– Ta là…
Tiêu Phượng Ngô con mắt đi lòng vòng, vừa muốn kiếm cớ, ba vị lão nhân lại run rẩy, liên tiếp đổ đến trên mặt đất, giống như gặp một loại công kích vô hình nào đó.
Bầy pho tượng xao động liên tiếp bình tĩnh, tiếng thú rống gừ gừ trở lại dưới mặt đất.
– Ai! Ai ở chỗ này!
Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo khẩn trương cảnh giác.
Thế nhưng, chờ lại chờ, từ đầu đến cuối vẫn không có ai xuất hiện, cũng không có ai hãm hại bọn hắn.
Rống!
Pho tượng Bỉ Mông và Dực Long đột nhiên phát ra tiếng gào thét hùng hồn, chấn động sơn cốc, kích động bình chướng. Giống như có ai đang triệu hoán bọn hắn, thúc giục bọn hắn.
Máu tươi mặt ngoài hai pho tượng càng ngày càng đậm hơn, sau đó giống như là đã có sinh mệnh, liên tiếp rời khỏi pho tượng, hội tụ ở phía trước, hình thành Bỉ Mông cùng Dực Long huyết sắc.
– Mặc kệ nó!
Tiêu Phượng Ngô hét lớn một tiếng, sau đó lập tức vọt tới phía máu tươi ngưng tụ Bỉ Mông cự thú.
Linh nguyên trong khí hải phấn khởi, huyết khí thân sôi trào, giống như là đang kích động hoan hô cái gì đó.
Pho tượng sụp đổ, vẩy xuống đầy đất, toàn bộ huyết thủy màu vàng tuôn ra, hóa thành Bỉ Mông cự thú màu vàng khổng lồ, cứ như phục sinh một lần nữa, khí thế cuồng liệt, thú uy cuồn cuộn.
– Ta đến rồi!
Tiêu Phượng Ngô cuồng nhiệt hô to, đón Bỉ Mông cự thú đụng tới.
Ầm ầm…
Bỉ Mông cự thú hướng bước lên trước rảo, va chạm Tiêu Phượng Ngô, trong chốc lát đã hòa làm một thể.
– A! Máu của Hoàng Kim Bỉ Mông! Ha ha, thoải mái, thoải mái quá!
Tiêu Phượng Ngô giống như được bao phủ trong huyết hải vô biên, thừa nhận huyết khí tràn ngập đất trời trùng kích.
Mặc dù rất đau đớn nhưng lại mang đến cảm giác hưng phấn trước nay chưa có.
Linh văn trên trán vặn vẹo, dâng lên vòng xoáy kịch liệt, dẫn dắt máu tươi màu vàng mãnh liệt cuốn vào, đánh thẳng vào mạch máu toàn thân, cũng kích thích kinh mạch hài cốt, cuối cùng thẳng tới khí hải.
Bỉ Mông thú ảnh trong khí hải kích động lại nóng nảy, tắm rửa kim quang đầy trời, phát sinh hai lần trưởng thành.
– Dực Long!
Hàn Ngạo cũng không quan tâm, nhanh chóng đụng tới máu tươi ngưng tụ Dực Long Hắc Ám.
– Thiên Hậu tôn trọng nguyện vọng Thần Hoàng, không muốn liên quan đến quá trình trưởng thành của người, nhưng vẫn lo lắng an toàn của người. Từ nay về sau, Thần Hoàng do các ngươi phụ trách bảo vệ. Không nên cô phụ trọng thác của Thiên Hậu. Năm nào tháng nào đó, thần triều lại nổi lên, các ngươi chắc chắn được phong vương liệt hầu.
Diêm bá xuất hiện trên một pho tượng, yên lặng khẽ nói.
Đợi sau khi hai người hoàn toàn dung nạp thú huyết, hắn phất tay giương lên, đưa người rời sơn cốc.
Khi Dược sơn phát giác được trong u cốc có vấn đề liền vội vã chạy tới nơi này, lúc đó chỉ thấy pho tượng Bỉ Mông và Dực Long đã sụp đổ, còn có ba vị lão nhân hôn mê bất tỉnh. Dược sơn cấm khu bị xâm lấn, Đại Diễn thánh địa trên dưới chấn động!
