– Những bá chủ này đều tới? Nhanh nhanh nhanh, thừa dịp bọn chúng không có chú ý tới chúng ta, tranh thủ thời gian chạy nhanh đi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu khẩn trương co thân thể lên, lo lắng thúc giục.
Khương Phàm nhìn thấy những đại yêu bá chủ kia đều xông về đỉnh lô, quả quyết bay lên không, phóng tới lỗ lớn sụp đổ nơi xa.
– Khương Phàm, ngươi trốn không thoát!
Bọn người Lan Dận xuất hiện ở phía sau, khống chế lấy một kiện da thú phía sau, nhanh chóng tới gần Khương Phàm.
Da thú nhấc lên, thế như Thiên Ưng, tốc độ nhanh đến kinh người.
– Lan Nặc bảo bối, đừng đuổi theo, chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu ở trên vai Khương Phàm cao giọng la lên.
– Tặc điểu! Ngươi cũng dám gạt chúng ta! Gan ngươi thật lớn rồi!
Lan Nguyệt nghe được âm thanh quen thuộc, lập tức đã hiểu con hồ ly kia là ai.
Lan Dận cũng lớn tiếng la lên:
– Tặc điểu, cho ngươi một cơ hội, bắt lấy Khương Phàm tới nhận tội, nếu không nửa đời sau của ngươi liền ở lại Di Lạc cổ địa làm một con rối đi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu xoay động con mắt, đột nhiên đứng dậy kêu lên đầy sợ hãi với bọn hắn:
– Lan Nặc bảo bối, coi chừng đỉnh đầu! Mau tránh ra.
Bọn người Lan Nặc lập tức ngẩng đầu cảnh giác, vô ý thức liền muốn phóng thích võ pháp bảo vệ bản thân.
Nhưng, lúc bọn hắn đều cùng nhau ngẩng đầu lên, một khắc này, Hỏa Diễm Huyễn Điểu trước mặt đột nhiên hít một hơi, phun ra liệt diễm nóng bỏng.
Linh Hồn cảnh tam trọng thiên, một kích toàn lực!
Liệt diễm như thủy triều, lao nhanh cuồn cuộn, đánh về phía bọn người Lan Nặc.
– Đáng chết!
Lan Dận đang khống chế da thú hơi biến sắc mặt, quả quyết khống chế da thú bổ nhào xuống phía dưới.
Lan Nặc vung tay chấn động, không gian kịch liệt nhấc lên, giống như là đại mạc chập trùng, khiến cho liệt diễm cưỡng ép thay đổi tuyến đường, xông về tầng đá chỗ cao.
– Phản ứng vẫn rất nhanh.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu như tên trộm cười một tiếng.
– Bắt lấy nó cho ta!
Đáy mắt Lan Nặc lóe lên ý lạnh, nhìn chằm chằm Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
– Bọn hắn chạy không thoát.
Lan Dận cắn nát hai tay, ngưng tụ tinh huyết, vẩy vào da thú.
Da thú lập tức dâng lên mênh mông yêu khí, giống như là mãnh cầm thức tỉnh, phát ra tiếng gáy to mát lạnh, mang theo bọn hắn nhào về phía Khương Phàm.
Khoảng cách hai bên đã nhanh chóng rút ngắn!
– Nơi đó các lão yêu! Nhanh nhìn nơi này, có đồ tốt!
Khương Phàm đột nhiên hô to về phía nơi xa, âm thanh sắc nhọn, hòa với linh lực, truyền khắp không gian dưới đất.
Hai con ngươi trong trẻo của Lan Nặc có chút ngưng tụ, lập tức kêu lên đầy sợ hãi:
– Im miệng! Khương Phàm, ngươi câm miệng cho ta!
– Bọn hắn là người của Di Lạc cổ địa, trong tay bọn họ có Vạn Linh Huyết Thụ! Có Vạn Linh Huyết Thụ!
Khương Phàm hét thật lớn.
– Im miệng! n oán giữa chúng ta xóa bỏ! Xóa bỏ!
Lan Nặc kêu lên đầy sợ hãi, lại không thể bình tĩnh.
Vạn Linh Huyết Thụ là thứ cấm kỵ Thượng Cổ, nhất là đối với Yêu tộc mà nói càng là uy hiếp to lớn.
