Editor: Yulmi2704
Vật nhỏ đáng yêu như thế này thì chỉ cần nó thích, chủ nhân nhất định sẽ mua. Mua mua mua, táng gia bại sản cũng phải mua!
Nhân viên cửa hàng đưa Tô Bối đi xem đủ loại đồ chơi nho nhỏ, tất cả đều được chuẩn bị cho vật nuôi, vô cùng thích hợp cho động vật nhỏ.
“Tôi không quá quen thuộc với sóc bay nước E, nhưng vật nhỏ này của ngài rất thích vận động đúng không?” Nhân viên bán hàng vừa nói vừa mang tới một cái lồng chạy nho nhỏ hình bánh xe.
Sau đó nói: “Nếu muốn vận động thì có thể leo lên đây, rồi…”
Cô nàng mô phỏng cách hoạt động của các món đồ chơi một chút, đôi mắt Tô Bối nhìn theo cũng sắp phóng ra điện đến nơi rồi.
Làm sao đây? Cô muốn cái này, cái kia cũng muốn, Tô Bối đưa mắt nhìn trái phải, thiếu chút nữa đã nhào người tới.
Giá tiền là bao nhiêu?
Tô Bối nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy bảng giá ở đâu cả. Cô muốn nhìn xem giá cả như nào trước, người đàn ông kia đi lại bất tiện, sau này chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền thuốc, bây giờ không thể mua quá nhiều.
Phải tiêu tiền một cách thích hợp, ví dụ như khám bệnh.
Nhưng mấy thứ này lại chẳng được đề giá, trong lòng Tô Bối xoắn hết cả vào nhau.
Nhân viên bán hàng còn muốn mang ra một cái cột trụ bằng gỗ nữa, nhưng Tô Bối nhìn đống đồ trước mắt chất thành đống nhỏ lại vội vàng lắc đầu.
Quá nhiều, thực sự là quá nhiều.
Hồ Thừa Nghị tới gần, cách Tô Bối khoảng ba bước thì đưa tay ra. Tô Bối nghiêng đầu nhìn một chút, muốn cô sang đó sao? Tô Bối không suy nghĩ nhiều, bay thẳng về phía anh.
Nhân viên trong tiệm nhìn thấy, xúc động: “Tiên sinh, sóc chuột nước E mà anh đang nuôi là loại động vật rất khó huấn luyện, cũng như mất rất nhiều thời gian để thân thiết với loài người đó.”
Hơn nữa vật nhỏ này cả người lại tròn vo như quả bóng, xem ra được chủ nhân chăm sóc không tệ.
Tô Bối có chút tự hào, đứng trên vai Hồ Thừa Nghị vẫy vẫy đuôi. Hồ Thừa Nghị đi tính tiền, con số trên hóa đơn đã vượt quá số tiền mà Tô Bối biết.
Quá nhiều rồi.
Mắt thấy người đàn ông kia chuẩn bị trả tiền, Tô Bối nhảy tới, giơ móng vuốt nho nhỏ ra ngăn lại: “Mua nhiều quá, mua một ít là được rồi, chân của anh vẫn chưa khỏi, giữ lại tiền còn đi khám bệnh nữa.”
Để tỏ lòng quyết tâm của mình, Tô Bối nghiêm túc đặt đồ chơi sang một bên. Hồ Thừa Nghị suy đoán: “Vật nhỏ, sao lại không thích?”
Không phải lúc nãy rất thích sao? Thích đến mức suýt nữa nhảy vòng quanh mấy thứ này, sao bây giờ mới chớp mắt một cái đã không cần nữa rồi?
Sao lại dễ thay đổi vậy chứ!
“Sẽ tốn rất nhiều tiền…”
Đáng tiếc Tô Bối có thể nghe hiểu bọn họ nói gì, nhưng bọn họ lại không hiểu những gì cô nói.
Thật bực mình mà!
Hồ Thừa Nghị đưa tay ra, nhẹ nhàng chọc một cái lên cái đầu nhỏ của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên. Tâm trạng không tệ, anh và Tô Bối mặc dù không thể trao đổi giống như người bình thường, nhưng điều nãy cũng không thể cản trở việc anh cảm nhận được sự thân thiện trên người cô.
Hồ Thừa Nghị thẳng tay mua toàn bộ số đồ mà Tô Bối đã loại ra.
Đây là một mối làm ăn lớn, nhân viên bán hàng có thể lấy được không ít tiền hoa hồng, cười toe toét: “Tiên sinh, gần đây tiệm chúng tôi đang tổ chức hoạt động đăng ký thẻ thành viên miễn phí, trở thành hội viên sẽ được hưởng 10% ưu đãi. Đồng thời mỗi tháng sẽ có người đến kiểm tra sức khỏe định kỳ cho vật nuôi.”
Tô Bối vểnh tai lên nghe, 10% ưu đãi? Không được, cô không thể mua nữa, không thể để người đàn ông này tiêu hết tiền được!
