Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 120: Ngoại truyện 2 - Phần 16: Nắm tay đồng hành



Trong khi Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên đang cố tìm cách rời khỏi hành tinh lạ này, ở gần lỗ sâu vũ trụ của chòm sao Nam Tam Giác, Nguyên soái Liên bang Tần Tiêu, Quân đoàn trưởng Quân đoàn Liệp Ưng – Tướng quân Lục Đình Ngự cũng đang dẫn đội cận vệ tới nơi xảy ra vụ việc.

Sau khi tin Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên cùng bị hút vào lỗ sâu vũ trụ truyền về hành tinh Thủ đô, cả Nguyên soái lẫn Tướng quân Lục đều lo lắng phát điên.

Lục Đình Ngự nhìn Tướng quân Tạ Hi bằng nét mặt khổ sở: “Tắc Hiên và Tạ Nhiên mới 19 tuổi, tôi thật sự không tin hai đứa nó sẽ chết như vậy. Tướng quân Tạ, chị có lùng tìm tàu chi3n của chúng nó kỹ chưa? Biết đâu bọn trẻ vẫn còn con đường sống?”

Sắc mặt Tướng quân Tạ rất khó coi, bà siết chặt nắm tay: “Tôi đã phải người tìm kiếm kỹ lưỡng ở xung quanh rồi, không phát hiện xác tàu chi3n nào. Khả năng lớn nhất chính là tàu chi3n của chúng đều bị hút vào lỗ sâu vũ trụ… Và đã bị dòng khí nghiền nát.”

Tần Lạc khẽ nói: “Tướng quân Lục, thật sự xin lỗi, con trai anh vì cứu Nhiên Nhiên nhà chúng tôi nên mới bị hút vào lỗ sâu.”

Lục Đình Ngự xua tay, giọng nghẹn ứ: “Đâu cần phải giải thích với tôi, đây cũng không phải lỗi của các anh chị.”

Nguyên soái Tần Tiêu tới tận hiện trường để tìm kiếm cứu nạn, ngoài mặt là vì “tiếc thương cấp dưới”, thực tế tâm trạng ông cũng đang vô cùng đau khổ. Nhiên Nhiên lớn lên ngay dưới tầm mắt ông, là đứa cháu trai ông yêu nhất, sao có thể chết trẻ đến thế?

Bầu không khí nặng nề bao trùm khắp tàu chỉ huy. Nghĩ đến hai thiên tài mới 19 tuổi đã chết yểu, không ít bậc cha chú đều đỏ hoe mắt xót xa.

Một lúc sau, rốt cuộc đã bình tĩnh lại, Tần Tiêu bỗng nói: “Không tìm thấy xác tàu chi3n thì vẫn còn một khả năng khác: Hai cậu ấy chưa chết.”

Mọi người đồng loạt ngoảnh sang nhìn Nguyên soái.

Tần Lạc thấp giọng hỏi: “Ý ngài là có khả năng chúng bị lỗ sâu đưa đến hành tinh khác và vẫn còn sống?”

Tần Tiêu gật đầu, nói: “Đa số các lỗ sâu đều sẽ nghiền nát mọi thứ nó hút vào. Nhưng trường lực hút bên trong lỗ sâu ở chòm sao Nam Tam Giác rốt cuộc ra sao, chúng ta đều không có số liệu chính xác. Vậy nên không thể loại trừ khả năng hai cậu ấy còn sống.”

Nghe đến đó, hy vọng bỗng lóe lên trong lòng mọi người. Không tìm thấy thi thể, biết đâu thực sự vẫn còn sống?

Tướng quân Tạ Hi cũng bình tĩnh lại, bà quay sang phía Lục Đình Ngự, nói: “Chúng ta không thể phái người vào lỗ sâu điều tra nhưng có thể tiến hành tìm kiếm ở các hành tinh lân cận lỗ sâu này, chưa biết chừng sẽ tìm ra tung tích của chúng.”

Lục Đình Ngự lập tức nói: “Đúng vậy, tiếp tục tìm kiếm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên đều có thiên phú cấp S hiếm gặp, lại là người thừa kế được tập trung bồi dưỡng của hai quân đoàn lớn, sống chết của hai cậu rất quan trọng, phải tìm được về bằng bất cứ giá nào.

