Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 106: Ngoại truyện 2 - Phần 02: Thanh mai trúc mã



Lục Tắc Hiên luống cuống cầm miếng cánh gà Tạ Nhiên đưa cho, đứng sững bên cạnh bàn. Phía xa, nhân viên phục vụ lại bê thêm món mới nấu xong lên, Tạ Nhiên kéo cậu, khẽ nói: “Cậu còn đứng đơ ra đó nữa? Mau trốn đi chứ!”

Lục Tắc Hiên hoàn hồn, trốn xuống gầm bàn với vẻ mặt cứng ngắc.

Bàn ở khu buffet không quá rộng, tuy khăn trải bàn che được cho hai cậu nhóc đang trốn nhưng không gian dưới gần bàn rất hữu hạn. Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên chen chúc cùng nhau, không tránh khỏi đụng vào người đối phương.

Giác quan của Lính gác vốn nhạy bén hơn người bình thường, cảm nhận được cơ thể ấm áp của đối phương đã tựa vào tay mình, sắc mặt Lục Tắc Hiên càng khó coi hơn. Cậu cố ngồi thật thẳng lưng, im lìm như bức tượng.

Trái lại, thái độ của Tạ Nhiên rất bình thường, tiếp tục cúi đầu gặm cánh gà.

Lục Tắc Hiên quy củ từ bé, là một đứa con ngoan, biết nghe lời trong mắt cha mẹ. Đây là lần đầu tiên cậu làm một chuyện “trái quy tắc” thế này. Trốn dưới gầm bàn ăn vụng? Dù có là ác mộng thì cậu cũng chưa mơ thấy bao giờ.

Lục Tắc Hiên nhìn cậu nhóc bên cạnh với vẻ rối bời. Dưới gầm bàn khá tối nhưng cả hai đang ở quá gần nhau, thậm chí cậu có thể nhìn rõ mồn một hàng lông mi vừa dài vừa dày và đôi mắt rất đẹp của đối phương.

Trông cậu ấy đáng yêu ghê…

Tần Tiểu Lạc? Là con của Tướng quân Tần nào nhỉ, bố mẹ dạy dỗ cậu nhóc này kiểu gì vậy?

Phát hiện Lục Tắc Hiên cứ nhìn mình chằm chằm, Tạ Nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, cười nói: “Sao vậy? Sợ bị phát hiện à?” Lục Tắc Hiên còn chưa kịp giải thích đã nghe đối phương điềm nhiên nói tiếp: “Không sao đâu, 8 giờ mới bắt đầu tiệc cơ. Trước khi người lớn đến đây, chúng mình sẽ lẻn về, không để lại dấu vết gì cả. Mau ăn đi, cậu không đói bụng sao?”

Lục Tắc Hiên: “…”

Đúng là cậu cũng hơi đói.

Thấy “Tần Tiểu Lạc” ăn rõ ngon lành, Lục Tắc Hiên không chống cự được sức hấp dẫn của đồ ăn nữa, quyết định yên lặng cúi đầu gặm gà. Dù gì cánh gà cũng bị nhét tận tay rồi, cậu đâu thể vứt đi được?

Không biết có phải vì ăn vụng hay không, miếng cánh gà này bỗng ngon lạ thường.

Lục Tắc Hiên đã đói meo, một miếng cánh gà cỏn con chỉ đủ nhét kẽ răng, ăn xong, cậu vẫn chưa đã miệng. Ngay sau đó, cậu nhóc bên cạnh lại vươn tay ra nhanh như chớp, lấy liền mấy xiên thịt nướng trong nồi giữ nhiệt gần đó xuống, chia cho Lục Tắc Hiên một nửa.

Sao động tác cậu ấy thuần thục quá vậy? Chắc chắn đây không phải lần đầu “gây án” rồi. Có lẽ bình thường ở nhà cũng thường xuyên xuống bếp ăn vụng đồ ăn nhỉ?

Có đồ ăn ngon vào bụng, cơ thể cứng đờ của Lục Tắc Hiên dần mềm ra.

Hai cậu nhóc trốn dưới bàn ăn vụng rất ngon lành. Đến khi ăn xong, Tạ Nhiên đưa một tờ giấy ướt cho Lục Tắc Hiên lau tay rồi gom hết xương xẩu vào một cái túi nilon nhỏ. Thấy xung quanh không có ai, cậu linh hoạt chui ra khỏi gầm bàn, tiện tay vứt túi rác đi.

