Lan Dận ở phía trước gầm thét, Chí Tôn thánh văn “Sơn Hà Đồ” toàn diện thức tỉnh, thân thể trong nháy mắt như đã nặng nề gấp trăm ngàn lần.
Đại địa vỡ nát, vết nứt lan tràn, bụi đất cuồn cuộn khắp nơi.
Hắn sôi trào uy lực sơn hà, phóng lên tận trời, Trường Sinh Đao bị kích thích, oanh minh kịch liệt, giống như Cổ Thần thức tỉnh, khôi phục thế giới, đao khí sôi trào lên dài đến năm mươi mét, bổ về phía Khương Phàm.
Khương Phàm vẫn thẳng tiến không lùi, chiến ý như thủy triều, hai cánh đánh một kích về phía trước, mang theo uy lực Chu Tước ngạnh kháng.
Oanh!
Tiếng vang kinh khủng chấn động bóng đêm.
Đao khí, liệt diễm, hình thành triều cường sôi trào, dẫn bạo ở trên không.
– Chết!!
Lan Dận ầm vang rơi xuống đất, khinh thường trời cao.
Nhưng, bên trong thủy triều, một bóng người vàng óng bay lên trời cao, mở ra bóng đêm, phóng tới nơi xa.
– Trường Sinh Đao! Lĩnh giáo!
Khương Phàm hô to.
Toàn thân hắn máu me đầm đìa, xương cốt đều rách ra, trận va chạm vừa rồi kia tựa như đụng đầu vào trong không gian một mảnh sơn hà, khí tức nặng nề thấu cả thần hồn.
– Không chết?
Không chỉ có Lan Dận thất thần, những người khác cũng đều giật mình.
Chí Tôn thánh văn, phối hợp Trường Sinh Đao, vậy mà không thể đánh chết tiểu tử thánh địa này?
Đùa giỡn hay sao?
Võ pháp đó của hắn là gì?
– Cứu ta! Mau tới cứu ta.
Lan Nguyệt hoảng sợ thét lên, đao khí không có đánh chết Khương Phàm, lại giống như lôi điện cuốn qua thân thể của nàng.
Y phục toàn nát, chỉ còn giáp da hộ thể đặc chế, phác hoạ lấy thân thể kiều nộn của nàng.
Khương Phàm chú ý tới Càn Khôn Hồ Lô rơi vào trong phế tích lóe ra ánh sáng phía trước, lại không có thời gian đi thu, hắn dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới Lan Nặc.
Cướp đoạt Vạn Linh Huyết Thụ mới là mấu chốt.
– Buông nàng ra!
Tộc nhân Di Lạc giận dữ mắng mỏ, nhanh chóng đuổi tới.
Đúng vào lúc này, tầng nham thạch phương xa đột nhiên oanh minh, vết nứt lan tràn, tiếng tạch tạch như lôi minh dày đặc quanh quẩn không gian hắc ám vô biên.
Vết nứt kia ầm vang sụp đổ, đá vụn rơi xuống, một thân ảnh cuồng dã từ nơi đó vọt ra.
Yêu khí cuồn cuộn, như triều cường lao nhanh không dứt.
Tô Thiên Tịch mang theo nhóm thứ hai của bọn người Tô Triệt đuổi tới.
– Luyện lô đang ở kia!
– Thần Binh đâu?
Bọn hắn nhìn đến luyện binh lô nguy nga ở xa xa, nhưng tình cảnh trước mắt đã hoàn toàn không giống với dự đoán.
Hắn chau mày, sự phấn chấn bỗng chốc cứng ở trên mặt.
Khí thế cảm nhận được ở bên ngoài trước đó đâu?
Thần Binh nhìn thấy trước đó đâu?
– Nơi đó có người!
Thẩm Minh Thu chỉ vào một đám người đang chém giết nơi xa.
Khương Phàm lướt qua giữa không trung, phóng tới Lan Nặc.
Nhưng, cuối cùng vẫn chậm một bước.
Lan Nặc lần nữa tới gần phạm vi trăm mét, khống chế Hư Thiên Kính, phóng thích cường quan chói mắt, bao phủ Vạn Linh Huyết Thụ đang phóng tới.
Vạn Linh Huyết Thụ trong nháy mắt đã bị định trụ, không thể động đậy.
Lan Nặc lập tức khống chế Hư Thiên Kính, vặn vẹo hiện thực.
Vạn Linh Huyết Thụ trong kính mở rộng chạc cây, đi về phía trước. Vạn Linh Huyết Thụ trong hiện thực cũng làm ra động tác tương ứng, đi tới Lan Nặc.
– Khương Phàm! Bắt lấy Vạn Linh Huyết Thụ! Nhanh!
