Tô Nhã kinh hồn thét lên, vừa mới xảy ra chuyện gì?
Tại sao đại ca lại bị bắt! Bạch Hổ truyền thừa đâu? Bạch Hổ truyền thừa của Đại ca đâu?!
Nhưng, đang giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hoàng Phủ Chính Thiên đã xuất hiện trực diện với Khương Phàm.
Trước đó mặc dù Thái Dương Thánh Quyền cường đại, nhưng không có đánh chết Hoàng Phủ Chính Thiên, ngược lại đã bị tám trăm lợi kiếm liên hợp xoắn nát.
Hoàng Phủ Chính Thiên không chần chờ chút nào, ngay sau đó truy sát tới.
Ý định là đuổi tới bắt lấy Khương Phàm, phối hợp Tô Cao Nghĩa, toàn lực đại chiến, không nghĩ tới Khương Phàm nhanh như vậy đã tóm được Tô Cao Nghĩa.
Một màn này mặc dù chấn động, nhưng không có dọa được hắn, hắn càng bị kích thích đến chiến ý, trước tiếp xông lên.
Trong chớp mắt, tám trăm vòng xoáy lại xuất hiện lần nữa, xung quanh trải rộng ra vài trăm mét, trong không khí đều là kiếm khí sắc bén, vòng xoáy dâng lên cường quang, kiếm khí bên trong lạnh thấu xương.
Tám trăm thanh lợi kiếm xông ra khỏi vòng xoáy trong tiếng vang leng keng chói tai, lấp lóe giữa bầu trời, thanh thế kinh người.
– Đại ca, chém hắn!!
Lần này đến phiên Hoàng Phủ gia phấn chấn gào to.
– Kiếm Dương Quy Tông.
Kiếm văn trên trán Hoàng Phủ Chính Thiên phát sáng, toàn lực vung lợi kiếm màu tím về phía trước.
Trong chớp mắt này, tám trăn thanh kiếm giống như lôi triều đang điên cuồng trùng kích, toàn bộ dung nhập tử kiếm.
Mỗi một kiếm mang nhập vào tử kiếm, uy thế tử kiếm đều sẽ tăng cường thêm một phần.
Tám trăm thanh kiếm, tám trăm lần tăng lên.
Uy thế lợi kiếm tăng vọt dần, cường quang sáng chói, rạch ra hư không, uy thế như siêu việt hơn hàng rào cảnh giới của hắn.
Từ lúc Hoàng Phủ Chính Thiên trực diện Khương Phàm giết ra, đến khi hắn nâng kiếm trảm mạnh, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng mấy giây.
Tốc độ đến cực hạn, diễn dịch võ pháp đến cực hạn, để hình ảnh Khương Phàm còn đang săn bắt Tô Cao Nghĩa trong tầm mắt mọi người chợt dừng lại, đám người lấy lại tinh thần, lần nữa lâm vào chấn động.
– Chém chém chém…
Hoàng Phủ gia cuồng nhiệt gào thét, nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng…
Khương Phàm chẳng những không có né tránh, ngược lại hắn bỗng nhiên lao xuống về phía trước, hai cánh giao thoa vung chém, vận sức phóng thích Chu Tước Bác Thiên Thuật cường thế.
Giờ khắc này, trái tim của hắn đang cuồng loạn, “Bản thân” sâu trong huyết hải đã thức tỉnh, giống như một Khương Phàm khác ở giữa đất trời vô tận màu máu mở ra hai mắt, sau đó bay thẳng lên trời, thả bản thân ra ngoài.
Một khí tức kinh khủng thuận theo huyết dịch khuấy động toàn thân, tinh huyết Kim Hoàng nở rộ, Chu Tước uy lực được bộc phát.
Chu Tước Bác Thiên Thuật của Khương Phàm tăng vọt uy thế.
Chân chính tăng vọt gấp đôi!
Keng!
Cánh trái bạo kích, mở ra trời cao, giống như Thiên Đao đánh vỡ nát kiếm triều màu tím!
Cánh phải theo sát vung chém, như diễm tuôn trào, phảng phất Chu Tước lâm thế, đối diện đánh vào trên thân Hoàng Phủ Chính Thiên!
Đột nhiên phản kích là sớm có âm mưu.
Nháy mắt phóng thích là gấp hai lần Chu Tước truyền thừa.