Lục Tắc Hiên cũng chui ra theo.

Tạ Nhiên vẫy tay chào: “Tớ đi nhé, không thì ba mẹ sẽ đi tìm. Tạm biệt.”

“… Tạm biệt.”

Cậu nhóc bình thản rời đi, nụ cười tươi rói còn treo trên môi như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Lục Tắc Hiên nhìn theo bóng lưng đối phương, tâm trạng rối bời. Cậu luôn cho rằng con cái của các tướng quân ai cũng như cậu, bị dạy dỗ, uốn nắn từ bé, ngoan ngoãn nghe lời thì sau này lớn lên mới có thể trở thành quân nhân ưu tú của Liên bang.

Không ngờ trong số con cái của các tướng quân lại có một nhóc dám ăn vụng ngay giữa buổi tiệc thường niên.

Nhưng chính cậu cũng bị cậu ấy kéo xuống bùn, ăn vụng kha khá thứ…

Tham Khảo Thêm:  Chương 290: Phân Tranh

Tai Lục Tắc Hiên hơi đỏ lên, nhanh chóng lau sạch miệng rồi trở lại bên cạnh bố mẹ như chưa làm gì cả.

Thấy cậu quay lại, Lục Đình Ngự cười hỏi: “Sao đi vệ sinh lâu thế?”

Lục Tắc Hiên cúi đầu: “Bụng… Bụng con hơi… hơi khó chịu.”

Đây là lần đầu tiên cậu nói dối, rất chột dạ, không dám nhìn vào mắt cha dù một giây.

Nhưng Lục Đình Ngự cũng không nhận thấy sự khác lạ của con trai, còn tưởng con khó chịu nên mặt mới tái như thế. Ông vỗ vai Lục Tắc Hiên, nói: “Con sang bên kia ngồi với mẹ đi, tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Lục Tắc Hiên theo mẹ sang khu nghỉ ngơi bên cạnh, bồn chồn uống nước trái cây.

Tiêu Thước thấy cậu thất thần, bèn hỏi: “Tắc Hiên sao vậy?”

Lục Tắc Hiên hoàn hồn, hỏi: “Mẹ, mẹ biết Tướng quân Tần không?”

Tiêu Thước nói: “Có khá nhiều tướng quân họ Tần, con muốn hỏi Tướng quân Tần nào?”

Lục Tắc Hiên nói: “Con cũng không biết tướng quân đó tên gì, nhưng mà con trai tướng quân ấy tầm bằng tuổi con.”

Tiêu Thước nhìn Lục Tắc Hiên bằng ánh mắt khó hiểu: “Con hỏi chuyện này làm gì?”

Lục Tắc Hiên chột dạ gục đầu xuống: “Không có gì. Chỉ là lúc nãy đi vệ sinh con gặp cậu bạn kia. Cậu ấy tên Tần Tiểu Lạc, mẹ có nghe đến bao giờ chưa?”

Tiêu Thước trả lời ngay: “Chưa, mẹ không biết tên của lứa trẻ con nhiều lắm. Con muốn kết bạn với bạn kia à?”

Lục Tắc Hiên do dự một lát rồi gật đầu.

Tiêu Thước nói: “Sau Tết là con đi học rồi. Nếu bạn kia cũng là con trai của tướng quân thì chắc các con sẽ gặp được nhau ở trường.”

Nghe thế, Lục Tắc Hiên bỗng thấy khá mong chờ.

Lạ thật đấy, bình thường cậu không hề thích những đứa trẻ bướng bỉnh, nghịch ngợm thế này. Nhưng khi nãy, cảnh tượng cùng trốn đi ăn vụng với cậu nhóc kia lúc nãy lại khiến cậu khó lòng quên được: Căng thẳng, lo lắng nhưng cũng rất mới mẻ, thú vị.

Nhớ đến nụ cười tươi rói của “Tần Tiểu Lạc”, Lục Tắc Hiên bỗng nghĩ có khi có thể kết bạn với cậu ấy cũng nên?

***

Sau khi buổi tiệc bắt đầu, Lục Tắc Hiên không gặp lại cậu nhóc kia nữa, không biết có phải cậu đã theo bố mẹ về trước rồi hay không.