Hai Quân đoàn trưởng đưa ra quyết định chung, Nguyên soái Tần Tiêu lập tức phân chia nhiệm vụ. Trại Trinh sát Quân đoàn Ánh Sao, Đội đặc chiến Liệp Ưng và đội cận vệ của hai Tướng quân đều được điều động, tiến hành tìm kiếm theo hình thức trải thảm đối với các hành tinh lân cận.

Các hành tinh lân cận chòm sao Nam Tam Giác đều là các hành tinh lạ chưa được Liên bang khai phá, vậy nên công tác tìm kiếm không hề dễ dàng gì. May mà hai quân đoàn phối hợp với nhau đều mạnh, lại thêm có Nguyên soái đích thân chỉ huy, mọi người nhanh chóng tìm kiếm từng hành tinh nằm lân cận lỗ sâu.

Một tuần sau, đội tìm kiếm cứu nạn cuối cùng cũng đáp xuống hành tinh Nhện Đỏ nằm phía dưới lỗ sâu theo một hướng khác.

Lúc này, Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên đang ôm nhau ngủ trên lưng nhện chúa.

Hành tinh này vô cùng kỳ quái, khắp nơi đều là sương đỏ. Nhưng thiết bị giám sát cho thấy hàm lượng dưỡng khí tại đây rất dồi dào, nhiệt độ và độ ẩm đều phù hợp cho con người sinh tồn. Nguyên soái Tần Tiêu rất mừng, nói: “Tranh thủ thời gian, tôi sẽ giúp mọi người tàng hình bằng sứa biển sâu, cố gắng tranh phát sinh xung đột với sinh vật vũ trụ nếu có. Một khi tìm được hai người kia, lập tức đưa họ trở về!”

Tạ Hi và Lục Đình Ngự đích thân dẫn quân, đeo mặt nạ phòng độc rồi nhanh chóng di chuyển vào sâu trong rừng.

Họ vượt qua tầng tầng lớp lớp sương mù, cuối cùng cũng vào được đến nơi sâu nhất. Vậy nhưng thứ xuất hiện trước mắt lại khiến người ta thảng thốt, hãi hùng.

Ngay đằng trước là một con nhện khổng lồ. Quái vật đó có hai mắt màu đỏ, những cái chân bọc trong lớp vỏ vừa cứng vừa sắc, trên lưng còn có lông tơ rất dày, trông cực kỳ đáng sợ.

Vì Nguyên soái đã hạ lệnh lần hành động này lấy tìm kiếm và cứu người làm trọng tâm, không lãng phí thời gian chiến đấu với sinh vật vũ trụ, hơn nữa tất cả mọi người đều đang trong trạng thái tàng hình, con nhện kia không phát hiện ra họ, họ cũng không chủ động công kích, chỉ cảnh giác quan sát nó.

Nhưng ngay sau đó, Tạ Hi bỗng siết chặt nắm tay: “Nhiên Nhiên ở phía trên!”

Bà nhìn thấy Tạ Nhiên trên lưng nhện. Lúc này, Tạ Nhiên đang nắm mắt nằm trong lòng Lục Tắc Hiên, không rõ là đang ngủ hay đang hôn mê.

Gần như cùng lúc, Tướng quân Lục Đình Ngự cũng trông thấy con trai nhà mình.

Lục Đình Ngự tưởng rằng hai cậu bị quái vật kia khống chế, lập tức rút đao điện từ ra, đôi cánh vàng kim dang rộng trên vai. Ông lao lên, bay giữa không trung, hung hãn chém về phía con nhện.

Tuy Lục Tắc Hiên đang ngủ nhưng thính giác nhạy bén của cậu vẫn nghe thấy động tĩnh cực nhanh.

Vừa mở mắt, cậu lập tức trông thấy một người đàn ông quen thuộc đang bay tới, đao trong tay vung thẳng về phía nhện chúa. Chỉ trong chớp mắt, Lục Tắc Hiên rút đao điện từ ra theo phản xạ, chắn đằng trước nhện chúa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 491: Mã số 076 - Kí túc xá nữ (6)

Hai Lính gác đều có tốc độ cực nhanh, chỉ nghe “keng” một tiếng rõ vang, hai thanh đao va vào nhau, tia lửa chói mắt tóe ra.

