàn thân đều như bò đầy vết nứt, một ngụm máu tươi lập tức bị phun ra xuống núi đá trước mặt.
– Khương Phàm, ngươi chạy chỗ nào! Nếm thử Thái m Ác Thủy ta chuẩn bị cho ngươi!
Chiến Phật dung hợp lực lượng Thánh Phật, cảnh giới đã bức tới lục trọng thiên, Thái m Ác Thủy nhuộm đầy bảo luân, đánh tới phía Khương Phàm.
Khương Phàm hôn mê ý thức, cốt dực đứt gãy, căn bản tránh không khỏi.
Xa xa, Cơ Lăng Huyên giật mình nhận ra nguy hiểm nơi này, muốn dập tắt lửa nhưng đã tới không kịp.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, một thân ảnh màu đen từ phương vị khác giết ra, đạp tan mặt đất, phóng thẳng lên cao, đánh tới Chiến Phật.
Chiến Phật vội vàng không kịp chuẩn bị, chật vật bay ra ngoài.
Toàn thân thân ảnh kia vờn quanh cương khí màu đen, xoay chuyển người bay lên, lao thẳng đến chỗ Chiến Phật.
– Hàn Ngạo?!
Khương Phàm ngạc nhiên nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện.
Ta ảo giác sao?
Làm sao hắn lại ở đây!
Hàn Ngạo hai mắt sung huyết, gương mặt dữ tợn, toàn bộ hai tay hai chân đều hóa thú, còn vung lấy đuôi rồng thật dài, giống như một con Bạo Long hình người.
– Hàn Ngạo, ngươi cũng chán sống?
Chiến Phật hét giận dữ, mang theo bảo luân lao đến chỗ Hàn Ngạo.
Thật vất vả mới có được cơ hội tốt, lại bị hỗn đản này làm hỏng.
Rống…
Hàn Ngạo phát ra tiếng long ngâm mát lạnh, lân giáp toàn thân đều đang phát sáng, mênh mông lực lượng sôi trào khắp cơ thể, vuốt rồng bạo kích như mưa to gió lớn.
Thực lực Chiến Phật tuy mạnh, nhưng chủ yếu vẫn là thắng ở linh văn, thắng ở võ pháp, trên thể chất lại kém xa Hàn Ngạo, dưới áp lực trọng lực trận vực hơn một trăm lần, hành động đều bị hạn chế nghiêm trọng.
Ầm ầm…
Phật ấn nở rộ trên trán, cường quang màu tím ngưng tụ thành tấm chắn phật ấn, ngạnh kháng vuốt rồng của Hàn Ngạo, bảo luân trong tay thừa cơ đảo vòng công kích, mang theo cương khí đánh văng toàn bộ Thái m Ác Thủy ra ngoài.
Rống!
Toàn thân Hàn Ngạo nổi lên cương khí mãnh liệt, không đợi ác thủy đến gần đã bị hất ra, hắn không quan tâm mà điên cuồng bạo tẩu, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng cuồng, mấy chục hiệp ép Chiến Phật liên tiếp lui về phía sau.
Cùng lúc đó, Khương Phàm lại liều mạng phóng thích liệt diễm, cuồn cuộn về bốn phương tám hướng, mặc dù liệt diễm bị trọng lực áp chế, nhưng nhiệt độ kinh khủng vẫn có thể bức lui tộc nhân Tử Phủ.
Huyết khí sôi trào, hồn khí cuồn cuộn, linh nguyên phát uy.
Khương Phàm kích phát ra tiềm lực, một đao Khai Thiên Thức ngang nhiên bổ về phía Bạch Viên ở trước mặt.
Bạch Viên gầm thét, toàn thân dâng lên kịch liệt khí lãng, ngưng tụ thành chuông lớn hùng hồn.
Ầm ầm!!
Đao thế bạo kích, ngạnh kháng chuông lớn, nổ lên tiếng vang đinh tai nhức óc, truyền ra hơn mười dặm hoang dã, chấn động đến số lượng lớn tộc nhân Tử Phủ đầu váng mắt hoa.
