Sau đó không lâu, nén hương thứ hai đã đốt xong.
Thái Bình, Tịch Nhan lại lần nữa chống đỡ được.
U quang thần bí đến từ núi đá tiến vào thân thể bọn họ, tăng cường lực lượng linh hồn, cũng tư dưỡng linh nguyên.
Sau đó… Càng nhiều vong hồn hiển hiện tại rừng rậm, lặp lại táo bạo khi còn sống, điên cuồng phát tiết giữa rừng rậm núi cao.
Bọn chúng không phát ra được tiếng gào thét cuồng dã khi còn sống kia, lại đang nhấc lên tiếng thét thê lương chói tai trong rừng rậm.
Thành đàn liên miên, ai nghe cũng phải rùng mình.
Tình huống của Thái Bình, Tịch Nhan càng ngày càng nguy hiểm. Mặc dù linh hồn cùng linh nguyên của bọn hắn đã được tăng cường, nhưng lực lượng thần bí mang tới ảnh hưởng cũng càng ngày càng kinh khủng.
Mỗi lần bọn hắn lâm vào trong trí nhớ, đều trở nên vô cùng chân thực.
Bọn hắn đang điên cuồng trong thù hận, đang tức giận gào thét ở bên trong. Mà lực lượng linh hồn của bọn hắn luôn luôn cứu vớt vô số lần, mới có thể kéo bọn hắn đi ra.
Nén hương thứ ba đã đốt xong, nén hương thứ tư đứng lên.
Hồn khí cuồn cuộn trong rừng rậm, toát ra hơn ngàn vong hồn.
Tổng số lượng đạt tới hơn hai ngàn!
Rừng rậm lờ mờ, âm trầm tà ác.
Ác linh gào thét, hỗn loạn táo bạo.
Xa xa, trong rừng rậm, rất nhiều linh yêu mãnh cầm đều cảm thấy nguy hiểm.
– Thái Bình sắp gánh không được!
Hai mắt Lữ Lương Nhân phát sáng, cực lực thấy rõ ràng tình huống ở xa.
– Ngô… A… Ách…
Toàn thân Thái Bình trở nên cứng ngắc, co quắp tại nơi đó gào thét quái dị.
Ngẫu nhiên mở hai mắt ra, mắt đầy tơ máu, bên trong còn ẩn hiện u quang.
– Chịu đựng! Chịu đựng đi!
Thẩm Minh Thu trở nên nghiêm trọng, lo lắng nắm chặt nắm đấm lại.
– Aaa…!!
Thái Bình cực lực kiên trì, linh văn trên trán nở rộ u quang, toàn thân bạo tạc giống như đang phóng thích ra lực lượng linh hồn, tinh mịn Hồn Ti quét sạch vài trăm mét rừng rậm.
– Kiên trì đi, nén hương thứ tư sắp đốt xong rồi.
Bọn người Lữ Lương Nhân đều âm thầm cổ động.
Nếu như có thể chống đỡ nén hương thứ tư, số lượng vong hồn sẽ càng nhiều, có khả năng trực tiếp toát ra hơn hai ngàn.
Hai mắt Thái Bình đã rướm máu, hắn đau đớn không chịu nổi.
Sau khi khổ cực kiên trì một hồi, đột nhiên ngẩng đầu, phát ra tiếng gào thét dữ tợn.
– Đừng ngạnh kháng! Cứu trở về.
Khương Phàm nhắc nhở.
– Chờ một chút! Chờ đến giờ đã…
Tô Triệt lời còn chưa nói hết, Thái Bình đột nhiên xông lên, giống như nổi điên phóng tới núi đá, da thịt toàn thân nứt ra, máu tươi phun tung toé.
Hắn nhảy vọt lên phóng tới bên trong, linh văn thức tỉnh, lực lượng linh hồn hóa thành lít nha lít nhít xúc tu oanh kích.
Vong hồn bốn phía bị chọc giận, những tiếng thét chói tai vang lên vọt tới.
– Cứu người!!
Tô Triệt hô to.
Kim Bằng bay lên, cường quang nở rộ như mặt trời, rọi khắp nơi rừng rậm, hủy diệt lấy mảng lớn vong hồn, xông về phía Thái Bình đang phóng tới nơi xa.
Tại thời điểm Thái Bình cơ hồ muốn bạo thể mà chết, Kim Bằng đã kịp thời đuổi tới, bắt hắn lại phóng lên tận trời.