Lục Đình Ngự không ngờ rằng con trai ông sẽ lao lên chặn cú chém đó, còn tưởng cậu bị quái vật điều khiển, bèn hét lớn: “Lục Tắc Hiên, con tỉnh lại cho bố!”

Lục Tắc Hiên vội vàng giải thích: “Bố, bố hiểu lầm rồi. Con nhện này là bạn của bọn con, bố đừng tấn công bà ấy!”

Tạ Nhiên cũng choàng tỉnh. Trông thấy ánh mắt lo lắng của Tướng quân Tạ Hi, cậu vội đứng dậy, nói: “Mẹ? Sao mẹ lại ở đây!” Thấy Lục Tắc Hiên và Tướng quân Lục cha đang giằng co, cậu quay sang nói: “Tướng quân Lục, đừng đánh, nhện chúa không làm hại bọn cháu, còn cứu bọn cháu nữa.”

Lục Đình Ngự và Tạ Hi đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không thể hiểu nổi.

Tạ Nhiên nói tiếp: “Bà ấy là thủ lĩnh của loài nhện ở đây, là sinh vật trí tuệ cao. Có Dẫn đường dưới đó không ạ? Chỉ cần nói chuyện với bà ấy một lát là mọi người sẽ hiểu ngay.”

Vài Dẫn đường cấp cao nửa tin nửa ngờ vươn tua ý thức ra, quả nhiên cảm nhận được sức mạnh tinh thần của nhện chúa.

“Tướng quân, đúng như Tạ Nhiên nói đấy ạ, bà ta đang bảo vệ Tạ Nhiên.”

Lục Đình Ngự thở phào một hơi, cất đao đi, quan tâm nhìn con trai: “Hai đứa không sao chứ?”

Lục Tắc Hiên nói: “Không sao ạ, bọn con bị lỗ sâu hút đến đây. Bố và Tướng quân Tạ tới đây bằng cách nào vậy?”

Lục Đình Ngự xúc động nói: “Không chỉ có mình bố và Tướng quân Tạ thôi đâu, cả Nguyên soái cũng tới đây nữa đấy. Bọn bố triển khai tìm kiếm khắp các hành tinh thuộc thiên hà Nam Tam Giác, ròng rã cả tuần trời cuối cùng cũng thấy hai đứa. May quá, hai đứa vẫn còn sống!”

Tạ Nhiên nhảy xuống khỏi lưng nhện chúa, đi tới trước mặt mẹ mình: “Mẹ, con xin lỗi, khiến mẹ phải lo lắng rồi.”

Tạ Hi vò đầu cậu: “Nói vớ vẩn gì vậy chứ, hai đứa còn sống là tốt rồi.”

Cách đó không xa, Tần Tiêu, Tần Lạc trên tàu chỉ huy nhận được tín hiệu, lập tức di chuyển tới.

Tần Lạc thấy con trai vẫn bình an đứng đó không khỏi xúc động, nhẹ nhàng ôm Tạ Nhiên vào lòng, nghẹn ngào nói: “Nhiên Nhiên, con còn sống… Thật sự tốt quá rồi.”

Tạ Nhiên ông lấy ông, khẽ nói: “Ba, lần này con thật sự rất may mắn.”

Lục Đình Ngự cũng ôm chặt lấy con trai, cười nói: “Thằng nhóc thối, bố biết con không dễ hẹo thế đâu mà!”

Niềm vui sướng khi thấy cháu mình sống sót sau đại nạn khiến hốc mắt Nguyên soái Tần Tiêu cũng đỏ hoe. Ông bước tới, vỗ vai hai cậu, nhiều ngày vất vả làm giọng ông hơi khàn đi nhưng đáy mắt lại đong đầy sự mừng rõ: “Hai cậu đại nạn không chết, về sau chắc chắn sẽ rất có phúc. Nghe nói vị nhện chúa này đã cứu hai cậu?”