Sau khi Hoàng Phủ Chính Thiên vung ra một kiếm, theo sát muốn phóng thích kiếm thuật càng mạnh.
Nhưng, liệt diễm bạo kích, lấy thế uy cường đại xé rách hết thảy mọi thứ, che mất người hắn.
Hoàng Phủ Chính Thiên mặc chiến giáp bảo vệ đặc biệt, vào thời khắc sinh tử nó sẽ kích phát trong nháy mắt, hiểm lại càng hiểm gánh vác đả kích trí mạng nhất.
Nhưng, đòn tấn công này mang tới lực trùng kích quá mức khủng bố, vẫn có xuyên qua mặt ngoài áo giáp, thẳng tới nội tạng.
– Oa…
Hoàng Phủ Chính Thiên há miệng phun máu, bên trong máu tươi lại hòa với thịt nát, chật vật bay ra ngoài.
Quá đột nhiên, cũng quá cường đại, đến mức khi Hoàng Phủ Chính Thiên bay ra ngoài, ý thức của hắn đều không kịp phản ứng.
Từ khi thức tỉnh linh văn đến nay, cho tới bây giờ đều là hắn nghiền ép đối thủ, cho tới bây giờ đều là hắn khống chế lôi tràng, cho tới bây giờ đều là hắn thẳng tiến không lùi.
Lần này, là ngoại lệ!
Sắc mặt Tô Cao Nghĩa đại biến, hắn đang chuẩn bị phối hợp với Hoàng Phủ Chính Thiên giết Khương Phàm, kết quả…
Chết tiệt, ta đang nhìn thấy cái gì thế này?
Khương Phàm đánh bay Hoàng Phủ Chính Thiên?
Cái nháy mắt thất thần này đã để cho Tô Cao Nghĩa đang muốn phản kích thoáng chốc đình trệ.
Cũng chính là vào lúc này, móng vuốt của Khương Phàm đang chế trụ đầu hắn bỗng nhiên xé mở xương sọ, vỡ nát đầu.
Đầu hổ to lớn bị tươi sống xé mở, huyết thủy phun ra văng khắp nơi.
Toàn trường đang sôi trào, trong nháy mắt bất luận là nam hay nữ đều liên tục kêu lên đầy sợ hãi.
– Tô Cao Nghĩa…
Tô gia toàn thể kêu lên, con mắt trừng lớn, toàn thân ớn lạnh.
Khương Phàm xé nát đầu hổ, vỗ cánh lao vùn vụt, hung hăng đánh tới Hoàng Phủ Chính Thiên.
Nội tạng Hoàng Phủ Chính Thiên đã vỡ vụn, huyết thủy cuồn cuộn, nhất là đầu, bị lực lượng khủng bố chấn động đến trời đất quay cuồng.
– Đại ca!
– Chính Thiên!
Các tộc nhân Hoàng Phủ gia cũng kinh hồn thét lên, cho đến lúc này mới phản ứng được là đã xảy ra chuyện gì.
Phốc phốc!
Khương Phàm nâng móng vuốt sắc bén đội lên trên đầu Hoàng Phủ Chính Thiên, không có chút do dự nào, Chu Tước Bác Thiên Thuật lại lần nữa bộc phát, cách áo giáp bảo vệ, rắn rắn chắc chắc đánh lên.
Chu Tước sát chiêu, thực lực gấp hai lần.
Áo giáp bảo vệ trên đầu Hoàng Phủ Chính Thiên kịch liệt chấn động, xuất hiện đầy vết nứt, mà óc bên trong thì đã trở thành bột nhão, máu tươi cùng chất lỏng từ con mắt cái mũi tuôn ra trên đầu.
Ngay cả gào thét cũng không kịp, ngay cả di ngôn đều không có để lại, thậm chí trong ý thức hoảng hốt, cũng còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng là đang mang theo kiếm giết tới Khương Phàm, làm sao… Làm sao… Thế giới đã trở thành màu đen!!
Hai thiên kiêu hoàng thành, liên tiếp mất mạng.
Ánh mắt Khương Phàm sắc bén, hắn không hề có ý định dừng lại, lập tức vung Hoàng Phủ Chính Thiên ra, bay vụt lên đuổi giết Đường Tư Đồ.
– Ngọa tào, thật ác độc!
Toàn trường oanh động, tiếng kinh hô liên tục vang lên, tất cả mọi người đã không còn bình tĩnh được nữa.
Tô Cao Nghĩa chết rồi?