Như sét đánh giữa trời quang, đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó hạt mưa nổ tung, Hỏa Phong sụp ra, nhấc lên mênh mông thủy triều cùng Thánh Viêm, cuồn cuộn về xung quanh.
Thế lực ngang nhau!
Ngay sau đó, đầy trời hạt mưa cùng dày đặc Hỏa Phong đã va chạm toàn diện, thanh triều vang vọng hắc ám kịch liệt lại điếc tai, âm thanh chấn động hơn mười dặm.
– A! Giết cho ta! Giết tên súc sinh kia!
Lục Bình Yên điên cuồng phóng thích, mây mù cuồn cuộn, mưa to mưa như trút nước, tràn ngập đất trời bao phủ Khương Phàm.
– Tiện nhân, ngươi nhận lầm người rồi!
Khương Phàm thôi động Thánh Viêm, điên cuồng phóng thích.
Thể chất biến đổi, cảnh giới tăng lên, hắn thả ra Thánh Viêm nhiệt độ cao hơn, uy lực Hỏa Phong mạnh hơn, kéo dài chặn đánh, tiếp tục bay lên không.
Trận va chạm kịch liệt đến rung động, sôi trào màn trời.
Mặc dù Lục Bình Yên rất tức giận, nhưng cũng lại rất bất ngờ, thế công cường đại như vậy lại bị Khương Phàm gánh vác được?
Thế nhưng nàng là Đại Thừa thánh văn, là truyền nhân ưu tú nhất của Phong Hỏa Thánh Điện, là nữ thiên kiêu thanh danh hiển hách nhất toàn bộ hoàng triều, lại được Phong Hỏa Thánh Điện tuyên cáo với thiên hạ, phải bảo đảm Lục Bình Yên tại Linh Hồn cảnh bước lên Chí Tôn thánh văn!
Tiểu tử thánh địa này lại có thể chống đỡ được toàn lực thế công của nàng?
Nhưng, bại hoại chính là bại hoại, bại hoại càng cường đại càng phải diệt trừ.
– Thánh Viêm, Khai Thiên!
Toàn thân Khương Phàm sôi trào Thánh Viêm đến cực hạn, bên trong Hỏa Phong dày đặc liên tiếp xuất hiện số lượng lớn mãnh thú, có hỏa tích, có hùng sư, có man ngưu, số lượng càng ngày càng nhiều.
Bọn chúng đang điên cuồng gào thét, thú uy cuồn cuộn, cuồng dã uy mãnh, khiêng màn mưa đầy trời vọt tới mây mù giữa không trung.
– Bại hoại!
Lục Bình Yên chưa từng tức giận giống như bây giờ, càng chưa từng dâng cao chiến ý giống như bây giờ.
Vòng xoáy kịch liệt cuồn cuộn, mưa to tầm tã muốn đánh chết những Hỏa Thú này.
Nhưng, những này Hỏa Thú không phải Thánh Viêm ngưng tụ thành, mà là có thú uy chân chính, bọn chúng bị đánh thủng trăm ngàn lỗ, lại ngưng tụ giữa không tan, bay lên không vài trăm mét, oanh liệt đánh tới vòng xoáy.
Ầm ầm!
Va chạm kịch liệt, Thánh Viêm cuồn cuộn.
Vòng xoáy mây mù tung hoành tám trăm mét rốt cuộc cũng tán loạn, hiện ra rõ ràng tử quang bên trong pháp trận.
Nhưng, màn mưa dày đặc vẫn xuyên thấu hỏa diễm, oanh trên người Khương Phàm.
Mỗi giọt mưa đều giống như trọng quyền, khuấy động lực lượng mấy vạn tấn, hết lần này tới lần khác vô cùng nhỏ bé.
Lực lượng kinh khủng, tập trung một chút bén nhọn, lực xuyên thấu cực mạnh.
Khương Phàm hung hăng hạ xuống, toàn thân nổ lên tinh hồng huyết thủy.
Nếu như không phải thể có chất đặc biệt, đổi lại là người khác rất có đã bị đánh thành cái sàng.
Lúc lên lúc xuống, một nam một nữ, cách mấy trăm mét.
– Thái Dương Thánh Quyền!
Khương Phàm lên tiếng rống to, không để ý thương thế, sôi trào lên mãnh liệt Thánh Viêm, như Chu Tước hiện thế, khuấy động hung uy làm cho người hồi hộp.