Tạ Nhiên nói: “Đúng vậy thưa Nguyên soái. Bà ấy chữa trị vết thương giúp chúng cháu, giờ thương tích đều đã lành lại rồi.”

Tần Tiêu quay sang cúi gập người chào con nhện khổng lồ trước mặt, kết nối tua ý thức với nó: “Vô cùng cảm ơn bà đã chăm sóc hai đứa nó trong khoảng thời gian qua. Giờ tôi sẽ dẫn chúng về, sau này nếu có cơ hội, chúng sẽ lại tới thăm bà.”

Nhện chúa hòa nhã nói: “Đừng khách khí, tôi cũng rất vui khi được quen biết Nhiên Nhiên.”

Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên lưu luyến tạm biệt nhện chúa. Hai cậu liếc nhìn nhau, không nói thêm câu nào mà lần lượt lên chiến hạm Liệp Ưng và chiến hạm Ánh Sao cùng cha mẹ.

Thấy Tạ Nhiên đã trở về, các tướng sĩ trong Quân đoàn Ánh Sao đều rất vui, hồ hởi tụ lại tíu tít hỏi thăm.

Tạ Nhiên đang trò chuyện với mọi người, Tạ Hi bỗng gọi: “Nhiên Nhiên, đi theo mẹ.”

Tần Lạc thấy vẻ mặt vợ mình là lạ nên vội đi theo, đương nhiên Nguyên soái Tần Tiêu cũng không chậm trễ. Khi cả gia đình đã tập trung đông đủ trong phòng chỉ huy, Tạ Hi mới đưa tay đóng cửa lại rồi quay sang nhìn Tạ Nhiên, hỏi: “Lúc nãy, khi mọi người tìm thấy hai con, có phải con với Lục Tắc Hiên… Hơi thân mật quá rồi không?”

Tần Lạc và Tần Tiêu không trông thấy cảnh tượng lúc ấy, nghe vậy, Tần Lạc mỉm cười nói đỡ cho con: “Nhiên Nhiên với Tắc Hiên là bạn thân từ bé mà. Lần này hai đứa nó cùng chung hoạn nạn, thân thiết hơn chút cũng là bình thường phải không nào?”

Tạ Hi cau mày, nói: “Nó ngủ trong lòng Lục Tắc Hiên, còn nắm chặt tay cậu ta, anh thấy như thế vẫn là bình thường?”

Tần Lạc: “…” Thế này thì bất thường rồi!

Tần Tiêu sửng sốt, quay sang nhìn Tạ Nhiên, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nhiên Nhiên này, cháu là Dẫn đường, nó là Lính gác, tuy hai đứa chơi với nhau từ bé, tình cảm thân thiết nhưng lúc ở cạnh nhau vẫn phải chú ý khoảng cách. Có phải cháu không hiểu mấy chuyện này không? Đừng khiến mẹ cháu hiểu lầm.”

Tạ Nhiên nói: “Không phải hiểu lầm.”

Các vị phụ huynh còn chưa kịp phản ứng, Tạ Nhiên đã nói ra rất thẳng thắn: “Con đã đánh dấu cậu ấy rồi.”

Cả ba người:!!!

Nói ra chuyện này, Tạ Nhiên không xấu hổ một chút nào, ngược lại còn rất bình tĩnh: “Thực ra con và Lục Tắc Hiên đã thích nhau từ lâu rồi. Hôm đó con rơi vào lỗ sâu, vì muốn cứu con nên cậu ấy mới bị hút vào cùng. Sau khi rơi xuống hành tinh Nhện Đỏ, bọn con bị một quái vật dây leo tập kích, vì bảo vệ con, cậu ấy đã tiêu tốn rất nhiều sức mạnh, suýt nữa cuồng bạo. Vào thời khắc mấu chốt, con thức tỉnh được cáo chín đuôi, xử lý quái vật kia…”

Dừng ở đây, tất cả những gì Tạ Nhiên nói đều là thật. Nhưng ngay sau đó, cập lập tức lái câu chuyện sang hướng khác: “Không ngờ con bất thình lình phát nhiệt. Lúc đó, trong tay bọn con không có bất kỳ thuốc men gì có thể khống chế, con lại thích cậu ấy nên đã ép cậu ấy đánh dấu con.”

