– Ai… Năm đó… Các ngươi phụng mệnh đóng giữ tuyến đầu. Hắn tới… Phất tay một kiếm… Các ngươi… Chết hết… Đao của ngươi, nát ở nơi đó. Thân hồn ngươi, chết ở nơi đó. Luân hồi của ngươi, đoạn ở nơi đó.
Đan Hoàng khẽ nói, nói ra bí ẩn trước đó chưa bao giờ đề cập cùng Khương Phàm.
– Chết rồi… Chết hết… Ta… Chết tại nơi đó…
Thanh âm thê lương trầm thấp hơn rất nhiều:
– Đao của ta… Gãy mất…
– Thanh Thiên đã chết. Chư Thần đã mai táng ba mươi ngàn năm.
Đan Hoàng nói xong liền yên lặng đến trong đầu, không muốn nhắc lại chuyện năm đó.
Bóng người hoảng hốt, uy thế yên lặng.
Thật lâu… Thật lâu… Bóng người nỉ non:
– Thanh Thiên đã chết… Chư Thần đã mai táng… Bây giờ dân chúng… Ai đang khống chế…
Ầm ầm…
Tử khí cuồn cuộn mãnh liệt đột nhiên tụ tập, giống như là thuỷ triều đổ xuống đại dương mênh mông, giống như là đại địa đang sụp đổ, tình thế cực kì khủng bố, gom lại trong thân thể Khương Phàm.
Khương Phàm từ trên cao rơi xuống, đập ầm ầm trên mặt đất.
Nước thép kim tinh chảy xuôi trong thân thể rách rưới, nhưng không còn là tàn phá, mà là dung hợp, đồng thời không ngừng liên tục phóng xuất ra lực lượng thần bí.
Kích thích huyết nhục hài cốt.
Kích ra tiềm lực thân thể, thăng hoa tố chất thân thể.
– Đó là lực lượng gì?
Tô Niệm đứng trên người Tiểu Kim Bằng, nhìn qua tử khí nơi xa đang biến mất.
– Một lực lượng thần bí lại cổ lão, không nên xuất hiện trong thân thể Thần Hoàng.
Diêm bá chậm rãi lắc đầu, không tự mình dò xét, khó xác định tình huống cụ thể.
– Hồn ảnh kia là cái gì?
Tô Niệm lo lắng linh hồn Khương Phàm nhận phải xâm nhập, nếu như bị thôn phệ, bị khống chế, ngàn năm chuẩn bị chẳng khác nào làm áo cưới cho người khác.
– Ta không có cảm nhận được uy hiếp từ trên thân hồn ảnh kia, nếu như Thiên Hậu không yên lòng, ta tự mình đi điều tra.
Tô Niệm do dự một lúc, lắc đầu nói:
– Không cần quấy rầy hắn. Hắn có sinh mệnh của mình, có lữ trình của mình, hắn từng nói qua, hắn muốn tự mình đi. Đăng Thiên Kiều xưng đế bộc phát chiến tranh trước, hắn đã từng nghĩ tới khả năng thất bại, cũng trịnh trọng để lại di ngôn.
– Nếu có cơ hội trùng sinh, không cần để lại cho hắn Linh Bảo, vũ khí. Nếu có cơ hội trùng sinh, để hắn làm lại từ đầu, nếm tận khổ sở, chịu đựng trắc trở, một mình trưởng thành. Nếu có cơ hội trùng sinh, hắn muốn lại đi qua một lần nhân sinh, cuộc đời khác nhau, không giống với Võ Đạo, tìm một con đường xưng đế khác.
Khương Phàm nằm trên mặt đất, ý thức dần dần rõ ràng, yên lặng cảm nhận được nguyên bộ áo giáp mang đến cho hắn thay đổi kỳ diệu.
Tiềm lực thân thể tiếp tục được khai phát, lực lượng thần bí bành trướng lại mạnh mẽ phun trào khắp toàn thân.
– Bát Hoang Chiến Trụ!
Đây là tên áo giáp, rõ ràng quanh quẩn ý thức hải.
Bá Đao Thức!
Khai Thiên Thức!
Tế Thiên Thức!
Cùng Hoàng Thiên Thức, Sát Sinh Thức, nguyên bộ đao thức trong đầu hoàn chỉnh nổi lên
Hoàng Thiên Thức!
Không giống với Tế Thiên Thức huyết tế Thương Thiên như thế, dựa thế càn khôn, một thức này trực tiếp cướp đoạt thiên thế.
