Tiêu Lạc Sư cất kỹ thi thể Thẩm Hoành Đồ, vẫn ngắm nhìn bụi mù xung quanh, ánh mắt giá lạnh:
– Tìm kiếm cho ta! Mặc kệ các ngươi và Thẩm Hoành Đồ có giao tình hay không, bây giờ chính là liên quan đến mặt mũi hoàng tộc.
Lăng Thất Tung nhắc nhở:
– Tính cách Khương Phàm lạnh lẽo cứng rắn, làm việc không hề cố kỵ. Sau khi các ngươi gặp mặt hắn, nếu như toát ra địch ý, hắn sẽ trực tiếp ra tay. Cho nên, nếu như phát hiện, hoặc là âm thầm theo dõi không động thủ, hoặc là trực tiếp giết qua.
– Lùng bắt Khương Phàm!
Đôi mắt mỹ lệ của Tiêu Lạc Lê nổi lên ý lạnh.
Khương Phàm đang di chuyển trong phế tích, cuốn đi số lượng lớn thi thể Yêu thú chết thảm.
– Con rết lớn như vậy?
Khương Phàm phát hiện một con rết trong phế tích, thân dài tới hơn năm mươi mét, nhìn thấy mà giật mình.
Toàn thân nó đen kịt, áo giáp cứng rắn như sắt thép, chân dài hai bên vô cùng cường tráng, giống như là cương mâu sắc bén.
Đáng sợ nhất là gương mặt kia, giống như là mặt quỷ dữ tợn, lít nha lít nhít chấm đỏ giống như vô số ánh mắt, để cho người ta nhìn thấy mà phát lạnh.
– Quỷ Diện Ngô Công, bình thường sinh sống mấy ngàn mét dưới mặt đất, rất ít khi xuất hiện ở bên ngoài, nó hẳn là bị Cự Phong Long rung ra. Nó là nổi danh độc vật, huyết nhục đều có kịch độc, có thể khiến người ta ruột xuyên bụng nát, linh hồn tan rã.
– Con Quỷ Diện Ngô Công này có thể dài đến quy mô này, chỉ sợ độc tố trong thân thể đã tích lũy đến tình trạng thái kinh người rồi.
Đan Hoàng không chỉ quen thuộc dược liệu, đối với Yêu thú cũng có nghiên cứu.
Dù sao thời điểm luyện chế đan dược, sẽ còn cần đến một ít huyết nhục Yêu thú, hoặc có thể là thú nguyên.
– Chỉ có độc, không có chút tác dụng nào khác?
– Giáp da của nó rất đặc biệt.
– Đặc biệt thế nào?
– Nóng chảy thành nước, phát ra đến trong không khí, sẽ có mùi hương kì dị. Sau đó thì… Trợ hứng…
– Trợ hứng?
– Chính là vấn đề hào hứng kia. Ngày nào đó ngươi muốn cùng Dạ An Nhiên, vụng trộm làm chút thứ này, đoán chừng hai ngươi có thể giày vò mười ngày mười đêm đều không dừng được.
– Ngài đang nói đùa?
Khương Phàm bỗng dưng cứng đờ.
– Chỉ cần một giọt! Ngươi hào hứng cao, nàng muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. Chỉ cần ngươi eo tốt thận tốt, nàng lại chịu được, mười ngày đều là ta phỏng đoán cẩn thận.
Khương Phàm dở khóc dở cười, quay đầu rời khỏi.
Lão nhân gia này kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng cho hắn chút ngôn từ lang hổ, mấu chốt còn chững chạc đàng hoàng.
Tuy nhiên…
Khương Phàm chưa đi được mấy bước, con mắt chợt xoay chuyển, lại đi trở về.
Đan Hoàng nghĩ là Khương Phàm đã động tâm, lập tức khuyên bảo hắn:
– Lần đầu tiên hai người đều rất biết hàm súc, không biết làm sao ra tay, làm không tốt sẽ còn làm cho rất xấu hổ. Nếu như có thứ này, rất nhanh, thân thể hai ngươi liền sẽ phát nhiệt, con mắt tỏa ánh sáng, sau đó quên hết tất cả, tùy ý hưởng thụ. Đã giải quyết xấu hổ, lại có thể để lại cho các ngươi dư vị lần đầu tiên, nhất cử lưỡng tiện.
– Ta không phải dùng cho mình.
Khương Phàm cười khổ lắc đầu, lão tổ tông này còn nói nghiện.
– Đừng thẹn thùng, đều đã lớn, có một số việc nên trải qua thì phải trải qua.