– Nhanh nhìn tới nơi này đi! Là Vạn Linh Huyết Thụ!
Tốc độ Khương Phàm không giảm, la to với lão yêu phía xa xa.
– Khương Phàm, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi còn sống chạy ra khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
Bọn người Lan Dận tức giận kêu to, tế ra toàn bộ các loại Linh Bảo, điên cuồng bao phủ tới Khương Phàm.
– Vạn Linh Huyết Thụ là cái gì?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu ngồi xổm ở trên lưng Khương Phàm, lần đầu tiên nhìn thấy bọn người Lan Nặc gấp thành bộ dáng này.
– Ra ngoài lại nói.
Khương Phàm huy động hỏa dực, phóng tới các đại yêu xa xa.
Nhưng, những khí thế Yêu tộc bá chủ kia đều quá mạnh, lôi triều hủy diệt, thổ khí cuồn cuộn, còn có kim quang vô biên.
Giọng Khương Phàm mặc dù tràn ngập năng lượng, nhưng không có truyền đến trong đó thật, cũng không có gây nên chú ý được tới ai.
– Ngươi xong rồi.
Bọn người Lan Nặc theo sát đuổi tới.
Lúc này, mấy vạn mét bên ngoài, Kim Bằng đột nhiên quay người, con mắt kinh khủng tập trung vào Khương Phàm ở xa xa.
Trong chớp mắt, Khương Phàm cảm giác giống như đã bị hoàn toàn nhìn thấu, từ linh hồn đến khí hải, tất cả bí mật đều hiện ra ở trước mặt Kim Bằng.
Xa xa, con Kim Bằng kia không phải đã nghe được tiếng kêu to, mà là đã nhận ra khí tức để nó cảnh giác, đồng mâu (đôi mắt) có chút ngưng tụ, nhìn chằm chằm hỏa điểu đang nhanh chóng tới gần, đó là…
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm lập tức kích hoạt trên cổ văn ấn Khổng Tước.
Một tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc, âm thanh truyền dưới mặt đất luyện binh tràng.
Hào quang vạn đạo, điềm lành rực rỡ.
Hung uy mãnh liệt tuyệt thế phóng thích, chấn động trời cao, kích thích hơn đến những cự thú khác của bọn họ.
– Khổng Tước?
Bọn người Lan Nặc ở phía sau có phản ứng, linh văn gia hỏa này là Khổng Tước?
Không đúng! Uy thế này quá mạnh!
Khương Phàm ngàn lần không muốn vạn lần không cam lòng, vẫn tại giờ phút này thả ra linh vũ.
Một khi bị Kim Bằng phát hiện bí mật mình, vô cùng có khả năng một ngụm liền nuốt vào.
– Đi!!
Khương Phàm mượn nhờ yêu khí của Khổng Tước Ngũ Sắc, quấy nhiễu Kim Bằng dò xét, cũng mượn nhờ nguồn năng lượng kia hất bay bọn người Lan Nặc sắp giết tới.
Hắn trở lại thành người bình thường hình, nhanh chóng phóng tới không trung, thoát khỏi luyện binh tràng dưới mặt đất.
– Ngươi vừa mới thả ra cái gì, làm sao ngươi có linh vũ Khổng Tước?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu càng khiếp sợ, sao toàn thân tiểu tử này đều là bí mật vậy?
– Ra ngoài lại giải thích.
Khương Phàm khẩn trương, sau khi xông ra khỏi cửa hang sụp đổ, hắn lập tức ngửa đầu nhanh chóng xông lên.
– Chúng ta rút lui!
Lan Nặc quả quyết hạ lệnh, thúc giục Lan Dận rời khỏi.
– Không đuổi nữa sao?
Lan Dận thực sự không cam tâm.
– Những đại yêu kia đều nhìn tới nơi này, mau rời khỏi.
Lan Nặc nhất định phải bảo vệ tốt Vạn Linh Huyết Thụ, để tránh bị đám kia đại yêu phát giác được khí tức.
– Ta sớm muộn cũng phải tự tay bắt hắn lại.
Lan Dận chịu đựng lửa giận, nhanh chóng rời khỏi.
Lan Nặc nói:
– Rời khỏi trước, về Di Lạc cổ địa. Còn Khương Phàm, sau này lại xử lý. Nếu hắn là đệ tử thánh địa, thì chạy không được.