Gió lốc gào thét, lung lay núi cao cũng đang phá hủy rừng rậm, số lượng lớn đại thụ che trời bị bẻ gãy, tràng diện vô cùng rung động.
Rất nhiều cây rừng đột ngột nhảy lên, xông về bầu trời mờ tối đang đổ mưa to, tiếp theo bị lôi điện đánh vỡ nát.
Một trăm ngàn mãnh thú gào thét, chạy trốn tứ tán.
Bao phủ hơn mười dặm, cảnh tượng hỗn loạn cứ như đang xảy ra tận thế.
Nhưng đây không phải tai nạn tự nhiên, mà là hai con ác thú đang chém giết lẫn nhau.
Một con là quái vật khổng lồ màu đen, thân dài đạt tới hơn hai trăm mét, giống như là cự quy, chở theo sơn phong màu đen, nhìn kỹ lại, nó có một cái đầu rồng đáng sợ, tứ chi tráng kiện, móng vuốt to lớn sắc bén màu đen khiến cho người sợ hãi.
Sơn phong chở phía sau lưng lại lít nha lít nhít cốt thứ (trụ xương) trùng thiên, lấy phương thức khoa trương ngưng tụ lại cùng nhau, mỗi một cây đều hiện ra cường quang đáng sợ.
Cái này thật sự là một siêu cấp hung thú vô cùng kinh khủng.
Nó mở cái miệng to như chậu máu ra, lộ ra hàm răng sắc bén dài hơn mười mét giống như kiếm bản rộng, nó phát ra từng tiếng gào thét khủng bố đến cực điểm, âm thanh chấn động hơn trăm dặm dãy núi.
Đại địa chập trùng như sóng đào, ngọn núi vỡ nát lại vỡ nát, số lượng lớn mãnh thú đang chạy trốn trực tiếp chết bất đắc kỳ tử, vô số điểu cầm liên miên rơi xuống.
Khương Phàm đứng ở cách xa trăm dặm đều có thể cảm nhận được uy thế sóng âm, chấn động đến khí huyết sôi trào, hô hấp không thoải mái.
Đại yêu đang cùng con ác thú này chém giết giữa lôi vân như ẩn như hiện, so với ác thú phía dưới, về mặt hình thể nó không có chút nào ưu thế, đứng tại vị trí Khương Phàm đều thấy không rõ bộ dáng, nhưng uy lực Thú Vương lại tràn ngập đất trời, giống như con sông bạo động.
Lôi đình đầy trời tiếp tục bạo kích, khi thì như mưa to như trút nước, khi thì như vạn kiếm đều xuất hiện, hủy diệt dãy núi, càng trấn áp ác thú phía dưới.
– Cự Phong Long! Kỳ Lân Thú! Vĩnh Hằng Thánh Sơn quả nhiên là vùng đất phong ấn nguyên thủy!
Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.
– Cự Phong Long thuộc về bá chủ nhất mạch trong Địa Long, không giống huyết mạch Địa Long khác trầm ổn như thế, ngược lại là táo bạo dễ giận, thiên tính hiếu chiến. Từ xưa đến nay được xưng là Địa Long nhất mạch bá đạo, cũng chọc tới cho Địa Long nhất mạch không ít phiền phức.
– Tại năm vạn năm trước, Cự Phong Long từng phát triển đến đỉnh phong, sinh ra vô số siêu cấp cường giả, bành trướng mưu toan khiêu chiến của Cự Long đối với bọn hắn, kết quả để tập thể Địa Long nhất mạch từ bỏ, sau đó Cự Long bị tiêu diệt.
– Tại thời đại chúng ta, Cự Phong Long cơ hồ là tuyệt tích, không nghĩ tới nơi này còn có.
Trên trời hẳn là Kỳ Lân Thú, thuộc về Lôi Kỳ Lân trong Ngũ Hành Kỳ Lân. Đúng nghĩa “Kỳ Lân” là có được thần mạch Tổ Kỳ Lân, tại thời đại của ta cũng là vô cùng hiếm thấy, Kỳ Lân bình thường hay thấy chỉ có thể coi là Kỳ Lân Thú. Nhưng, Kỳ Lân Thú cũng có được thần huyết, một khi hoàn toàn biến đổi, vẫn có hi vọng rất lớn biến thành Kỳ Lân chân chính.
– Một con này… Khó mà nói, rốt cuộc là Kỳ Lân hay là Kỳ Lân Thú.