Đan Hoàng thúc giục Khương Phàm, trước nay chưa từng có lo lắng như thế.
Bởi vì hắn quá rõ ràng giá trị của Vạn Linh Huyết Thụ, hoàn toàn có thể sánh vai Thiết Long cổ thụ.
Nếu như có thể dùng đủ nhiều huyết mạch Yêu thú bồi dưỡng, giá trị của Vạn Linh Huyết Thụ thậm chí muốn áp đảo Thiết Long cổ thụ.
Trong nhận thức của mình, Đan Hoàng biết, loại Yêu Thụ nghịch thiên này không nên xuất hiện. Không nghĩ tới, thời gian qua đi nhiều năm như vậy, nó lại ra đời ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
– Lan Nặc, buông Vạn Linh Huyết Thụ ra, nếu không ta giết Lan Nguyệt!
Tốc độ Khương Phàm nhanh đến cực hạn, mắt thấy là phải vọt tới nơi đó.
Nhưng… Lan Nặc đã phóng tới Vạn Linh Huyết Thụ, một phát bắt được nó, lại trong chớp mắt, vung Hư Thiên Kính lên, cường quan nở rộ chói mắt, rọi khắp nơi bầu trời.
– Ngươi cũng trốn không thoát!
– Đáng chết!
Khương Phàm lập tức chuyển hướng, bay lên trời cao.
Lan Nặc khống chế Hư Thiên Kính, quăng về phía Khương Phàm.
– Lưu manh! Ngươi trúng kế rồi!
Lan Nguyệt đột nhiên lộ ra nụ cười xảo quyệt, mênh mông linh lực mãnh liệt mà ra, bao phủ Khương Phàm, hóa thành dây leo màu tím, cưỡng ép quấn chặt lấy hắn.
Dây leo mặc dù mềm dẻo, nhưng so với huyền thiết lại còn cứng rắn hơn.
– Tiểu cô nương, đừng trách Khương Phàm ta hận…
Khương Phàm móng vuốt lập tức giữ chặt Lan Nguyệt, muốn xé mở da thịt của nàng, uy hiếp ngăn cản, lại đột nhiên phát hiện không thấy Lan Nguyệt đâu nữa.
Một người đang sống sờ sờ, vậy mà dưới móng vuốt của hắn biến thành dây leo hình người.
Cùng lúc đó, dây leo quấn chặt lấy Khương Phàm đột nhiên kịch liệt nhúc nhích, diễn sinh ra một cái kén dây leo, bỗng nhiên bắn ra.
Kén dây leo giữa không trung phồng lên vặn vẹo, hóa thành Lan Nguyệt.
– Đây là thánh pháp, Di Hoa Tiếp Mộc! Thật nghĩ tỷ tỷ ta dễ bắt như vậy sao!
Lan Nguyệt bay lên, giơ lên tử quang đầy trời, hóa thành dây leo dày đặc giống như lôi điện quấn về phía Khương Phàm.
Khương Phàm bị quấn quanh.
Dây leo nhanh chóng tăng sinh, tốc độ kinh người, ánh sáng cuồn cuộn, hóa thành mãnh cầm to lớn, vây ở bên trong “Bụng” Khương Phàm, kéo hắn lao xuống, thẳng đến chỗ Lan Nặc.
– Tỷ tỷ, chuẩn bị tiếp hàng!!
Lan Nguyệt rơi xuống đất, kích động hô to.
Nhưng…
Ầm ầm, kim quang hiện lên, Thánh Viêm nhấc lên, Khương Phàm xé mở bụng, phóng lên tận trời, bằng tốc độ nhanh nhất kéo ra khoảng cách vài trăm mét.
Thời điểm Hư Thiên Kính chiếu tới sáng, vừa vặn ánh vào dây leo cùng Thánh Hỏa cuồn cuộn đầy trời, không có bóng dáng Khương Phàm.
– Không thể nào.
Lan Nguyệt kinh hô, tử đằng là do năng lượng biến thành, đừng nói hỏa diễm, lôi điện đều không thể xé ra.
Lan Nặc tiếc nuối, suýt chút nữa liền đắc thủ.
Tuy nhiên tên Khương Phàm này quả thật có chút thực lực, năng lực ứng biến cũng mạnh.
Khương Phàm dừng ở không trung, nhíu mày nhìn Lan Nặc ở phía dưới.
– Ai…
Đan Hoàng than nhẹ, vô cùng tiếc nuối.
Nữ tử này thiên phú rất mạnh, tính cách vừa lạnh lại tĩnh, có được Hư Thiên Kính đã rất đáng sợ, nếu như lại bồi dưỡng được Vạn Linh Huyết Thụ, tương lai thế giới tất nhiên sẽ có vị trí thuộc về nàng.