Chuông lớn vỡ nát, toàn thân Bạch Viên run rẩy, tung bay mười mấy mét, nhưng cũng không có đả thương được bao nhiêu, sau khi bình ổn nó lại nhìn Khương Phàm phát ra tiếng gầm thét cuồng dã.
Nhưng, sau khi Khương Phàm đánh tan Bạch Viên, hắn quả quyết quay người, lao thẳng đến chỗ Chiến Phật bị Hàn Ngạo bức ra ngoài trăm thước, đồng thời đưa đậu vàng vào trong miệng.
Bành!!
Hàn Ngạo cuồng dã bạo kích, rốt cuộc cũng đã đánh tan chiêu thức phật ấn của Chiến Phật, vuốt rồng tráng kiện mang theo lực bộc phát một trăm ngàn cực cảnh, xé rách phật ấn chiến y của Chiến Phật, bổ vào trên ngực.
Máu tươi vẩy ra, lộ cả bạch cốt.
Chiến Phật kêu thảm lui lại, thân thể cũng vì bị trọng áp gấp trăm lần mà gần như sụp đổ.
Khương Phàm xông tới, xiềng xích bạo kích, cưỡng ép quấn quanh.
– Ngươi đến Lạc Chùy trọng địa chính là một sự sai lầm, vẫn nên ngoan ngoãn đợi ở bên trong đi!
Khương Phàm vứt cho Hàn Ngạo đang tiến vào trạng thái bùng nổ một nắm đậu vàng, quay người giết tới phía Thánh Phật.
Sau khi Hàn Ngạo ăn vào đậu vàng, huyết khí toàn thân nhanh chóng nóng hổi, lực lượng tiêu hao đều khôi phục trở lại đỉnh phong, hai mắt hắn tinh hồng, cuồng tính đại tác, đuổi theo Khương Phàm bạo tẩu về phía trước, hắc khí cuồn cuộn toàn thân, hóa thành hình dáng Dực Long Hắc Ám, khí thế ép người.
– Cản bọn họ lại!
Ngu Khuynh Thành ở phía xa quát lên đầy chói tai.
Hơn hai mươi tộc nhân Tử Phủ bởi vì liên tiếp dùng sức nên đã nhanh đến cực hạn, bọn hắn sâu hít một hơi, nhịn xuống đau đớn và suy yếu, gánh vác trọng áp gấp trăm lần chặn đánh Khương Phàm và Hàn Ngạo.
Bành bành bành…
Khương Phàm, Hàn Ngạo đồng thời chấn động hai cánh, kiên quyết ngoi lên năm sáu mét, tránh khỏi vòng vây, lúc rơi xuống đất, trong chốc lát lại lần nữa bạo tạc, nhào về phía Phi Thiên Bạch Viên.
Thánh Phật ngồi trên người Bạch Viên, hai tay phóng thích ra mênh mông ánh sáng, bao phủ Bạch Viên.
Bạch Viên giống như được phủ thêm phật y bảo vệ, không cố kỵ gì mà nghênh chiến Khương Phàm cùng Hàn Ngạo, hai tay điên cuồng tấn công, khí lãng sôi trào.
Chém giết kịch liệt để các tộc nhân Tử Phủ tới phản công đều không xen tay vào được.
Khương Phàm và Hàn Ngạo liên tục ăn đậu vàng, tiếp tục kích ra tiềm lực, cho huyết khí khỏe mạnh, tổ hợp thế công liên miên bất tuyệt, phối hợp càng ngày càng ăn ý.
Bạch Viên thì được Thánh Phật bảo vệ, chống đỡ tiêu hao một số trọng lực, tùy ý huy hào năng lực của cơ thể.
Các tộc nhân Tử Phủ vây bắt Cơ Lăng Huyên nơi xa đều đã không chịu nổi nữa, nhưng chiến đấu nơi này vẫn còn đánh rất thảm liệt.
Sau một trăm hiệp, Khương Phàm nắm lấy cơ hội vung Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra, điên cuồng lao về phía trước, giống như một toà núi sắt, hung hăng đập vào trên thân Bạch Viên.