Giọng Đan Hoàng quanh quẩn trong đầu Khương Phàm, giới thiệu thân phận hai con tuyệt thế hung thú nơi xa.
– Trách không được Khổng Tước Ngũ Sắc nói nơi này có dấu vết tháng năm.
Khương Phàm rung động trong lòng, Khổng Tước, Cự Phong Long, Kỳ Lân Thú, nơi này là còn có yêu vật càng mạnh hay không?
Ví dụ như, Long tộc chân chính!
Ví dụ như, Phượng Hoàng cao ngạo!
Nếu như có thể có được huyết nhục Phượng Hoàng, thậm chí có được huyết mạch Chu Tước Linh Cầm, coi như không chiếm được Chu Tước Yêu Hồn Hoa cũng đáng.
– Lách qua đi, nơi này so với nhũng gì ta mong muốn còn đặc biệt hơn, có lẽ ngươi có thể sẽ gặp được không ít cơ duyên.
Đây là lần đầu tiên Đan Hoàng sinh ra chờ mong đối với nơi này.
– Không vội, chờ bọn chúng đánh xong đã.
Khương Phàm lại đưa ánh mắt sáng rực nhìn qua trận chém giết phương xa.
– Bọn chúng hẳn là người này cũng không làm gì được người kia. Cự Phong Long Không thể nào lên trời, Kỳ Lân Thú không thể nào xuống đất, bọn hắn sẽ lưỡng bại câu thương mà tản ra.
– Ta muốn chờ bọn hắn đánh xong, sưu tập chút long huyết Kỳ Lân.
Khương Phàm chú ý trận chiến, chờ hai tên này rời khỏi, để lại sẽ là phế tích tung hoành trăm dặm.
Không chỉ có sẽ có máu Kỳ Lân, long huyết, còn có di hài Yêu thú vô tội bị liên lụy, thậm chí linh quả đều có thể sẽ bị lộ ra.
Khương Phàm không để ý gì mà tiếp tục nhìn chiến trường một hồi.
Cự Phong Long xác thực đã nổi giận, không ngừng đánh rách tả tơi đại địa, ngưng tụ lại thổ lãng, phóng thích cự kiếm vạn mét, cuồng kích thiên khung. Thậm chí ngưng tụ lại bậc thang to lớn, đạp bầu trời, nghênh chiến Kỳ Lân Thú.
Kỳ Lân Thú phóng thích lôi đình vô biên, mượn dẫn thiên uy, giống như thiên kiếp oanh kích Cự Phong Long. Thậm chí cũng từ trên trời giáng xuống, mỗi một bước dẫm xuống đều tràn ngập tràn tuyệt thế hung uy.
Cự Phong Long càng ngày càng táo bạo, nó lật tung đại địa, gào thét với trời, khống chế núi cao nơi xa rồi lại đột ngột nhảy lên, gào thét va chạm lôi vân đầy trời.
Kỳ Lân Thú càng đánh càng mạnh, hiệu lệnh lôi đình đầy trời, phóng thích tuyệt thế chiến kỹ.
Phạm vi chiến trường lại nhanh chóng mở rộng, địa tầng bị sụp đổ, núi cao bị chôn vùi, cây rừng bị hóa thành bụi, mãnh thú Linh Cầm càng điên cuồng chạy trốn, đến mức tạo thành thú triều đáng sợ, lao nhanh về bốn phương tám hướng.
Cuối cùng, Kỳ Lân Thú đã rời khỏi, để lại Cự Phong Long tiếp tục gào thét trong phế tích.
Con ác thú táo bạo này đã gầm thét hơn nửa giờ, mới nổi giận đùng đùng đánh vỡ đại địa ra, chôn sâu tới sâu trong đất tầng.
Quả nhiên tính tình nóng nảy.
Khương Phàm yên lặng đợi một chút, sau khi các năng lượng chiếm cứ nơi đó thoáng tản ra, mới xông vào khe rãnh tung hoành hố sâu phế tích khắp nơi trên đất.
Huyết khí tràn ngập, có thể thấy được số lượng lớn di hài mãnh thú khắp nơi, có một số bị hủy rách mướp, có một số chỉ là tàn phế thân thể.
Thấy không dùng được, Khương Phàm lại phóng tới trong phế tích, liên miên cuốn vào thanh đồng tiểu tháp.