– Không đủ sao, ta chỗ này vẫn còn, chặt cánh tay hắn cho ta!
Vương Tiểu Nguyệt phẫn nộ thét lên, lại đổ ra càng nhiều tinh tệ xuống đất, chỉ vào Khương Phàm:
– Chính là hắn, lên cho ta!
Phượng Bảo Nam tức giận:
– Vương Tiểu Nguyệt! Có chừng có mực đi! Trong hoàng thành có một số người cô có thể tùy tiện gây, nhưng có một số người cô không thể trêu vào! Ta nói cho cô hay, hắn chính là người mà cô không chọc nổi kia!
– Ngươi đang nhục nhã ta sao, ngay cả mặt loại người như thế này ta đều không thể trêu vào?
Vương Tiểu Nguyệt vung tay, lại liên tục đổ tinh tệ xuống.
– Lên cho ta a, đều điếc hết rồi sao?
– Nhìn cái thân nghèo kiết của hắn kia, tỷ muội chúng ta sẽ không chọc được sao?
Các nữ hài nhi đoàn tỷ muội đều đi về phía trước mấy bước, làm chỗ dựa cho Vương Tiểu Nguyệt.
– Nhanh ngăn các nàng lại, chớ hồ nháo nữa.
Phượng Bảo Nam thô lỗ hất Tô Nhã ra.
Tô Nhã cũng tức giận:
– Biểu hiện hôm nay của ngươi đã để cho ta rất thất vọng. Tô Nhã ta thật sự kém Kiều Linh Vận sao?
– Nếu cô đã hỏi rõ ràng, vậy thì ta cũng nói thẳng, cô xác thực không bằng Linh Vận! Các mặt cũng không bằng, nhất là… Đầu óc.
Phượng Bảo Nam đụng cái trán chút.
– Ngươi lặp lại lần nữa?
Giọng Tô Nhã đột nhiên lanh lảnh.
Một tên nam tử cường tráng từ trong đám người đi tới, lấy ra trường đao chỉ vào Khương Phàm:
– Ta xem thường nhất là nam nhân đánh nữ nhân! Ngoan ngoãn duỗi ra cánh tay, để cho ta chặt, cho Vương cô nương bớt giận.
Khương Phàm cười lạnh:
– Ngươi khẳng định muốn ra mặt? Không sợ chết bên trên số tiền này?
– Tiểu tử, ngươi có chút không biết sống chết đấy.
Nam tử giơ trường đao lên liền muốn giết đi qua.
– Loại ngu xuẩn như ngươi đây ta đều khinh thường để ra tay.
Thánh Viêm nổ tung dưới chân Khương Phàm, trong chốc lát đã phóng tới nam tử, vung lên trọng quyền hung hăng đánh vào mặt nam tử.
– Cánh tay này, ta nhận.
Nam tử hô to, vung mạnh đao chém vào.
Keng!!
Khương Phàm nâng trọng quyền thẳng đến lưỡi đao, lực bộc phát vượt qua năm tẳm ngàn cực cảnh đủ để rung chuyển núi đồi, một tiếng vang thật lớn đinh tai nhức óc.
Trường đao áp chế hai tay nam tử nứt ra, mang theo máu tươi tràn ra ngoài.
Lực bạo kích quá mức khủng bố, hai tay nam tử đều bỗng nhiên hất lên, thân thể mất khống chế mà lui lại.
Khương Phàm phóng lên, một cái quét chân nhanh như thiểm điện, quất vào lồng ngực nam tử.
Răng rắc giòn vang, xương ngực vỡ vụn, nam tử lui lại, thân thể lập tức mất khống chế, nện đến đám người phía sau.
– Oa…
Nam tử giãy dụa lấy muốn đứng lên, kết quả ngực bụng bốc lên, một ngụm máu tươi phun ra, bên trong lại còn hòa với chút thịt nát.
Đại điện bỗng nhiên an tĩnh, tên thị vệ Kiều gia này thật hung ác.
Vương Tiểu Nguyệt thét lên:
– Đều lên cho ta, cùng đánh, đánh cho đến chết.
Khương Phàm khẽ nhíu mày:
– Cô nương, cần thiết hay không?
Gương mặt xinh đẹp của Vương Tiểu Nguyệt đều đỏ lên, chỉ vào Khương Phàm hô to:
– Đều đánh cho ta, ta có tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đánh cho đến chết cho ta. Nơi này không có nam nhân sao, không thấy được hắn đã đánh nữ nhân sao?