Ba vị phụ huynh: “…”

Tạ Nhiên ngẩng đầu nhìn cha mẹ và ông nội, nét mặt rất thành khẩn: “Là do con chủ động. Cậu ấy giúp con nên mới kết hợp thân thể với con. Chuyện vốn do con gây ra, ba mẹ và ông đừng trách cứ Lục Tắc Hiên.”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 6 - Chương 88: Qua đại trạch, thấy sông lớn

Tạ Hi nghẹn một búng máu trong họng không nhổ ra được. Là con trai nhà mình chủ động? Vậy Lục Tắc Hiên là nạn nhân ư?

Tần Lạc đăm chiêu nhìn con trai, bán tín bán nghi. Với cá tính giỏi gây chuyện của Nhiên Nhiên, bất ngờ phát nhiệt rồi đòi Lục Tắc Hiên phải đánh dấu mình cũng là chuyện có thể xảy ra. Nhưng sao ông cứ cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy?

Vẻ mặt Tần Tiêu lại càng đau đớn như thể “sao cải thảo nhà mình lại tự dâng thân lên cho heo nhà khác gặm”: “Nhiên Nhiên, cháu… Trời ơi! Cháu có biết là kết hợp thân thể rồi thì Lính gác và Dẫn đường sẽ bị trói chặt với nhau không hả!”

Tạ Nhiên trả lời rất nghiêm túc: “Cháu biết chứ ạ. Cháu sẽ chịu trách nhiệm với Tắc Hiên.”

Cả ba người: “…”

Tạ Hi đau đầu ấn huyệt thái dương, không biết xử trí sao với con trai mình.

Tần Lạc nhẹ nhàng ôm vai vợ mình, dịu giọng an ủi: “Năm đó vì ở bên em, anh cũng quyết định che giấu thân phận của mình, về mặt này thì Nhiên Nhiên rất giống anh. Thực ra chuyện cũng không tới mức đó đâu, nếu hai đứa đã thích nhau, lại đánh dấu nhau luôn rồi, chúng ta có thể nghĩ cách giải quyết luật ngầm không được kết hôn giữa các quân đoàn mà.”

Tạ Hi im lặng một lát, nghĩ lại chuyện năm xưa của mình và Tần Lạc, lại không kìm được mà mềm lòng, nói: “Nếu ván đã đóng thuyền thì sang thưa chuyện rõ ràng với Tướng quân Lục rồi mọi người sẽ cùng nghĩ cách.”

Tạ Nhiên nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn ba mẹ, con biết ba mẹ sẽ giúp con mà.”

Cùng lúc đó, bên phía Quân đoàn Liệp Ưng, Lục Đình Ngự cũng đang chất vấn con trai: “Bố con không bị mù! Lúc đó bố bay lên không trung, thấy con đang ôm Tạ Nhiên, ôm rõ là chặt, lại còn đan tay vào với nhau… Nói! Rốt cuộc chuyện là sao?”

Lục Tắc Hiên bình tĩnh nói: “Sau khi bị hút tới hành tinh Nhện Đỏ, con bất ngờ phát nhiệt lần đầu tiên nên đã cưỡng chế đánh dấu Nhiên Nhiên. Chuyện này là lỗi của con, không trách cậu ấy được.”

Lục Đình Ngự trợn trừng hai mắt, quát: “Cái thằng trời đánh này vừa nói gì hả? Con cưỡng chế đánh dấu con trai nhà Tướng quân Tạ?”

Lục Tắc Hiên nói: “Lính gác phát nhiệt nếu không có thuốc thì chắc chắn không thể khống chế được. Con vốn đã thích Nhiên Nhiên từ trước, lúc ấy thật sự không kìm được lòng, hơn nữa Nhiên Nhiên cũng thích con, không từ chối, vậy nên bọn con đã đánh dấu nhau.”

Lục Đình Ngự tức dựng cả râu: “Con, con đúng thật là…”

Lục Tắc Hiên nói: “Con sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện đã làm. Lòng con đã quyết phải là Nhiên Nhiên từ lâu, hy vọng bố sẽ không phản đối chúng con bên nhau.”