Thái Bình đánh mất lý trí, tóc tai bù xù, ngẩng đầu lên kêu gào lớn, Hồn Ti sắc nhọn giống như lưỡi dao bay thẳng lên trời, toàn bộ đâm vào linh hồn Kim Bằng.
Kim Bằng kêu đầy thê lương thảm thiết, ở trên không đau đớn.
Cơ thể nó cường đại, quang vũ như thuẫn, lại gánh không được bạo kích linh hồn vô hình này.
Bởi vì ý thức giao hòa cùng Kim Bằng, Tô Triệt đều đột nhiên cảm giác đau đớn mà ôm đầu.
– Aaa…!!
Gương mặt Thái Bình trở nên dữ tợn, rất muốn cùng Kim Bằng đồng quy vu tận.
Toàn thân máu tươi chảy ngang, bay lả tả đầy trời, Hồn Ti tiếp tục bạo kích, đâm xuyên linh hồn Kim Bằng, quấn quanh lấy linh hồn Kim Bằng.
Kim Bằng gáy to, suýt chút nữa liền xé sống hắn.
Đám người nơi xa nhìn thấy mà liên miên hít vào khí lạnh, có người đều nhịn không được mà lui lại hai bước.
Khương Phàm nói:
– Lâm Nam sư tỷ, giúp một chút.
– Không giúp được. Cuồng Nhân đạo tràng giống như có cấm chế nào đó, linh lực của ta không khống chế được cây rừng ở trong đó.
Lúc đến nơi này Lâm Nam đã sớm lặng lẽ thử qua.
– Cứu người, nhanh đi!
Thẩm Minh Thu sốt ruột.
– Tốc độ ngươi nhanh, ngươi cứu đi!
Lữ Lương Nhân quát tháo.
– Thái Bình bây giờ điên rồi, ai tới gần hắn, hắn chào hỏi người đó. Lực lượng linh hồn của hắn đáng sợ bao nhiêu, các ngươi không biết?
Thẩm Minh Thu rất hiểu Thái Bình, hiểu rất rõ loại thế công linh hồn kia, chỉ cần một cây gai tiến vào thân thể, hắn liền có thể để toàn thân ngươi căng cứng, đau đến giật mình, nếu như mấy trăm cây đâm vào, đau đớn kia… Nhìn Kim Bằng liền biết.
– Ngươi không cứu, ai…
Lữ Lương Nhân đang muốn bắt lấy Thẩm Minh Thu vung đi qua, Khương Phàm ở nơi đó đã ngưng tụ hỏa dực, phóng lên tận trời, lao đến Cuồng Nhân đạo tràng.
– Ném hắn qua!
Khương Phàm cao giọng thét lên ra lệnh Kim Bằng.
Hắn cũng không dám liều mạng cùng lực lượng linh hồn, nhưng hắn có thanh đồng tiểu tháp.
Kim Bằng nhịn xúc động muốn xé nát Thái Bình xuống, nhanh chóng lao vùn vụt, vung qua phía Khương Phàm nơi đó.
Thái Bình gào thét, con mắt tinh hồng tiếp cận Khương Phàm, Hồn Ti vô hình phóng thích, hóa thành hồn châm sắc nhọn, toàn bộ đều xông thẳng về phía Khương Phàm.
Khương Phàm không để ý nguy hiểm, đối diện giết qua.
Một hắc khí mãnh liệt xông ra thanh đồng tiểu tháp, trải rộng hơn trăm mét, cửa sắt ẩn hiện sâu trong hắc khí, cùng với tiếng vang vọng ầm ầm, thiết lao mở cửa, xiềng xích gào thét mà ra, hung hăng cuốn lấy Thái Bình đang nổi điên.
Thái Bình giãy dụa kịch liệt, liên tiếp vọt mạnh, lại bị xiềng xích kéo chặt lấy.
Khương Phàm lập tức quay người, kéo lấy Thái Bình xông qua giữa không trung, hung hăng đánh tới ngọn núi cao trước mặt.
– Không được!!
Lữ Lương Nhân bọn hắn kêu lên đầy sợ hãi, toàn thân Thái Bình đều muốn rách ra, cái này nếu là đập tới, há không muốn nửa cái mạng sao.
Bành!!
Thái Bình va chạm núi cao, máu tươi vẩy ra, xương cốt run rẩy, ngất đi tại chỗ.
Khương Phàm từ không trung rơi xuống, lạnh lùng nói:
– Cứu người!