Khoảng thời gian kế tiếp cảm tưởng như rất dài, Lục Tắc Hiên cứ ngóng trông ngày khai giảng mãi. Các trường tiểu học ở hành tinh Thủ đô sẽ chính thức khai giảng sau Tết Dương lịch nửa tháng, chính là ngày 15 tháng 1. Trẻ em đã tròn 6 tuổi sẽ được nhập học.

Thông thường, con cái của các tướng lĩnh Bộ Quân sự đều học ở Học viện St. Paul của hành tinh Thủ đô. Những đứa trẻ này sẽ học tập tại đây 6 năm, tiếp thu kiến thức cơ bản về các môn văn hóa như toán học, lịch sử, thiên văn, sinh vật,… Đến năm 13 tuổi, sau khi gỡ bỏ phong ấn, học sinh lại thống nhất nhập học Viện Thánh để được dạy các kiến thức, kỹ năng liên quan đến sức mạnh của Lính gác và Dẫn đường. Sau khi tốt nghiệp Viện Thánh vào năm 15 tuổi, các học sinh có thể thi luôn vào các trường đại học đặc biệt tương ứng cho Lính gác và Dẫn đường.

Chương trình giáo dục đối với người tiến hóa ngắn hơn người bình thường vài năm là vì tốc độ tiếp thu kiến thức của họ vốn nhanh hơn người thường vài lần.

Ngày 15 tháng 1, Học viện St. Paul chính thức khai giảng.

Đây là một Học viện giảng dạy theo hình thức nội trú, 100% học sinh của ngôi trường này đều là người tiến hóa. Chỉ là sức mạnh của đám trẻ đều tạm thời bị phong ấn, không phân biệt được là Lính gác hay Dẫn đường, cũng không thể trông thấy thực thể tinh thần.

Lục Tắc Hiên đeo ba lô, đưa mắt nhìn khắp nơi. Phát hiện hình như con trai đang tìm ai đó, Lục Đình Ngự bèn hỏi: “Con tìm gì vậy?”

Lục Tắc Hiên nói: “Không có gì, quan sát khuôn viên trường chút thôi ạ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: 3: Bị Tập Kích

Lục Đình Ngự mỉm cười, nhìn con trai: “Ở trường phải nghe lời thầy cô, hòa đồng với bạn bè, biết chưa?”

Lục Tắc Hiên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”

Cùng thời gian đó, Tạ Thần đã đưa cháu trai tới cổng trường. Hôm nay Tạ Nhiên mặc một bộ đồ thể thao, lưng đeo ba lô, trông tràn đầy sức sống, lúc cười tươi còn có má lúm đồng tiền, khiến người lớn ai thấy cũng yêu.

Nhưng Tạ Thần biết vẻ ngoài đứa nhóc này có tính đánh lừa rất mạnh. Nhóc con trông ngây thơ, đáng yêu đó thực chất trong đầu đầy những trò nghịch phá, mỗi lần gây chuyện còn không để lại dấu vết gì, thực sự là một nhóc quỷ khiến người ta đau đầu.

Tạ Thần không yên tâm, bèn dặn: “Nhiên Nhiên, cháu đi học rồi thì đừng nghịch như ở nhà. Không được đến canteen ăn vụng, không được trèo tường leo cây, không được trốn học đánh nhau, không được bắt nạt bạn bè, nghe chưa?”

Tạ Nhiên nhìn Tạ Thần bằng ánh mắt vô tội: “Dì út, cháu làm gì hư đến thế?”

Tạ Thần nghiêm túc nói: “Cháu nói xem.”

Tạ Nhiên ngoan ngoãn cúi đầu: “Cháu biết rồi, cháu sẽ nghe lời mà.”

Tạ Thần vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Cô đưa cậu đến thẳng ký túc xá, sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi mới rời đi.

Cô gặp cha con Lục Đình Ngự ở cổng trường, Tướng quân Lục chủ động bắt chuyện: “Tạ Thần? Sao cô lại ở đây?”

Tạ Thần giải thích: “Chào Tướng quân Lục, chị em dẫn binh tới địa điểm đóng quân, anh rể cũng có ca trực nên em đứa cháu đến trường.”

Lục Đình Ngự hiểu ra: “À, Tạ Nhiên nhà cô bằng tuổi Tắc Hiên nhà tôi mà, cũng nhập học đợt này nhỉ.”

