– Thuốc giải! Nhanh nhanh nhanh! Thuốc giải!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhịn không được nữa.
Liệt diễm toàn thân bắt đầu nhấc lên kịch liệt, không bị khống chế trở về thành da thịt hài cốt, còn đau nhức kịch liệt khó nhịn, kí.ch thích đến từ linh hồn cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Khương Phàm nhún nhún vai:
– Ta không có thuốc giải, nhưng ta có thể luyện thuốc giải. Ngươi đi giúp ta tìm dược liệu, ta giúp ngươi luyện.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhìn hằm hằm Khương Phàm:
– Ngươi đùa bỡn ta?
– Ai bảo ngươi muốn ăn ta.
Khương Phàm không có thừa cơ giết nó, là hy vọng có thể mang nó ra ngoài.
Loại yêu vật bán yêu bán linh này quá hiếm thấy, nếu như có thể hàng phục, nhất định có tác dụng to lớn.
– Ngươi…
– Đừng ngươi ta nữa, nhanh đi tìm đi, sớm tìm tới một phần, sớm giải thoát đau đớn.
– Tiểu tử ngươi nếu là dám… A?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu đột nhiên cúi đầu nhìn phía dưới mình.
– Có phải có phản ứng hay không?
Khương Phàm cũng nhịn không được vui vẻ.
– Ngươi hỗn đản… Nhanh, Nhanh đi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu muốn điên rồi, thân thể rõ ràng rất đau đớn, vậy mà có một số nào đó rất hưng phấn.
Đan Hoàng cung cấp cách luyện thuốc giải cho Khương Phàm:
– Mười hai gốc Tẩy Cốt Hoa, ba trăm viên Hoạt Khí Quả, một trăm gốc Huyết Tinh Thảo, hai trăm gốc Bát Giác Huyền Băng Thảo, chín cây Tử Hồn Tử Liên…
Khương Phàm dựa theo Đan Hoàng phối phương, theo thứ tự nói ra.
– Chậm một chút chậm một chút, Điểu gia đầu óc không có tốt như vậy.
– Ta viết cho ngươi?
– Viết! Nhanh viết!
– A? Ngươi không chỉ có thể nói tiếng người, còn có thể biết xem chữ?
– Ngươi chẳng cần quan tâm ta, nhanh lên.
Khương Phàm dùng da thú viết xuống hơn ba mươi loại dược thảo, giao cho Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
– Đừng chạy xa! Điểu gia rất nhanh sẽ trở lại!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu mang theo da thú vội vã rời khỏi.
Sau khi Khương Phàm thấy Hỏa Diễm Huyễn Điểu biến mất, nhanh chóng tiến vào trong rừng rậm, tiếp tục tìm kiếm cơ duyên của hắn.
Nơi này cách Thánh Sơn chỉ có ngàn dặm, nghe rất xa, nhưng Thánh Sơn nơi xa quá to lớn, đứng ở chỗ này đều có cảm giác như gần ngay trước mắt.
Nơi này cây cối nồng đậm lại tươi tốt, khắp nơi có thể thấy được đại thụ cao hơn ngàn mét, rủ xuống vô số chạc cây sợi đằng, giống như là núi lớn san sát.
Ở trước mặt bọn chúng, một ít núi đá đều lộ ra nhỏ bé.
Nhưng, số lượng mãnh thú nơi này cũng dần dần tăng nhiều, còn có rất nhiều khí tức kinh khủng tràn ngập giữa rừng rậm.
Khương Phàm không thể không thả chậm tốc độ, cẩn thận tìm kiếm linh quả.
– Đó là cái gì?
Khương Phàm đột nhiên nghe được một tiếng vang quái dị, cẩn thận từng li từng tí chui vào bên trong sợi đằng già nhìn quanh về phía trước.
Một cảnh tượng rung động xuất hiện ở trước mắt.
Một gốc quái thụ to lớn đang quay quanh một ngọn núi đá cao hơn mấy trăm mét.
Quái thụ do số lượng sợi đằng tráng kiện kinh người quấn quanh mà thành, bộ dáng giống như là Thanh Đằng Lão Long, phía trên rất nhiều sợi đằng còn tỏa ra tử hoa tiên diễm, lấp lóe ánh sáng quỷ dị mê người.