Sát Sinh Thức!
Một đao này, giết là kẻ địch, càng là mình!
Đem tiềm lực thân thể mở ra toàn bộ, đem thực lực tăng lên tới cực hạn, sau đó đem tất cả đao thức trước đó toàn diện nở rộ bên trong cưỡng ép dung hợp, lấy thân làm đao, giết địch giết mình.
Giết địch, trăm phần trăm.
Giết mình, tỷ lệ sống sót chỉ có một phần trăm.
Khương Phàm rung động trước đao thức hoàn toàn mới, càng giật mình khi thấy chủ nhân đao thức.
– Đan Hoàng, hắn rốt cuộc là ai? Không phải ngài có gì giấu diếm ta đấy chứ?
Khương Phàm không nhớ nổi tình huống hỗn loạn vừa mới xảy ra trong ý thức hải, chỉ là hoảng hốt cảm giác có thanh âm xa lạ trong đầu đang nói cái gì đó.
– Áo giáp để lại rải rác ý thức, không có uy hiếp, ngươi không cần để ý.
Đan Hoàng nói sang chuyện khác, đề điểm Khương Phàm:
– Đao thức bá đạo, tổn hại bản thân. Ngươi không đến cao giai Linh Hồn cảnh, không cần đụng vào Tế Thiên Thức, nếu không sẽ mang đến cho thân thể ngươi tổn thất rất lớn, cũng khả năng sẽ ảnh hưởng đến Sinh Tử cảnh tương lai.
Bát Hoang Chiến Trụ tiếp tục mang tới ảnh hưởng đến sáng sớm ngày hôm sau.
Khương Phàm có thay đổi kỳ diệu, cảnh giới đều tăng lên tới bát trọng thiên.
– Ngươi dung hợp thứ gì?
Tất cả người của thánh địa tụ tập bên ngoài đình viện, Hàn Ngạo thể hiện quái dị nhìn Khương Phàm.
Tiểu tử này rõ ràng là con hoang tới La Phù, không có xuất thân gì, không có bối cảnh gì, làm sao ở chung lâu càng cảm thấy toàn thân hắn đều là bí mật?
– Áo giáp, tìm được từ chợ đen La Phù.
Khương Phàm ngồi xuống, áo giáp màu tím mềm dẻo dán chặt trên thân thể.
– Chợ đen của các ngươi có thể có được bảo bối như vậy?
Hàn Ngạo không tin.
– Cho nên mới nói nếu không có việc gì ngươi nên ra ngoài đi nhiều một chút. Đồ quan trọng cất giấu đại bí mật thật sự không phải phong tồn tại cấm khu của các thế lực, chính là lưu lạc ở bên ngoài. Phong tồn trong cấm khu, sẽ không cho những người tuổi trẻ chúng ta đây, lưu lạc ở bên ngoài, thì cơ hội người người bình đẳng, nhưng cần ngươi buông xuống tôn giá, tự mình đi tìm.
Khương Phàm nắm tàn đao bên cạnh lên, thu vào trong thân thể, nói với Vô Hồi Thánh Chủ ở bên ngoài:
– Ta không sao.
– Cố gắng tu luyện.
Vô Hồi Thánh Chủ thúc giục những người khác tản ra, nếu dính đến bí mật Khương Phàm, không thể để cho người ngoài nhìn nhiều hỏi nhiều.
Đám người lại nhìn Khương Phàm, trong lòng cứ việc có các loại nghi vấn, nhưng lại không tiện hỏi kỹ càng.
Sau khi đám người rời khỏi, Khương Phàm lấy ra một bộ y phục sạch sẽ từ trong thanh đồng tiểu tháp, sau đó tiếp tục minh tưởng, cảm nhận thân thể thay đổi.
Áo giáp bảo vệ từ đầu đến chân một lần nữa hòa tan vào thân thể bên trong, phân bố tại mỗi phần da thịt, mỗi cái khớp nối, mỗi một đốt xương, hoàn chỉnh bao trùm cả thân thể.
Có thể gọi là bảo vệ toàn diện!
Cơ bắp Khương Phàm càng gia tăng hơn, đường cong rõ ràng, ngay cả khuôn mặt đều nhìn giống pho tượng đao tước búa bổ, tràn đầy cảm giác lãnh tuấn cứng rắn.
Bây giờ tình huống này mới xem như thật sự đao thương khó nhập.
– Nếu như ta muốn tu phục tàn đao, cần vật liệu cấp bậc gì?