Tạ Thần nói: “Đúng vậy, cháu ấy ở lớp 16.”

Lục Tắc Hiên vểnh tai nghe cha nói chuyện với Tạ Thần, thầm nghĩ: Tạ Nhiên? Chính là con trai của Tướng quân Tạ sinh ra cùng ngày với mình? Nghe nói cậu ta là một Dẫn đường có thiên phú cực kỳ nổi trội, có lẽ sau này cậu ta sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của mình ở trường.

Sau khi tới báo danh, các học sinh sẽ được xếp phòng ký túc. Lục Tắc Hiên ở tòa số 1, Tạ Nhiên ở tòa số 2.

Lục Tắc Hiên mãi vẫn chưa gặp được Tần Tiểu Lạc từng quen trong buổi tiệc, chẳng hiểu sao lại thấy hơi buồn. Nhưng chiều hôm đó, khi vừa ra ban công định phơi bộ đồng phục mới, cậu lập tức trông thấy một bóng người rất quen ở ban công tòa ký túc số 2 bên kia.

Cậu nhóc kia đang tựa người vào lan can phơi nắng, dáng vẻ khoan khoái thích chí, gương mặt còn mang nét cười.

Hai mắt Lục Tắc Hiên sáng ngời, cậu gọi to: “Tần Tiểu Lạc.”

Tạ Nhiên nghe có người gọi tên này nhưng không để ý. Cho đến khi đối phương gọi “Tần Tiểu Lạc!” lần nữa mới sực nhận ra.

Đây chẳng phải cái tên cậu bịa bừa à? Tần Tiểu Lạc, con trai của Tần Lạc.

Tạ Nhiên ngoảnh lại, bắt gặp một đôi mắt quen thuộc. Cậu mỉm cười, chào: “Lục Tắc Hiên, trùng hợp quá vậy.”

Lục Tắc Hiên lại nhớ đến hình ảnh trốn dưới bàn gặm thịt gà hôm tiệc, tai hơi nóng lên, hắng giọng một tiếng: “Trùng hợp thật. Cậu ở lớp mấy vậy?”

Tạ Nhiên nói: “Lớp 16, cậu thì sao?”

Lục Tắc Hiên nói: “Tôi ở lớp 6. Phải rồi, cậu thức tỉnh thiên phú của Lính gác hay Dẫn đường?”

Tạ Nhiên chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc trả lời: “Tớ là Lính gác. Thế còn cậu?”

Lục Tắc Hiên rất vui: “Tôi cũng là Lính gác.”

Tạ Nhiên thầm nghĩ may mà không cùng lớp, không thì giáo viên điểm danh một cái là lộ ngay!

Bắt đầu từ hôm đó, hai người trở thành bạn bè. Chí ít, theo Lục Tắc Hiên, hai người là bạn rất tốt của nhau.

Tuy không học cùng lớp nhưng cứ đến giờ cơm, Tạ Nhiên sẽ chủ động tìm Lục Tắc Hiên ăn cùng. Lục Tắc Hiên cũng sẽ hẹn “Tần Tiểu Lạc” tới thư viện đọc sách, thảo luận nội dung hôm nay giáo viên mới giảng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 631

Trong giai đoạn tiểu học, chương trình học của Lính gác và Dẫn đường vẫn giống hệt nhau, tất cả đều là các môn văn hóa, lớp cũng được gom chung rồi chia ra. Dù sao thực thể tinh thần của lũ trẻ cũng bị phong ấn trong thế giới tinh thần, học chung với nhau cũng không vấn đề gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới đợt khảo sát hằng tháng đầu tiên.

Hai ngày sau đợt khảo sát, trường học công bố bảng xếp hạng 100 học sinh có thành tích cao nhất của mỗi khối.

Tạ Nhiên đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn, tên nằm chễm chệ trên hạng nhất của bảng. Lục Tắc Hiên làm sai một bài toán, thứ hạng nằm ngoài 30.

Buổi tối, lúc ăn cơm, Lục Tắc Hiên rầu rĩ thấy rõ. Cậu cúi đầu gảy đồ ăn trong đ ĩa, trông rất bồn chồn, lo lắng.

