Ánh mắt Lăng Thất Tung trở nên sáng rực, có thể rõ ràng cảm nhận được sự cường đại của Khương Phàm, không chỉ đơn giản là cảnh giới tăng lên, mà là vấn đề cường đại càng sâu.
Ầm ầm!
Cự Long, Chu Tước đối diện va chạm vào nhau, bạo tạc thảm liệt rung chuyển trời cao, bàng bạc khí tức lao nhanh khắp tám phương.
Hắc ám giống như đại mạc kịch liệt nhấc lên, muốn vô tình bị vỡ nát.
Ánh sáng quá chói mắt, không ai có thể thấy rõ ràng tình huống cụ thể, đều lo lắng chờ đợi.
– Chết rồi?
Tiêu Lạc Sư kịch liệt thở d.ốc, nhíu mày nhìn chằm chằm không trung.
Đây là võ pháp mạnh nhất của hắn, tràn ngập thay đổi, dung hợp, cùng diễn sinh biến đổi.
Bình thường giao thủ với người khác đều là dùng ở cuối cùng. Hôm nay là đột nhiên bị đánh chật vật, lần đầu tiên đã sớm vận dụng.
Hẳn là có thể trọng thương Khương Phàm.
– Lục Bình Yên, lên…
Tiêu Lạc Sư đang muốn bảo Lục Bình Yên đến báo thù Khương Phàm.
Sâu trong năng lượng hỗn loạn nơi xa, một con hỏa điểu đột nhiên lao ra, bay lên không vài trăm mét, huy động hai cánh màu vàng hoa lệ, lóe ra cường quang chói mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Lạc Sư.
– Hắn không chết?
– Thế lực ngang nhau?
– Đánh bại Lục Bình Yên, ngạnh kháng Tiêu Lạc Sư?
– Làm sao hắn có thể mạnh đến như vậy?
– Lúc nào mà thánh địa lại bồi dưỡng được thiên tài như vậy?
– Hắn thật sự là Đại Thừa thánh văn sao, tại sao ta lại cảm giác giống như là Chí Tôn cấp.
Đám thiên tài hoàng triều đều ngây ra, bọn hắn chấn kinh càng khó có thể chấp nhận.
Bọn hắn đều là thiên tài hoàng tộc, uy chấn loá mắt thiên tài một phương, là người thừa kế được các phương dốc hết tất cả để bồi dưỡng, bọn hắn rõ ràng thực lực của mình nhất, rõ ràng tiềm lực lẫn nhau hơn.
Tình huống hôm nay lại là như thế nào?
Gia hỏa này có tư cách gì liên tiếp khiêu chiến thiên tài hoàng triều!
– Hắn rốt cuộc là ai? Hắn có bí mật gì?
Tiêu Lạc Lê đột nhiên tỉnh ngộ, bọn hắn đối với Khương Phàm hình như còn chưa có bất kỳ hiểu rõ trực tiếp gì.
Thực lực, huyết mạch, linh văn, tính cách các loại, bọn hắn chỉ lo tức giận, nhưng không có thăm dò nội tình cùng bí mật Khương Phàm.
– Ta không muốn gây chuyện, nhưng ta cũng không sợ chuyện. Nếu như lại đánh, ta cũng không khách khí.
Khương Phàm tản ra liệt diễm, trở lại bộ dáng lúc đầu, khống chế áo giáp bảo vệ thân thể.
– Ngươi đã gây chuyện! Ngươi cũng sắp thành người chết rồi!
Tiêu Lạc Sư thật sự rất bất ngờ với thực lực của Khương Phàm, nhưng cũng không ảnh hưởng quyết tâm hắn muốn xử tử hỗn đản này.
– Ta chọc người nào, chọc chuyện gì?
– Chính ngươi rất rõ ràng!
– Có phải các ngươi nhận lầm người hay không?
– Loại người cặn bã như ngươi, coi như đốt thành tro, mùi cũng sẽ không biến mất.
Khương Phàm nghe được thì nhíu chặt mày lên:
– Ngươi còn dám lăng mạ ta, ta cũng mặc kệ ngươi là hoàng tử hoàng triều gì.
Tiêu Lạc Sư xì ngụm nước bọt:
– Loại người cặn bã như ngươi, còn cần người khác tới lăng mạ?
