Giọng Kiều Vô Hối trầm thấp tại cung mang theo bi phẫn, mang theo sùng bái, khiến cho mỗi người tại đó đều xúc động.
Bọn hắn chấn kinh, Thương Huyền vậy mà lại từng phát sinh qua một đoạn lịch sử như thế này?
Lại là còn ở ngàn năm ngắn ngủi trước đó?
Phần Thiên Thần Hoàng!
Vạn Thế thần triều!
Tư chất ngút trời như thế nào mới có thể khai phá thần triều!
Thực lực kinh khủng như thế nào mới có thể phong vị chủ nhân Thương Huyền!
Hào hùng như thế nào mới dám nghênh chiến Thương Thiên!
Khí phách như thế nào mới có thể chín mươi tám lần chinh chiến Bách Tộc chiến trường, huyết chiến Bát Châu Thập Tam Hải!
Một mình chiến thiên!
Một mình, dám đối địch cả thiên hạ!
Bọn hắn khiếp sợ, toàn thân cũng bất chợt nóng lên.
Bọn hắn nhìn có chút ngẩng đầu, lão tổ đang hồi ức về những chuyện đã từng, cũng giống như bị kéo đến đoạn lịch sử huy hoàng ầm ầm sóng dậy kia.
Ngay cả Khương Diễm cũng đều hoảng hốt.
Không biết vì sao, nhịp tim hắn bắt đầu tăng tốc, toàn thân căng cứng, lại có một xúc động kỳ lạ nào đó.
Thật giống như, đoạn lịch sử kia để cho hắn hướng tới, đó mới là nhân sinh, đó mới là hào hùng. Thật giống như, đoạn lịch sử kia có liên quan với hắn, mông lung lại quen thuộc, quen thuộc lại rõ ràng.
Kiều Vô Hối hít thở thật sâu, bình phục tâm tình của mình, đưa tay chỉ Khương Diễm.
– Lão tổ, ngài có ý gì?
Khương Diễm hoàn hồn từ trong hoảng hốt, nhưng phần xúc động kia vẫn còn xoay quanh ở trong lòng.
– Lúc đầu khi ta gặp được ngươi, chỉ là coi trọng thiên phú của ngươi, coi trọng tính cách của ngươi, không nghĩ tới ngươi sẽ có liên quan tới chuyện này.
Trong mấy trăm năm qua, Kiều Vô Hối thường xuyên yên lặng du tẩu phương bắc, tìm kiếm những hài tử có linh văn đặc biệt, thân thế đặc biệt, yên lặng bồi dưỡng.
Khương Diễm chính là một trong số đó.
Đồng thời bắt đầu liền bồi dưỡng về phía Ác Nhân Vương.
Hắn cũng không phụ kỳ vọng, thuận lợi tiếp quản Ác Nhân cốc, cũng được mười hai Huyết Sát ủng hộ.
Kiều Vô Hối làm thế nào cũng đều không có nghĩ đến, phụ thân lại dùng phương thức “Huyết Thai” để luân hồi, Khương Diễm chính là con rối “Phân thân” của phụ thân.
Nhưng, bộ thân thể này là thân thể phụ trợ, linh hồn bên trong lại không phải.
Nếu như Khương Diễm nguyện ý tiếp tục thần phục, cũng tuyên thệ hiệu trung với phụ thân nơi đó, Kiều Vô Hối nguyện ý tiếp tục giao Ác Nhân cốc cho hắn.
Nếu như Khương Diễm không nguyện ý, vậy cũng chỉ có thể trở về bản thể, hiến tế hắn cho phụ thân.
Khương Diễm nghênh tiếp ánh mắt phức tạp của Kiều Vô Hối:
– Xin lão tổ hãy nói rõ, có liên quan gì với ta?
Mười hai Huyết Sát cũng rất bất ngờ, có liên quan cùng thần triều?
Không phải thần triều đã bị hủy diệt sao, không phải Thần Hoàng đã thần hồn câu diệt sao?