Lục Đình Ngự thật không biết phải làm sao. Con trai nhà mình gây ra chuyện tày trời như thế, có phải ông nên gặp Tướng quân Tạ nhận tội không?

***

Hôm sau, Quân đoàn Ánh Sao và Quân đoàn Liệp Ưng về tới hành tinh Thủ đô.

Nghe tin Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên đại nạn không chết, người thân bạn bè, các tướng sĩ quân đoàn đều vô cùng vui mừng nhưng sắc mặt Tướng quân Tạ và Tướng quân Lục trông cứ khó đăm đăm. Dù sao thì hai vị Tướng quân đều bị con trai “tiền trảm hậu tấu” một pha không kịp trở tay.

Buổi tối, Lục Đình Ngự mang quà cáp tới nhà họ Tạ.

Gần như cùng thời gian đó, Tướng quân Tạ Hi cũng đang chuẩn bị tới nhà họ Lục thưa chuyện.

Kết quả bà còn chưa kịp ra khỏi nhà, Tướng quân Lục đã đến nơi trước. Lục Đình Ngự vô cùng khách khí mở lời: “Tướng quân Tạ, chuyện hai đứa chắc chị cũng biết rồi? Thành thật xin lỗi, do tôi dạy dỗ Tắc Hiên không đến nơi đến chốn, gây phiền toái cho nhà chị rồi.”

Tạ Hi lịch sự đáp: “Nào có nào có, là Nhiên Nhiên nhà tôi quá buông thả làm xằng làm bậy, Tắc Hiên cũng là vì cứu nó thôi. Khụ khụ, hai đứa nó vẫn còn sống là tốt rồi, đừng bận tâm những chuyện khác nhiều quá, hy vọng Tướng quân Lục bỏ qua cho.”

Lục Đình Ngự:??

Dễ nói chuyện vậy sao?

Tần Lạc nghe hai người đối thoại chỉ ngồi một bên cười cười, không nói gì.

Tạ Hi và Lục Đình Ngự bàn bạc biện pháp giải quyết, cả hai ông bà thông gia đều cho rằng là con trai nhà mình chủ động nên bầu không khí vô cùng hài hòa. Dù sao thì luật ngầm không được liên hôn vẫn tồn tại, muốn cho hai con về bên nhau, hai người họ sẽ phải cùng nhau đối mặt mọi lời dị nghị, phản đối.

Tần Lạc tìm được Tạ Nhiên đang ở trong thư phòng trên tầng hai, ông vò đầu con trai, nói: “Con muốn bảo vệ Lục Tắc Hiên nên mới cố tình nói với mẹ là do con chủ động chứ gì?”

Bị cha vạch trần, Tạ Nhiên cũng không thấy bất ngờ, cậu thản nhiên đáp: “Giải thích như thế sẽ khiến mẹ thấy dễ chấp nhận hơn chút.”

Thực ra chuyện này cũng không ai chịu thiệt cả, dù cả hai cũng tự nguyện. Lúc ấy, Lục Tắc Hiên phát nhiệt bất thình lình, vốn định tránh khỏi Tạ Nhiên, là chính Tạ Nhiên đã giữ cậu lại, để cậu đánh dấu mình. Dù là bên bị đánh dấu nhưng đúng là Tạ Nhiên rất chủ động…

Tần Lạc khẽ thở dài: “Ba có thể nhìn ra được con rất thích Lục Tắc Hiên, không muốn cậu ấy phải chịu tủi thân nên mới chủ động gánh trách nhiệm.”

Tạ Nhiên nói: “Con tin chắc cậu ấy cũng chủ động gánh trách nhiệm trước mặt ba mẹ mình nên Tướng quân Lục mới tới bàn cách giải quyết với mẹ. Chuyện tình cảm, hai người nên cùng nhau đối mặt mà. Hồi xưa, lúc ba và mẹ bên nhau, chẳng phải ban đầu hai bên ông bà cũng phản đối rất gay gắt nhưng sau này thấy ba mẹ rất quyết tâm nên ông bà mới chịu thỏa hiệp còn gì?”