– Ngươi rốt cuộc đã làm gì?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu xoay động nhãn châu, nói nhỏ:
– Ngươi ngay cả nam tử đều không buông tha? Phẩm vị thì có thể, nhưng còn ăn mặn đến như thế sao!
– Súc sinh!
Lục Bình Yên gọi được Khương Phàm, da thịt trắng nõn, dung nhan mỹ lệ, nhưng con mắt lại sung huyết, giống như nổi lên hỏa diễm, căm tức nhìn Khương Phàm.
– Tiện nhân!
Khương Phàm đáp lễ, ai sẽ không có câu thô t.ục?
– Điện hạ, cùng tiến lên, giết hắn!
Lục Bình Yên bị kíc/h thích, lên cơn giận dữ.
Nàng lập tức nhấc lên thủy triều, ngưng tụ lại ba chiến binh, vờn ở xung quanh, chiến kích nằm ngang chỉ về phía Khương Phàm.
– Khương Phàm, hôm nay ngươi phải chết.
Tiêu Lạc Sư triển khai hai cánh lôi hỏa, phóng lên tận trời, lao đến Khương Phàm, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, lớn tiếng kinh hô:
– Lục Bình Yên, phía sau!
Một đạo cường quang đâm rách hắc ám, đánh đến Lục Bình Yên.
– Coi chừng!!
Xa xa, mấy người Tiêu Lạc Lê cũng đang cùng lúc kêu lên đầy sợ hãi.
Coi chừng? Khương Phàm đang ở phía trước, coi chừng cái gì.
Chờ chút, Thẩm Minh Thu?!
Trong lòng Lục Bình Yên run lên, bỗng nhiên quay người, ba chiến binh đồng thời nhấc lên triều cường bành trướng, bạo kích về phía trước.
Cường quang nhanh chóng tới gần, nhưng trong nháy mắt đã bay lên không, tuỳ tiện tránh khỏi triều cường nặng nề, bay lên hơn trăm mét, ngay sau đó bỗng nhiên giáng lâm, giống như lôi điện bổ về phía Lục Bình Yên.
Người tới chính là Thẩm Minh Thu, linh văn, Thiểm Linh!
Trong linh văn là loại cực tốc dị loại vô cùng khủng bố, bây giờ đã có thể đuổi theo thiểm điện, tương lai cường đại lên, thậm chí có thể xé rách cả không gian.
Thẩm Minh Thu đã tới trong nháy mắt, nhưng lại bỗng nhiên bị lệch, khi Lục Bình Yên chặn đánh, một khắc này hắn đã chuyển dời đến phía sau nàng, trường đao trong tay quấn quanh tinh quang, đánh đến phần gáy Lục Bình Yên.
Khoảng cách sinh tử chỉ là một cái chớp mắt, Lục Bình Yên khống chế lôi triều xung quanh, hóa thành hạt mưa dày đặc phóng thích.
Lấy mạng đổi mạng!
Nếu như Thẩm Minh Thu đánh xuống đầu nàng, những giọt mưa dày đặc lại hỗn loạn này có thể đánh chết Thẩm Minh Thu.
Thẩm Minh Thu ngoài ý muốn trước phản ứng cùng sự tàn nhẫn của Lục Bình Yên, không hổ là Đại Thừa thánh văn, không hổ là nữ tướng hoàng triều.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Minh Thu quả quyết bay lên không, tại lúc giọt mưa tiễu sát, tránh khỏi khu vực này.
Lục Bình Yên kinh hãi, mồ hôi lạnh đổ đầy người, lập tức thôi động ba chiến binh bảo vệ xung quanh, đồng thời kích phát ánh sáng màu tím, ngưng tụ chiến y, bảo vệ toàn thân, căm tức nhìn Thẩm Minh Thu:
– Ngươi chỉ biết đánh lén sao?
– Các ngươi còn hai đánh một đây, cũng như nhau thôi.
Thẩm Minh Thu lui đến mấy trăm mét bên ngoài, sát ý nghiêm nghị.
Xa xa, hai bên Tiêu Lạc Lê và Tô Triệt cũng đều tránh thoát dây dưa lẫn nhau, hội tụ đến nơi này.
Mặc dù hai bên đều giết đỏ mắt, nhưng khi nhìn đến Khương Phàm, một khắc này, tất cả toàn bộ ánh mắt đều rơi xuống trên thân Khương Phàm.