Tạ Nhiên thấy mặt cậu xị ra, bèn hỏi thăm: “Sao vậy, cậu buồn chuyện gì à?”

Lục Tắc Hiên cau mày: “Tổng điểm của tôi kém cậu Tạ Nhiên kia hơn 20 điểm.”

Tạ Nhiên giật thót. “Cậu Tạ Nhiên kia” đang ngồi ngay trước mặt cậu đây này.

Lục Tắc Hiên cúi đầu, nói với giọng rất buồn: “Chắc hẳn thiên phú của tôi với cậu ấy không chênh lệch nhau là mấy, nhưng tại sao thành tích của tôi lại kém cậu ấy nhiều thế? Tôi cũng rất nghiêm túc nghe giảng, chăm chỉ học hành mà…”

Tạ Nhiên vỗ vai hắn, an ủi: “Tạ Nhiên là Dẫn đường, trí nhớ tốt bẩm sinh, thầy cô giảng một lần là đã nhớ như in. Cậu là Lính gác, ưu thế nằm ở sức vóc, chắc chắn trí nhớ không bằng cậu ta. Thành tích học tập của Lính gác chúng mình kém Dẫn đường là chuyện rất bình thường phải không nào?”

Nghe cậu an ủi, tâm trạng Lục Tắc Hiên thoải mái hơn nhiều: “Phải rồi, Tạ Nhiên cũng học lớp 16, là bạn cùng lớp cậu. Bình thường cậu ấy thế nào?”

Tạ Nhiên khó hiểu: “Sao cậu để tâm tới cậu Tạ Nhiên kia thế? Cậu quen với cậu ta lắm hả?”

“Không quen, tôi cũng không biết mặt mũi cậu ấy trông sao.” Lục Tắc Hiên gãi đầu, nói: “Chẳng qua tôi với cậu ấy sinh ra cùng ngày, lại cùng thức tỉnh. Sau này lớn lên, bọn tôi sẽ là người thừa kế của Quân đoàn Liệp Ưng và Quân đoàn Ánh Sao… Tôi muốn so kèo với cậu ấy một lần thôi.”

Tạ Nhiên cười khẽ: “Hiếu thắng vậy luôn?”

Lục Tắc Hiên nói: “Có cạnh tranh mới có tiến bộ, bố tôi đã dạy như thế.”

Tạ Nhiên nghiêm túc nói: “Cái cậu Tạ Nhiên đó ở lớp tớ đáng ghét lắm, kiêu căng cực kỳ luôn, chẳng bạn nào trong lớp muốn nói chuyện với cậu ta cả, cậu dễ gần hơn cậu ta nhiều. Lính gác không nhất thiết phải so bì thành tích học tập với Dẫn đường, sau này dẫn quân chiến đấu, chắc chắn cậu giỏi hơn cậu ta.”

Lục Tắc Hiên được khen mà sướng lâng lâng, cảm giác buồn bã khi thi không tốt cũng bay biến sạch.

Trong đầu, cáo lửa không nhịn được, bình luận: “Chủ nhân, anh dỗ Lính gác giỏi quá nhỉ, Lục Tắc Hiên bị anh lừa xoay mòng mòng luôn.”

Tạ Nhiên cười nói: “Em không biết cậu ta rất ngốc, rất đáng yêu à? Anh nói gì cậu ta cũng tin răm rắp.”

Khi đó, Lục Tắc Hiên chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ qua lớp 16 ngó thứ Tạ Nhiên trông ra sao. Dù gì phòng học của lớp 6 và lớp 16 cũng cách nhau tận hai tầng lâu, cậu không có cơ hội gặp mặt Tạ Nhiên. Thế nên toàn bộ hiểu biết của cậu về Tạ Nhiên đều đến từ lời miêu tả của cậu bạn “Tần Tiểu Lạc” kia.

Tạ Nhiên tự bôi xấu bản thân không chút do dự.

Mỗi lần Lục Tắc Hiên thi kém hơn Tạ Nhiên, cậu sẽ bịa cả đống chuyện vớ vẩn về Tạ Nhiên cho Lục Tắc Hiên nghe.

Dần dần, trong lòng Lục Tắc Hiên, Tạ Nhiên đã trở thành một cậu Dẫn đường kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, không ai muốn chơi cùng.


Lời tác giả:

Chờ Nhiên Nhiên bị lật tẩy ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.