Tần Lạc khá bất ngờ, bật cười: “Đúng vậy, không hổ là con trai do ba dạy dỗ.”

Năm đó, vì được ở bên Tạ Hi, Tần Lạc quyết tâm trả mọi giá, thậm chí chấp nhận cả đời này sẽ không công khai thân phận. Hiện giờ Tạ Nhiên cũng quyết đoán, kiên định trên phương diện tình cảm hệt như cha cậu. Cậu rất có trách nhiệm, sẵn sàng bảo vệ người mình yêu không bị tổn thương bằng hết khả năng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

Lục Tắc Hiên được Nhiên Nhiên bảo bọc đến thế thực sự rất có phúc.

Tuy trong lòng cực kỳ không nỡ nhưng con trai đã quyết định rồi, Tần Lạc cũng chỉ có thể ủng hộ.

Ông vỗ nhẹ lên vai Tạ Nhiên, hiền hòa nói: “Nhiên Nhiên, thực ra ba mẹ không hề bận tâm đ ến những lời gièm pha bên ngoài. Với cương vị người làm cha làm mẹ, ba mẹ chỉ mong con cả đời luôn vui vẻ, hạnh phúc. Nếu Lục Tắc Hiên thực sự là lựa chọn của con, vậy ba sẽ giúp đỡ con hết sức.”

Tạ Nhiên ôm chặt lấy người cha yêu thương cậu từ nhỏ, nói: “Cảm ơn ba.”

Được làm con của cha mẹ dịu dàng, bao dung như vậy là chuyện may mắn nhất đời con.

***

Một tháng sau, một thông tin bất ngờ truyền ra từ Bộ Quân sự: Con trai của Tướng quân Lục Đình Ngự, Lục Tắc Hiên rời khỏi Quân đoàn Liệp Ưng; Con trai của Tướng quân Tạ Hi, Tạ Nhiên, cũng rời khỏi Quân đoàn Ánh Sao. Hai người này hợp tác cùng nhau xây dựng một Đội đặc chiến riêng do Nguyên soái quản lý trực tiếp, phụ trách trinh sát biến động của sinh vật vũ trụ.

Đây là phương án tốt nhất được Tần Tiêu quyết định sau khi gia đình hai bên bàn bạc kỹ lưỡng với nhau.

Làm như vậy, sau này Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên kết hôn cũng không còn là liên hôn giữa các quân đoàn, hai cậu thuộc về lực lượng Đội đặc chiến hoàn toàn độc lập.

Đương nhiên, người tinh ý đều hiểu được đây là phụ huynh hai bên cố tình tác hợp. Vẫn có không ít lời dị nghị, phản đối nhưng Tướng quân Tạ Hi và Tướng quân Lục Đình Ngự đứng chung một chiến tuyến dẹp yên hết những âm thanh bàn tán không hay đó rất nhanh.

“Không được kết hôn giữa các quân đoàn” chỉ là quy tắc được mọi người ngầm thừa nhận chứ không hề được viết vào pháp luật Liên bang, nếu hai thanh niên kia đều đã buông bỏ thân phận người thừa kế quân đoàn, vậy thì các tướng quân của hai quân đoàn lớn còn lại cũng không còn gì để nói thêm nữa.

Khi Tổng thống Harrison biết tin này thì mọi chuyện đều đã xong xuôi, Đội đặc chiến độc lập của Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên đã được phê duyệt thành lập trong hội nghị của Bộ Quân sự, ngay cả phi thuyền cũng đã sắp chế tạo xong.

Tổng thống Harrison nhìn tài liệu Phòng Điều tra trình lên, cảm thán: “Hai cậu thanh niên này sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, là thanh mai trúc mã cùng trưởng thành, lại cùng vượt qua hoạn nạn trên hành tinh Nhện Đỏ, đánh dấu lẫn nhau, còn kết bạn với một con đầu đàn của sinh vật vũ trụ. Cha mẹ hai bên rơi vào đường cùng, phải thỉnh cầu Nguyên soái cho hai cậu ấy thành lập Đội đặc chiến của riêng mình, lấy đó làm cớ chặn hết những lời dị nghị “không được kết hôn giữa các quân đoàn”… Đúng là một phen hao tâm tổn trí.”