Tâm tư Hồ Thừa Nghị động một cái, nói: “Được.”
“Vậy mời tiên sinh đọc số căn cước…”
Hồ Thừa Nghị nhìn nhân viên ghi chép, đồng thời đưa tay xoa đầu Tô Bối. Sau này không thể không đến nơi này mua đồ, làm một cái thẻ hội viên cũng tốt.
Sau khi đăng ký xong, Hồ Thừa Nghị nói: “Kiểm tra cho nó một chút đi.”
Nhân viên nói được, cẩn thận ôm lấy Tô Bối. Thân thể trước nay vẫn vô cùng tốt, trong lòng cô hiểu rất rõ điều này.
Cho nên lúc kiểm tra ở cửa tiệm cũng không có gì khác thường, nhưng…
“Tiên sinh, sóc bay của ngài là giống cái, loài này thường động tình vào mùa xuân, ngài có muốn làm biện pháp đề phòng không?”
Nhân viên cửa tiệm nhỏ giọng nhắc nhở.
Tô Bối mở to hai mắt, đừng tưởng cô không hiểu! Thật ra Tô Bối hiểu hơn ai hết.
Vậy không phải là triệt sản sao? Cô không làm, không làm!
Cô còn muốn theo đuổi đàn ông, còn muốn sinh tiểu bảo bối, sao có thể triệt sản được?
Tô Bối vô cùng muốn có tiểu bảo bối, nhưng bây giờ quyền sinh sát lại nằm trong tay người đàn ông này, cô bắt đầu dùng động tác chân tay để thể hiện sự phản đối của mình.
Ví dụ như xoay lưng lại, không thèm nhìn hai người kia.
Rồi sau đó lại làm nũng tỏ vẻ đáng yêu, quậy tưng bừng. Nhất định không thể triệt sản, không thể!
Hồ Thừa Nghị hỏi: “Không đồng ý?”
Móng vuốt nho nhỏ của Tô Bối đặt trước ngực, gật đầu một cái. Dáng vẻ kia thật khôn ngoan, giống như thật sự nghe hiểu tiếng người vậy.
Hồ Thừa Nghị không thể nào không đồng ý, chỉ đành nói: “Tùy theo ý mi đi.”
Tô Bối được anh cưng chiều nên vô cùng vui vẻ, trong lòng mềm nhũn, mím mím cái miệng nhỏ nhắn, tiến lên hôn người đàn ông một cái.
Hồ Thừa Nghị hơi ngạc nhiên, nhân viên bán hàng thì kích động mãi không thôi. Có rất nhiều sóc bay dính người, nhưng để chủ động hôn chủ nhân như vậy thì rất hiếm! Đáng yêu chết mất!
Xem ra người đàn ông này chăm sóc nó không tệ.
Sau khi mua đồ xong, cửa hàng sẽ cho người đưa đồ đến biệt thự. Hồ Thừa Nghị và Tô Bối hai tay trống trơn đi vào, lúc đi ra cũng là hai bàn tay trắng.
“Vật nhỏ, đói không? Chúng ta đi ăn cơm.”
Quản gia và tài xế đứng ở bên ngoài thấy anh đi ra bèn vội vàng tiến lên.
“Đến Tinh Huy dùng bữa.”
Sau đó bước lên xe nghênh ngang rời đi.
Tinh Huy là một nhà hàng năm sao, nơi này có vẻ là nơi phù hợp với Hồ Thừa Nghị nhất.
Anh bảo phục vụ mang tới một ít hạt thông, Tô Bối ngồi trước mặt Hồ Thừa Nghị, trong tay ôm một quả thông liên tục gặm cắn.
Bầu không khi vô cùng ấm áp.
Cùng lúc đó cũng có hai người đang quan sát Hồ Thừa Nghị từ trong bóng tối.
“Anh ta thích nuôi động vật từ lúc nào vậy?” Một người đàn ông trong đó nói.
“Không biết, có lẽ bắt đầu hướng thiện…” Nói xong người phụ nữ còn lại cũng không nói thêm gì nữa.
Hướng thiện? Không thể nào.
Nếu Hồ Thừa Nghị hướng thiện thật thì đã sớm bị những con sói trong Hồ gia đạp xuống rồi.
“Anh ta vẫn luôn ngồi trên xe lăn, mấy ngày qua chúng ta cũng không thấy anh ta đứng lên lần nào. Hồ Thừa Nghị tàn phế thật sao?” Người phụ nữ nói ra phỏng đoán trong lòng.
Trên khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc.
Giống như chính bản thân cô ta cũng không tin được những lời mà mình vừa nói ra.
Người đàn ông đong đưa cây bút trong tay, ừ một tiếng: “Quan tâm anh ta bị làm sao làm gì, chúng ta trước tiên cứ viết bản thảo ra cho chủ biên đọc đã.”
Người phụ nữ gật đầu.
Người đàn ông bắt đầu viết ra tựa đề.
