Bọn hắn toàn bộ đạp vào Tinh Hà, cất bước phóng tới. Tinh Hà tựa như đường hầm hư không, chở bọn hắn nhanh chóng thoát khỏi.
Chỉ là loại bí thuật cường đại này quá hao tổn linh lực, sau khi liên tiếp xông ra mấy ngàn mét, Lư Kinh Vĩ đã không gánh được nữa.
– Cố gắng điều dưỡng, chuẩn bị lần thứ hai.
Tiêu Lạc Sư bắt lấy Lư Kinh Vĩ, thôi động hai cánh lôi hỏa phóng tới phía trước.
– Phía trước là Lục Bình Yên, tới gần nàng.
Tiêu Lạc Lê đột nhiên lao xuống, ôm lấy Lục Bình Yên, nhanh chóng bay lên không, tiếp tục thoát khỏi.
Hỏa Liệt Điểu truy kích từ trên cao, Khương Phàm theo vào trng rừng rậm, lúc lên lúc xuống một mực tập trung vào bọn hắn.
– Bọn người Khương Phàm đâu?
Bọn người Tô Triệt liên tiếp trở lại không trung, muốn tiếp tục tìm kiếm Vĩnh Hằng Chi Linh, lại hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Khương Phàm.
– Tiêu Lạc Lê, trong tay của ta có Vĩnh Hằng Chi Linh, ngươi có muốn không?
Khương Phàm đột nhiên bay lên không xuất hiện, huy động hỏa dực, truy kích Tiêu Lạc Lê.
– Khương Phàm?
Tiêu Lạc Lê phanh lại, quay đầu nhìn quanh, nhưng liếc sau khi về Hỏa Liệt Điểu xa xa, lại lập tức lao vùn vụt.
Ngu xuẩn! Hỏa Liệt Điểu đang ở đây, ngươi phách lối lao ra như thế này, lại còn trực tiếp bổ nhào qua!
Nhưng…
– Các ngươi nhìn xem!
Lục Bình Yên bỗng nhiên hô to.
Xa xa, Khương Phàm cùng Hỏa Liệt Điểu đón đầu gặp phải, nhưng không có phát sinh chém giết như tưởng tượng, Khương Phàm lại còn phóng đến trên thân Hỏa Liệt Điểu, cùng một chỗ đuổi đi theo.
– Con Hỏa Liệt Điểu kia bị Khương Phàm thu phục rồi?
Bọn người Tiêu Lạc Lê thay đổi sắc mặt, lập tức cắm đầu điên cuồng xông đi.
– Lư Kinh Vĩ, nghỉ ngơi đủ chưa?
Lục Bình Yên lo lắng thúc giục, tên hỗn đản bại hoại kia lại có thể hàng phục một con Hỏa Liệt Điểu, nếu hôm nay bọn hắn không trốn thoát được, hẳn phải chết không nghi ngờ.
– Đến rồi!
Lư Kinh Vĩ hít một hơi cắn răng lại, lần nữa phóng thích Tinh Hà, mang theo bọn hắn nhanh chóng phóng tới, đem khoảng cách hai bên đang rút ngắn nhanh chóng kéo dài mấy ngàn thước.
Tiêu Lạc Lê vừa chạy vừa quay đầu giận dữ mắng mỏ:
– Khương Phàm! Ngươi dùng Yêu thú Linh Hồn cảnh đuổi giết Linh Nguyên cảnh chúng ta, ngươi hèn hạ vô sỉ, không có tư thái thánh văn nào, ngươi chính là tên hỗn đản, đệ tử thánh địa làm bậy.
– Ngươi vận dụng Chu Tước pháp chỉ, thật có tư thái đấy!
Khương Phàm cưỡi trên thân tặc điểu, nắm chặt tàn đao, kích ra huyết khí toàn thân, vận sức chờ phát động.
– Hắc! Hắc! Tiểu nữu nhi ở trước mặt!
Tặc điểu nhấc lên hỏa diễm, dùng tốc độ cao nhất truy đuổi:
– Trước đó các ngươi bị hạ thuốc là chơi thế nào! Là ngươi chơi bọn hắn, hay là bọn hắn chơi ngươi rồi?
– Ngươi muốn chết!
Tiêu Lạc Lê đột nhiên lạnh mặt lại, tâm bình nhấc lên từng trận sóng cả, suýt chút nữa liền muốn quay đầu giết qua.
– Đi mau!!
Tiêu Lạc Sư lần nữa phóng thích lôi hỏa hai cánh, bắt lấy quá độ tiêu hao Lư Kinh Vĩ, bay lên không lao vùn vụt.
Tiêu Lạc Lê cũng chấn mở hai cánh, ôm lấy Lục Bình Yên chạy trốn.
– Ngươi chăm chú đuổi cho ta, nhanh nhanh nhanh.
Khương Phàm thúc giục tặc điểu.
– Điểu gia ta vừa dung hợp một con Hỏa Nha, cho ngươi xem một chút!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu bạo động liệt diễm toàn thân, ánh sáng ngập trời, huyết châu nhanh chóng mở rộng ra hài cốt huyết nhục, còn có lông vũ, bên trong tiếng vang lốp bốp kỳ quái biến thành một con Hỏa Nha to lớn.
Toàn bộ hành trình chỉ có mười giây mà thôi.
– Đây là Thương Viêm Hỏa Nha, so với Hỏa Nha của Thánh Hồ còn mạnh hơn, càng lớn, còn có càng nhiều huyết mạch Kim Ô.
– Ha ha ha, ngươi hiểu ý của ta không?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thân thành Thương Viêm Hỏa Nha, dâng lên cuồng bạo liệt diễm, dùng tốc độ cao nhất truy đuổi bọn người Tiêu Lạc Lê.
Đây là thôn phệ sống Thương Viêm Hỏa Nha mà thay đổi Yêu Thể, cùng dung hợp Hỏa Liệt Điểu khối nhỏ xương cốt không giống với, cho nên gần như hoàn chỉnh cho thấy Hỏa Nha thực lực.
– Thái Dương đồ đằng?
Khương Phàm lập tức nghĩ đến mấu chốt.
– Ha ha, đúng đúng đúng, chờ Điểu gia ta biến thành Kim Ô… Ô ô…
Tặc điểu đột nhiên trừng to mắt, phát ra từng tiếng quái khiếu, giống như là miệng khoan khoái.
Nó đánh ra hai cánh, chật vật xoay chuyển, chạy trốn về nơi xa.
– Ngươi đang làm gì?
Khương Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa bị quăng ra ngoài.
– Lan Nặc! Là Lan Nặc!
Tặc điểu tiếp tục tăng độ cao lên, liên tiếp xông phá ba đạo tầng mây, ẩn giấu đi thân phận.
– Lan Nặc?
Khương Phàm dõi nhìn ra xa, quả nhiên ở trong rừng rậm phía xa xuất hiện thân ảnh quen thuộc. Ở bên cạnh họ còn ngồi xổm một con ác thú hùng tráng khổng lồ, lông tóc hỏa hồng, đôi mắt giống đèn lồng, hai tay vừa to vừa dài, toàn thân tràn ngập khí tức bạo ngược.