– Sau khi thần triều hủy diệt, người sống sót không có hoàn toàn biến mất, mà là tập kết khí vận thần triều, nghịch loạn m Dương, tiếp dẫn Thần Hoàng một lần nữa luân hồi. Vì thân thể Luân Hồi tái hiện thần uy năm đó, bọn họ đã dùng huyết nhục Thần Hoàng, tạo nên Kim Thai. Cách mỗi mười năm, Kim Thai thai nghén, lấy “Tân sinh mệnh” xúc động “con đường Luân Hồi” tiếp dẫn Thần Hoàng luân hồi.
– Nếu như Thần Hoàng chân chính luân hồi, Kim Thai chính là Thần Hoàng chuyển thế. Nếu như không thể luân hồi, chẳng khác nào thất bại.
– Thời gian qua đi ngàn năm, Thần Hoàng đã luân hồi trở về. Nhưng, không phải ngươi.
Giờ khắc này, chỉ lệnh của Ác Nhân cốc đã bí mật truyền vào Hoàng Phủ gia tộc, Chung Ly gia tộc, Đường gia, cùng Tô gia.
Người mà bọn hắn bố trí tại các gia tộc đều giấu vô cùng sâu.
Có một số là quản sự mấy đời, có một số là con rể rất nhiều năm trước, thậm chí có một số đã ở đó một thời gian rất dài, lấy thân phận con nuôi tiến vào bên trong.
Bọn hắn đã sớm dung nhập gia tộc, cũng đã sinh sôi mấy đời thậm chí mười mấy đời.
Trong những hậu đại này có chút không biết thân phận thật sự của mình, có chút lại tiếp nhận ý nguyện tổ tông, duy trì bí mật liên hệ cùng Ác Nhân cốc.
Khi mệnh lệnh truyền đến trước mặt bọn hắn, bọn hắn rất nhanh đã triển khai hành động có thể thực hiện, dùng cách của riêng mình, quan sát gia tộc của bọn hắn, điều tra chân tướng mọi chuyện.
Tô gia.
Tô Thiên Can vì để phong tỏa tin tức, lúc ấy toàn bộ con cháu trong điện đều bị giam lỏng trong đình viện của mình, cũng tạm thời tạm giam bọn thị vệ lúc ấy ở ngoài điện nghe được chân tướng.
Hắn thì mang theo các trưởng bối trong tộc đến mật thất, tiếp tục thương lượng đối sách.
Tô Thiên Can cố ý liên hệ cùng hoàng thất, lấy quan hệ thân mật giữa hai bên, hoàng thất nhiều nhất chỉ quở trách hai câu, sau đó liền sẽ phối hợp xử lý vết tích.
Chờ tương lai ngày nào đó, thời điểm Kiều gia thật tra được Tô gia, hoàng thất nơi đó cũng sẽ có thể giúp đỡ.
Nhưng, chuyện này quá ác liệt, hoàng thất lại đang nổi nóng, bây giờ đi qua thông báo, thực sự không dám hứa chắc hoàng thất sẽ làm ra trừng phạt gì.
Cho nên Tô Thiên Can rất thận trọng, rốt cuộc có nên đi hay không, nếu như không đi, tương lai phải đối phó thế nào, nếu như đi, lúc nào đi.
Nhưng, Tô Thiên Can đang lo lắng, Tô Nhã lại không coi người trong cuộc là gì, nàng trở lại chỗ ở của mình thoải mái ngâm vào trong ao ấm.
– Thật là đáng tiếc, sao lại không nổ chết được Khương Phàm chứ. Sớm biết thế đã dùng hai thị nữ, hai mặt tiến tới, cùng một chỗ nổ.
Tô Nhã rất hài lòng kế hoạch mình, bây giờ suy nghĩ tới thể hiện của từng gương mặt trong Thanh Bình uyển lúc ấy một chút, còn cảm thấy rất có ý tứ.
Chỉ là tiếc nuối vì không có đạt tới hiệu quả.
– Đại ca, huynh cứ chờ xem, muội nhất định có thể báo thù cho huynh. Khương Phàm phải chết, Kiều Linh Vận cũng phải chết! Hừ, ta muốn để tất cả mọi người đều biết Tô Nhã ta lợi hại.
Tô Nhã nằm bên cạnh ao, nhẹ vỗ về da thịt trơn bóng của mình, đột nhiên nghĩ đến Phượng Bảo Nam.
– Đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp kia. Tuy nhiên ta không chiếm được, Kiều Linh Vận cũng đừng hòng có được.