Chu Thiên Dịch thấp giọng hỏi: “Ngài Tổng thống, có cần tiếp tục điều tra chuyện này không?”

Harrison cười, lắc đầu: “Không cần. Tôi rất coi trọng cặp đôi trẻ này, cứ để bọn họ dẫn dắt Đội đặc chiến hoàn toàn mới kia, biết đâu đấy lại thu hoạch được càng nhiều hơn.”

***

Bên trong xưởng chế tạo phi thuyền, được gặp lại sau một tháng xa cách, ngay khi vừa trông thấy nhau, Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên lập tức không hẹn mà cùng chạy về phía nhau rồi dừng bước ngay trước mặt đối phương.

Lục Tắc Hiên nói: “Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, bố mẹ cậu không hề phản đối chúng ta bên nhau mà lại toàn lực hỗ trợ?”

Tạ Nhiên cười nói: “Vì tớ nói với ba mẹ là do tớ chủ động đánh dấu cậu nên tớ phải chịu trách nhiệm.”

Lục Tắc Hiên vui lắm, bèn ôm chầm lấy Tạ Nhiên: “Nhiên Nhiên, cậu tốt với tôi quá.”

Tạ Nhiên đùa: “Hồi bé tớ bắt nạt cậu suốt, nên giờ phải đối xử tốt với cậu một chút.”

Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng xoa tóc cậu, hỏi: “Còn nhớ mô hình phi thuyền hồi bé cậu tặng tôi không?”

Tạ Nhiên nói: “Nhớ chứ sao không, chúng ta cùng lắp với nhau cơ mà.”

Lục Tắc Hiên lấy chiếc phi thuyền đó ra từ sau lưng, dù đã nhiều năm trôi qua, chiếc phi thuyền lắp chung hồi 6 tuổi giữ gìn rất cẩn thận, trông mới tinh như vừa mua về. Có thể thấy Lục Tắc Hiên đã trân trọng nó đến mức nào.

Tạ Nhiên nhẹ nhàng chạm lên những mảnh ghép của phi thuyền, cảnh tượng cùng nhau lắp ghép hồi bé hiện lên trước mắt. Bất tri bất giác, hai cậu đã sóng vai bên nhau nhiều năm đến thế.

Lục Tắc Hiên nói: “Lúc cậu tặng mô hình cho tôi có nói tương lai tôi sẽ có phi thuyền của riêng mình. Mong ước ấy giờ đã thành hiện thực rồi. Cậu xem, đó chính là phi thuyền của chúng ta.”

Lục Tắc Hiên ngoảnh lại, nhìn về phía xưởng chế tạo phi thuyền, hôm nay, một chiếc phi thuyền hoàn toàn mới sẽ chính thức hoàn thành. Đó là phi thuyền loại nhỏ được Nguyên soái phê duyệt chế tạo riêng cho chiến đội mới của họ, phi thuyền có hai màu đỏ trắng đan xen, có tốc độ nhanh nhất vũ trụ.

Tạ Nhiên nhìn theo hướng cậu nhìn, mỉm cười, nói: “Hồi bé, chúng ta cùng nhau lắp mô hình phi thuyền. Hiện tại, chúng ta cũng có phi thuyền của mình.”

Lục Tắc Hiên nắm chặt tay cậu: “Con đường sau này hai ta sẽ cùng đi.”

Tạ Nhiên gật đầu: “Được.”

Ở thế giới này, hai cậu chào đời cùng ngày, trưởng thành cùng nhau.

Cha mẹ an khang, cuộc sống yên ổn, nắm tay người mình yêu sống hết quãng đời còn lại chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.

[Hoàn thành ngoại truyện 2]


Lời tác giả:

Ở thế giới giả thiết, Nhiên Nhiên không phải trải qua nhiều đau khổ như thế giới thật, bên cạnh có người yêu bầu bạn, có cha mẹ ủng hộ, quả thật hạnh phúc hơn rất nhiều.

Coi như được hoàn thành mộng ước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.