Liệt diễm ngập trời, Chu Tước Hỏa ưng quay quanh thành một vòng mặt trời, mang theo uy lực cái thế, xua tan hắc ám vô biên, đánh tới pháp trận trên không trung.
– Coi như đều là Đại Thừa thánh văn, ngươi cũng không phải đối thủ của ta!
Lục Bình Yên đứng trên pháp trận nhanh chóng diễn biến, ánh sáng kịch liệt xen lẫn phức tạp như ngân hà, trở nên đơn giản mà cường thịnh, vẻn vẹn một chữ —— chém!
Ầm ầm!
Không trung nổ tung, trong pháp trận xông ra từng thanh kiếm khí màu tím.
Tráng kiện, cường thịnh!
Mỗi một cây kiếm đạt tới mấy chục mét, mỗi một cây kiếm đều khuấy động lực bộc phát trăm vạn tấn, liên tiếp chém về phía mặt trời màu vàng.
Bạo tạc kịch liệt chấn động, đao thế cuồng bạo, chấn động trời cao, nhưng cường quang của Thái Dương Thánh Quyền không gì sánh được, liên tiếp đụng nát đao mang đầy trời, lao thẳng đến pháp trận.
– Chém cho ta!
Khí thế Lục Bình Yên cường thịnh, chiến ý dâng cao, sau một tiếng quát, “Pháp trận” được phóng thích toàn lực.
Khí tức bất hủ bất diệt đang tràn ngập, uy thế tăng lên gấp bội.
Năm thanh trường kiếm tử khí đồng thời bạo kích, rốt cuộc cũng tới gần Thái Dương Thánh Quyền trước một khắc, cường thế bổ ra.
Ầm ầm!
Thánh Diễm cuồn cuộn như thủy triều phóng lên tận trời, bao phủ lấy pháp trận khổng lồ.
Nhưng, pháp trận cường thịnh lại cứng cỏi, ngạnh kháng ánh lửa cùng nhiệt độ cao trùng kích mãnh liệt, ánh sáng lại càng tăng lên, dưới sự khống chế cường đại của Lục Bình Yên, lại lần nữa phóng xuất ra kiếm mang.
Một uy thế trảm diệt đất trời ầm vang nổ tung.
Một thanh kiếm khí màu tím xông ra khỏi pháp trận, bổ về phía Khương Phàm.
Phảng phất giang hải bao quanh, càng giống gánh chịu lấy ý chí thiên lôi, ánh sáng sắc bén, ầm ầm loạn hưởng, bầu trời đều đang lay động.
– Thật mạnh!
Khương Phàm âm thầm kinh động, nữ tử này cũng không kém cạnh Lý Hoàng.
Nhưng hắn đây cũng kích thích mênh mông chiến ý, phóng lên tận trời, huy động hai cánh, chém về phía thiên khung.
Thời khắc này hai cánh chính là hai cánh tay của hắn!
Văn ấn Chu Tước bao quanh phía trên nhanh chóng phóng đại.
Bác Thiên Thuật!
Khương Phàm hét lớn trong tim, ngẩn đầu lên trời thét dài, tóc ngắn bay lên, kim viêm toàn thân sôi trào đến cực hạn, mang theo uy lực cái thế, đối diện phách trảm trường kiếm màu tím.
– Muốn chết!
Lục Bình Yên quát lớn, Đại Thừa thánh văn khống chế trường kiếm tăng vọt uy thế.
Nhưng…
Ầm ầm!
Trường kiếm va chạm Khương Phàm, trong chốc lát đã vỡ nát, tử khí, thủy triều cuồn cuộn, rung chuyển không gian.
Khương Phàm không bị tổn hao gì, hắn gánh vác uy thế nặng nề, xông lên trời, lao đến pháp trận.
Lục Bình Yên rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt.
Ầm ầm!
Pháp trận sụp ra, Lục Bình Yên cũng bị khí tức mãnh liệt hất bay ra ngoài.
– Ngươi muốn khiêu chiến, ta tiếp nhận!
Khương Phàm không ngừng tấn công, hai cánh chấn kích, từng sợi hỏa vũ dâng lên, giống như mưa kiếm dày đặc, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên chém về phía Lục Bình Yên.