Đan Hoàng thật hy vọng Khương Phàm có thể trải qua, đó là quá trình biến đổi từ nam hài nhi đến nam tử.
– Ta thật không phải dùng cho mình!
Khương Phàm thu Quỷ Diện Ngô Công vào thanh đồng tiểu tháp.
– Ngươi muốn làm gì? Chớ làm loạn nha.
Đan Hoàng nhắc nhở xong liền thở dài, đứa nhỏ này khẳng định là muốn dùng cho chủ ý xấu nào đó, nhắc nhở “Không làm loạn” chính là câu nói nhảm.
Lúc này, càng ngày càng nhiều Yêu thú, đệ tử thánh địa, xông vào mảnh bụi mù tung hoành trăm dặm này, kích động tìm kiếm bảo bối.
Khương Phàm bằng vào ý thức mẫn cảm, xảo diệu tránh khỏi các nơi có “Vật sống”, tự mình sưu tập thi thể Yêu thú, đào móc linh quả đặc biệt.
– Long huyết Cự Phong Long!
Sau khi Khương Phàm giày vò nửa ngày, rốt cuộc tìm được một vũng máu.
Nồng đậm huyết khí tràn ngập mấy trăm mét, mơ hồ quanh quẩn tiếng long ngâm trầm thấp.
Một đám Xuyên Sơn Giáp to béo lần theo khí tức phóng tới tới, hai con mắt đều nổi đỏ lên.
Trước tiên Khương Phàm liền cuốn đi toàn bộ long huyết, phóng lên tận trời, biến mất tại trong bụi mù.
Sau đó không lâu, bọn người Tiêu Lạc Lê, Tiêu Lạc Sư truy đuổi đến nơi đây.
– Hoàng huynh, huynh có phát hiện hay không, khí tức Khương Phàm có chút đặc biệt?
Tiêu Lạc Lê khẽ mím môi, vẻ mặt có chút quái lạ.
– Cái gì đặc biệt?
– Ta mơ hồ có thể cảm nhận được hắn tồn tại! Nhất là lúc hắn phóng thích Thánh Viêm!
Tiêu Lạc Lê vừa mới bắt đầu không có cảm giác như vậy, thế nhưng truy tìm cho đến bây giờ, càng ngày càng xác định nàng có thể cảm nhận được Khương Phàm.
– Linh văn của hắn là gì?
Tiêu Lạc Sư nhìn về phía Lăng Thất Tung.
– Thú linh văn loại Hỏa điểu, cụ thể không rõ ràng.
Lăng Thất Tung lắc đầu, ngay cả Vương Quốc Hắc Ám đều không thật sự xác định được linh văn của Khương Phàm, có người nói Hỏa Liệt Điểu, có người nói một loại Liệt Diễm Tước nào đó.
– Chúng ta là Lôi Hỏa song linh văn, đối với Thánh linh văn loại hỏa diễm có cảm ứng cũng coi như bình thường, nhưng hắn cho ta cảm giác…
Tiêu Lạc Lê càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, nơi xa đột nhiên phát sinh tiếng oanh minh kịch liệt, đất rung núi chuyển, cường quang ngập trời.
Khuôn mặt mỹ lệ của Tiêu Lạc Lê có chút động, khó có thể tin được mà nhìn ngọc thạch nơi cổ áo mình.
Đây là vũ khí Không Gian đặc chế, bên trong không chỉ có nhu yếu phẩm của nàng, còn có một “Chu Tước pháp chỉ” trước khi đi phụ hoàng đặc biệt giao cho nàng. Bảo đảm bọn hắn có thể tại thời điểm gặp được Vĩnh Hằng Chi Linh, cưỡng ép cầm xuống.
– Muội làm sao thế?
Tiêu Lạc Sư kỳ quái nhìn sắc mặt Tiêu Lạc Lê.
Những người khác cũng đều đang nhìn nàng, còn là lần đầu tiên nhìn thấy vị công chúa hoàng tộc cao ngạo này toát ra vẻ mặt như vậy.
– Đi qua nhìn một chút!
Tiêu Lạc Lê lập tức ngưng tụ hai cánh hỏa diễm, phóng tới phương xa.
Rốt cuộc nàng cũng xác định loại cảm giác này là đến từ chỗ nào, chính là Chu Tước pháp chỉ phong tồn bên trong Không Gian Ngọc Thạch kia.
Tại sao Khương Phàm lại gây nên cảm ứng cho Chu Tước pháp chỉ?
Là linh văn của Khương Phàm, hay là trên người Khương Phàm mang theo thứ gì đặc biệt?