Đầu tiên lần theo tin tức ngọc bài, truy xét đến Tô Lăng!
Sau khi xác định Tô Lăng có đem ngọc bài tặng người khác, lại căn cứ lời đệ tử Dược sơn miêu tả hai người xâm nhập Dược sơn, cùng việc hai pho tượng Hoàng Kim Bỉ Mông và Dực Long bị sụp đổ, thì đã đoán được là từ Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo.
– Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo, cút ra đây!
Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn thánh địa khí thế hung hăng đuổi tới nơi Vô Hồi thánh địa ở.
– Xảy ra chuyện gì?
Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng liên tiếp ra khỏi phòng, kỳ quái nhìn các cường giả Đại Diễn tụ tập ở bên ngoài.
Một vị Đại Diễn túc lão đi đến phía trước, than nhẹ một tiếng:
– Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo trộm cắp ngọc bài, tự tiện xông vào cấm khu Dược sơn, bừng tỉnh yêu thú bảo vệ đang ngủ say! Ngụy huynh, cho một lời giải thích đi.
Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng kinh ngạc trao đổi ánh mắt:
– Tự tiện xông vào cấm khu? Lại còn bừng tỉnh yêu thú bảo vệ? Chuyện khi nào?
– Chính là vừa rồi!
– Có phải có sai lầm hay không? Dược sơn nằm sâu trong Đại Diễn thánh địa các vị, nơi này là biên giới thánh địa, khoảng cách gần trăm dặm, Tiêu Phượng Ngô làm sao lại chạy đến nơi đó, làm sao hắn biết nơi đó có cấm khu, làm sao có thể tuỳ tiện trở về được?
– Vậy thì phải hỏi các ngươi! Ba vị bảo vệ cấm khu trưởng lão cũng bị đánh ngất xỉu!
Đám người Đại Diễn thánh địa mặt lộ địch ý, vô cùng hoài nghi là Ngụy Thiên Thu đã tự mình tham dự, thậm chí là vị Thánh Chủ vô lương kia.
– Xin chờ một chút!
Ngụy Thiên Thu ra hiệu với Vũ Văn Hùng.
Vũ Văn Hùng đi đến trong viện gọi Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo ở phía sau. Hai người liên tiếp đẩy cửa phòng đi ra.
– Bên ngoài rất náo nhiệt sao?
Tiêu Phượng Ngô thần thanh khí sảng, đầy mặt nụ cười.
Không chỉ có thân thể gầy gò đã khôi phục lại bộ dáng to con, còn đột phá cảnh giới, biến đổi huyết mạch, trận cơ duyên đột nhiên xuất hiện này giống như đang nằm mơ vậy.
– Ngươi cứ nói đi!
Vũ Văn Hùng khẽ nhíu mày, hai người này trước đó còn gầy như que củi, làm sao bây giờ đã hoàn toàn khôi phục như ban đầu rồi?
A? Hình như cảnh giới đều đã đột phá đến thất trọng thiên rồi!
Khương Tuyền cũng hơi có phản ứng, hai tên gia hỏa này đã đi dược viên của người ta thật sao?
Quả thực là hồ nháo thôi!
Hàn Ngạo bình thường không phải rất cao ngạo sao, làm sao cũng đi theo Tiêu Phượng Ngô làm ra loại chuyện này?
– Người ta đã tìm tới cửa, giải thích đi?
Ngụy Thiên Thu khẽ nhíu mày, tự tiện xông vào cấm khu thánh địa cũng không phải việc nhỏ.
– Giải thích cái gì?
Tiêu Phượng Ngô giống như không có chú ý tới ánh mắt của đám người, còn cố ý phô bày lên cơ bắp với Lâm Nam.
– Đứng đắn một chút! Các ngươi tự tiện xông vào cấm khu, đánh thức yêu thú bảo vệ sao?
Ngụy Thiên Thu nghiêm túc.
– Cái này sao, chúng ta là có đi, nhưng không tính là “Tự tiện xông vào”.
– Không phải tự tiện xông vào, chẳng lẽ chúng ta mời? Lập tức thừa nhận tội của các ngươi thì sẽ được xử lý khoan dung, nếu không các ngươi ai cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi Đại Diễn thánh địa được!