“Bất ngờ về lần xuất hiện đầu tiên của Đại thiếu gia Hồ gia, ý chí sa sút?”
….
Hồ Thừa Nghị đang ăn đột nhiên cảm thấy mũi hơi ngứa, vội vàng quay mặt sang một bên hắt xì một cái.
Tô Bối dè dặt nhìn anh, rất sợ thân thể anh có chuyện gì. Cầm hạt thông trong tay, Tô Bối nhìn xung quanh một vòng, rút một tờ từ hộp giấy ăn trên mặt bàn, đưa đến trước mặt người đàn ông, nhìn anh lấy lòng.
Hồ Thừa Nghị bị động tác có linh tính của vật nhỏ làm cho ngẩn người.
Còn biết đưa khắn giấy cho mình sao, giỏi quá. Hồ Thừa Nghị thầm nghĩ mặc dù trước đây chưa từng nuôi sóc bay lần nào, nhưng cũng biết vật nuôi không thể có chỉ số thông minh cao như vậy.
Cho nên anh nhìn vật nhỏ trước mặt, cảm thấy thú vị, hỏi: “Mi là tiểu yêu tinh từ đâu tới? Có thể nghe hiểu tiếng người sao?”
Tô Bối nghe câu đầu tiên của người đàn ông, trong lòng trở nên hoảng loạn. Trời ạ, sao anh ta biết mình là yêu tinh?
Tô Bối cẩn thận nhớ lại xem mình đã để lộ ra từ lúc nào. Không có, chỉ có là cô thông minh hơn sóc bay bình thường một chút thôi.
Đó là cô nghe hiểu tiếng người, còn những con sóc bay khác không hiểu được.
Tuy sợ hãi nhưng Tô Bối vẫn cảm thấy anh không thể phát hiện ra thân phận thật sự của cô được, cô biết Hồ Thừa Nghị có lẽ chỉ đoán bừa thôi, cho nên vẫn giả vờ ngốc nghếch tiếp tục ăn đồ của mình.
Một người một sóc ăn xong, Hồ Thừa Nghị cầm miếng khăn giấy gấp lại thành một góc nhỏ, lau miệng cho vật nhỏ kia.
Một màn này vừa hay bị hai ký giả lúc trước nhìn thấy.
Hồ Thừa Nghị nghiêng đầu nhìn về phía hai người bọn họ, khóe miệng lộ ra nụ cười âm hiểm. Mọi người đều biết Hồ Thừa Nghị rất ít khi cười, một khi đã cười thì nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi ăn xong, Hồ Thừa Nghị đưa Tô Bối về nhà.
Chuyện đầu tiên sau khi về là tháo mấy thứ đồ vừa mua được ra khỏi hộp, sau đó sắp xếp lại một cách gọn gang.
Tô Bối thích nhất là cái bánh xe kia, cô leo lên chạy một lúc lâu.
Hồ Thừa Nghị vừa nhìn vừa thỉnh thoảng giúp Tô Bối lắp ráp mấy thứ còn lại.
Tâm trạng Tô Bối bây giờ có thể đánh giá bằng năm ngôi sao, vô cùng vui vẻ! Hồ Thừa Nghị nhìn vật nhỏ vô cùng hưng phấn bên cạnh lại nhớ đến hành động của cô ở tiệm thú nuôi.
Để cho một vật nuôi chủ động như vậy không phải là điều mà trước nay Hồ Thừa Nghị có thể nghĩ đến, nhưng bây giờ…
Ho khan một tiếng, cũng chỉ có thể trách dáng vẻ vật nhỏ này quá đáng yêu, quá hiểu tính người mà thôi.
Hồ Thừa Nghị không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chỉ vào mặt mình, nói với Tô Bối: “Vật nhỏ, lại đây hôn một cái?”
Tô Bối ngẩn người tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông.
Hôn… hôn một cái nữa? Cô có chút ngại ngùng, không ngờ bạn tình của cô lại nhiệt tình như vậy, là một cô sóc bay ngay thẳng chính trực, cô nên thỏa mãn bất kỳ nhu cầu nào của người đàn ông này mới đúng.
Tô Bối nhảy lên bả vai Hồ Thừa Nghị, đưa khuôn mặt đầy lông mềm mại tới gần hôn lên má anh một cái.
Hồ Thừa Nghị nhìn vật nhỏ ngượng ngùng, hôn một cái xong đã chạy mất kia, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp. Vật nhỏ này rất thẳng thắn với anh, không hề che giấu điều gì.
“Mi ấy, nếu có biến thành người thì nhất định sẽ yêu mi…”
Giọng nói Hồ Thừa Nghị trầm thấp, vừa nói vừa nghịch nghịch cái đuôi của Tô Bối.
Tô Bối bắt lấy ngón tay không an phận của anh, hừ hừ một tiếng: “Chờ tôi cố gắng lớn lên, biến thành người thì có thể trực tiếp hôn môi luôn…”