Núi đá đang lay động lịch liệt, không ngừng sụp ra vết nứt, âm thanh răng rắc giống như đang gào thét.
Quái thụ kịch liệt vặn vẹo, không ngừng tăng cường lực lượng, còn vung lên sợi đằng, tiến vào trong cái khe núi đá đổ xuống, hấp thu lực lượng bên trong.
– Thôn Sơn Thụ! Một loại Thụ Yêu, dây leo rất cứng, lực lớn không gì sánh được, lấy núi cao làm thức ăn. Loại Yêu Thụ này tính phá hư cực mạnh, lúc bình thường thôn phệ núi đá, nếu như phát hiện ở dưới mặt đất có linh mạch, cũng sẽ chui vào dưới mặt đất, săn linh mạch.
Đan Hoàng xuyên thấu qua linh hồn Khương Phàm, quan sát tình huống bên ngoài.
– Những thứ kỳ quái nơi này thật đúng là không ít.
Khương Phàm lặng lẽ rút đi, tiếp tục tìm kiếm phía trước.
Giống như hắn nói, xác thực quái đồ nơi này rất nhiều. Số lượng lớn yêu vật kỳ dị chưa bao giờ nghe đến lai có thể thấy được ở khắp nơi.
Ví dụ như yêu hoa cực xinh đẹp nở rộ trong tán cây cao ngất, mãnh cầm săn mồi trên trời.
Ví dụ như ba cự tượng đầu có thể điều khiển ba loại năng lượng khác nhau, ẩn hiện thành đàn, săn bắn hùng sư, mãnh hổ.
Ví dụ con kiến to như con nghé, có thể đi ra khỏi mặt đất làm rung chuyển núi.
Thậm chí Khương Phàm còn phát hiện một linh tuyền thần bí, nhưng nơi đó có một quái vật nửa người nửa rắn chiếm cứ, tràn ngập khí tức làm cho người hồi hộp.
– A? Nơi đó có người?
Khương Phàm phát hiện một mảnh sương mù chiếu sáng trong một sơn động. Chợt nhìn, giống như có người đang cúi đầu tĩnh tọa ở bên trong.
Khương Phàm ngưng tụ linh lực kí.ch thích hai mắt, dần dần nhìn thấu màn đêm.
– Một gốc linh quả hình người?
Khương Phàm kinh dị khẽ nói, đó là một quả trái cây hình người, giống như là Thánh Phật, toàn thân bạch ngọc, nghiêm túc yên tĩnh, liên tục tỏa ra vầng sáng kỳ diệu.
– Ngươi chờ chút đã! Để cho ta tìm kiếm!
Linh hồn Đan Hoàng bám vào trên linh hồn Khương Phàm, quan sát phía ngoài.
– Là Thánh Nhân Quả sao? Ừm… Thật đúng là Thánh Nhân Quả!
– Dùng Thánh Nhân để gọi sao? Nó có hiệu công thần kỳ gì sao?
Khương Phàm ngạc nhiên, lại nhìn qua.
– Sở dĩ dùng Thánh Nhân để gọi là bởi vì chỉ có nơi Thánh Nhân mai táng, mới có thể sau một thời gian thật lâu mới sinh ra ra một gốc Thánh Nhân Quả.
– Phía dưới có Thánh Nhân?
Gương mặt Khương Phàm có phản ứng.
Thánh Nhân, phía trên Niết Bàn cảnh, là con người tồn tại gần với thần.
– Có thể chôn giấu lấy di hài Thánh Nhân, cũng có thể là máu Thánh Nhân vẩy xuống, có rất nhiều khả năng. Nhưng, chỉ cần đã sinh ra Thánh Nhân Quả, đã nói lên Thánh Nhân mai táng ở đó đã hoàn toàn biến mất. Thánh Nhân Quả được xem như di thể để lại cho nhân gian một chút năng lượng sau cùng.
Đan Hoàng rung động không thôi, Vĩnh Hằng Thánh Sơn quá kỳ diệu, nếu như có thể, hắn thật hy vọng Khương Phàm có thể ở chỗ này cái ba năm, năm năm.
– Hiệu quả thì sao?
Khương Phàm càng mong đợi.