Trong đám người đồng loạt đứng ra mười mấy tên nam tử:
– Ngươi, xin lỗi mấy vị cô nương.
Khương Phàm cười lạnh:
– Dáng vẻ phách lối của nàng rất xấu, dáng vẻ nịnh nọt của các ngươi, cũng xấu.
– Ta bảo ngươi xin lỗi!
Mười mấy tên nam tử trao đổi ánh mắt, lập tức đi qua phía Khương Phàm.
– Các ngươi không biết sống chết! Bọn thị vệ Thiên Cung đâu, chết ở đâu rồi?
Đáy mắt Khương Phàm chợt hiện lên ta sắt lạnh, Thánh Viêm cuồng liệt lao ra, cuồn cuộn giữa không trung, hóa thành Kim Liên, to như kim sơn, va chạm trần nhà đại sảnh.
Các nam tử hơi biến sắc, đều rõ ràng cảm nhận được một khí tức kinh khủng.
Ầm ầm!
Kim Liên đột nhiên nở rộ, khí lãng cuồn cuộn, quét sạch đại sảnh!
Vài trăm người bị hất bay ra ngoài, kêu thảm bay lên, chật vật chạy trốn.
– Ngọa tào, khốn kiếp, ngươi bệnh sao, chúng ta trêu chọc ngươi sao?
– Ta chỉ nhìn náo nhiệt, ngươi muốn đốt chết ta sao?
– Xin lỗ đi, chúng ta đâu có làm gì người, a a a, tóc của ta.
Đại điện hỗn loạn, những tiếng mắng chửi liên tiếp vang lên.
– Hỗn đản! Y phục của ta!
– Ngươi là tên gia hỏa dã man, ta phải giết ngươi!
Tô Nhã và các nàng đều sụp đổ thét lên, quần áo bị đốt cháy khét, đầu tóc rối bời, chật vật không còn hình dáng.
Bọn thị vệ thương hội Thiên Cung rốt cục xuất hiện, xua tan liệt diễm, vây quanh Khương Phàm.
– Ai bảo ngươi hồ nháo tại nơi này?
– Ngươi coi nơi này là diễn võ trường sao nhà ngươi?
Thị vệ Thiên Cung cũng rất tức giận, chưa từng có ai dám ở chỗ này trắng trợn nháo sự, gia hỏa này lại dám phóng hỏa.
Khương Phàm nói:
– Trước đó khi bọn hắn muốn gây chuyện lại không được có Thiên Cung thị vệ đi ra, ta còn tưởng rằng nơi này không có người.
Đội trưởng đội thị vệ quát tháo:
– Bắt lại cho ta!
– Khoan đã! Đều bắt cả bọn người Tô Nhã, ta sẽ phối hợp. Chỉ bắt ta, gia gia ta không hầu hạ.
– Ngươi nghĩ ngươi là ai?
– Ta là ai, đều được nói đạo lý.
– Thế giới này chính là không nói đạo lý như thế, ngươi sống đến lớn như vậy, ngay cả cái này cũng đều không hiểu?
– Ngươi muốn nói chuyện như vậy, cũng đừng trách ta càng không nói đạo lý.
– Tại thương hội Thiên Cung này, đạo lý là do chúng ta định ra, ngươi không có tư cách nói đạo lý, bắt lại cho ta!
Bọn thị vệ kích hoạt linh văn, bổ nhào qua phía Khương Phàm.
Kết quả, một trận va chạm kịch liệt, mười hai tên thị vệ tiến lên, mười một tên bay trở về, còn lại một tên bị Khương Phàm bóp cổ hung hăng đập xuống đất.
– Một đám hiếp yếu sợ mạnh!
Khương Phàm vươn người đứng dậy, một gào tiếng, tiếng Chu Tước vang vọng khắp đại điện.
Thánh Viêm màu vàng cuồng dã quét sạch đại sảnh, bao phủ bọn thị vệ, đánh thẳng vào cột đá.
Thánh Viêm liên miên bất tuyệt, giống như núi lửa bộc phát, cuồn cuộn lại cuồn cuộn.
Nhiệt độ kinh khủng vặn vẹo cả không gian, nóng chảy cả cột đá, đốt cháy cả cửa sổ.
Bảo điện oanh minh kịch liệt, cuồn cuộn liệt diễm từ dưới tầng dâng trào lên cả tầng thứ hai, tầng thứ ba, đụng nát cửa sổ, dâng trào ra bên ngoài.
Những khách hàng phía trên đều không rõ tình huống, hỗn loạn tưng bừng.