Đạo Quân

Chương 3: Cổ Nhân Thật Sự Không Lừa Ta (2)



Nguồn: Tàng Thư Các

Lời vừa ra khỏi miệng, phát hiện giọng nói của mình không đúng, có vẻ hơi non nớt. Hắn đoán chắc là do bị thương nên vội ho một tiếng, tiếp tục hỏi: “Đây là nơi nào?”

“Lão ca?” Lão đầu sửng sốt một chút, chợt cười ha ha nói:

“Người trẻ tuổi nhưng khẩu khí không nhỏ. Được thôi, lão ca thì lão ca, cá tính này ta thích. Ở đây cụ thể gọi là gì ta cũng không rõ, ta cũng chẳng có tinh lực mà đi điều tra, dù sao cũng là một vùng núi hẻo lánh ở quận Tử Vân nước Yến.”

Quận Tử Vân nước Yến? Đạo gia mù mờ khựng lại, đây là đâu vậy?

Hắn không khỏi quan sát đối phương từ trên xuống dưới, phát hiện trên bộ y phục ở phần ngực bụng đối phương có một mảng máu lớn, có thể mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi, sắc mặt hơi trắng bệch trông giống bị thương, nhưng thần thái trong mắt vẫn tỉnh táo. Hắn hỏi:

“Không biết tôn tính đại danh của lão ca là gì?”

Lão đầu cười nói: “Lão phu Đông Quách Hạo Nhiên đệ tử Thượng Thanh tông.”

Đạo gia sững sờ. Hắn nghe rõ từng chữ một nhưng không hiểu có nghĩa là gì. Hắn nhìn kỹ người trước mắt, ông ta mặc y phục cổ trang, nói chuyện theo phong cách thời xưa, có phải người này diễn kịch nhập vai quá rồi không? Ông muốn đóng vai cổ nhân cũng phải đóng cho giống một chút có được không hả? Cổ nhân mà nói tiếng phổ thông lưu loát thế à? Hắn nghi ngờ có phải người này đang đùa với mình không. Hắn lập tức quay đầu sang bốn phía gọi:

“Hầu Tử! Hầu Tử…”

Lão đầu cũng sửng sốt một chút, nói:

“Ta cũng mới vừa đến, không thấy có con khỉ nào cả. Trong khu rừng gần đây có khỉ sao?”

Không nghe thấy Hầu Tử đáp lại, bản thân hắn sao lại xuất hiện ở đây cũng là một điều khó hiểu, nhưng người có thể đưa mình ra khỏi cổ mộ kia chắc chắn không đơn giản, Đạo gia trầm giọng nói:

“Lão ca, không biết là lăn lộn trên đạo nào?”

Lão đầu cười nói:

“Thượng Thanh tông dĩ nhiên là chính đạo.”

Đạo gia cười lạnh một tiếng.

“Lão ca, còn chơi ba trò không ý nghĩa này làm gì nữa, có gì nói trắng ra đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: Biến số

“Được!” Lão đầu gật đầu nói: “Bản thân ta bị thương, không có nhiều thời gian lắm, có lẽ ngươi không hiểu gì cả nhưng chỉ cần nhớ rõ một điểm, Thượng Thanh tông cũng ở quận Tử Vân này, cách đây chừng hơn ba trăm dặm, dưới chân núi này không xa có một con sông, đi dọc theo đó đến một thác nước thì dừng lại, vùng đất lành chim đậu đó chính là Thượng Thanh tông, nhớ rõ chưa?”

Dứt lời, lão đầu khoanh chân ngồi thẳng, một bàn tay xoay tròn trước ngực.

Trong nháy mắt đạo gia cảm thấy kinh hãi. Hắn phát hiện mình đã bị một lực đạo vô hình cưỡng ép, khống chế cả người không thể động đậy mà chỉ nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ trên thế giới này còn có người có nội lực cao thâm như vậy. Quả thực là cao thâm đến mức hắn không thể nào tưởng tượng nổi. Vốn hắn cho rằng tu vi của mình đã được coi là cao thủ hàng đầu trên giang hồ nhưng bây giờ xem ra chẳng qua cũng chỉ là hạt gạo tranh phát sáng với hạt châu. Cổ ngữ có câu thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, cổ nhân đúng là không lừa mình!

Lão đầu chợt vỗ một chưởng vào ngực mình, hộc ra một ngụm máu tươi. Máu thành một hình cầu, trôi nổi giữa không trung, ngón tay của lão đầu cắm vào quả cầu máu đang trôi nổi trước người, quấy nhanh, trong huyết cầu bắn ra từng phù văn huyết sắc. Phù văn bay ra quẩn quanh người Đạo gia.

Một màn quỷ dị thần kỳ như vậy khiến Đạo gia nhìn mà kinh hãi không thôi, điều khiển nội lực tinh thâm đến mức độ này, ngay cả nằm mơ hắn cũng không ngờ tới. Phù văn bắn ra càng ngày càng nhiều, huyết cầu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn không còn nữa. Nó hóa thành ba mươi sáu đường phù văn huyết sắc xoay tròn quanh người Đạo gia.

Hai tay lão đầu đột nhiên cùng khuấy, cả người đạo gia đang trôi nổi cũng xoay tròn từ trên xuống dưới từ trái sang phải. Lão đầu đánh ra từng chưởng, mỗi chưởng đánh lên phù văn huyết sắc xoay tròn kia, phù văn huyết sắc nhanh chóng ngưng tụ hóa thành một đạo hồng quang đánh chính xác vào trong kinh lạc huyệt vị của đạo gia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 187: C187: Có chuyện

Cảm giác thứ sống sờ sờ nào đó chui vào cơ thể khiến Đạo gia đau đến mức ứa mồ hôi lạnh.

Đợi cho ba mươi sáu đạo phù văn huyết sắc đều được đánh vào trong cơ thể đạo gia, lão đầu lật lòng bàn tay thẳng đứng, Đạo gia cũng chầm chậm bay xuống, xếp bằng ngồi đối diện lão, ngây ra như phỗng nhìn lão.

Vẻ mặt nghiêm túc của lão đầu lại nở nụ cười mỉm, thần thái trong đôi mắt sáng kia dần trở nên ảm đạm, ngữ khí yếu ớt nói:

“Ta đã dựa vào bí pháp của Thượng Thanh tông đem tu vi cả đời còn sót lại hóa thành ba mươi sáu đạo hộ thân phù, hộ pháp trừ tà cho ngươi. Ngươi cứ đi theo con đường ta đã nói hẳn là sẽ đủ để hộ tống ngươi đến Thượng Thanh tông. Thương thế của ta quá nặng, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, không cách nào trở về Thượng Thanh tông. Trong thời khắc hấp hối có thể gặp được tiểu huynh đệ là vận khí của ta, cũng là vận khí của Thượng Thanh tông. Tiểu huynh đệ có thể gặp được ta cũng là vận phí của tiểu huynh đệ. Xem như chúng ta có duyên phận sư đồ. Dù sao làm đệ tử của ta vẫn hơn là làm một hương dân loạn thế trong góc núi này, chắc chắn ngươi cũng không có lý do gì để từ chối. Ngươi hãy đến Thượng Thanh tông nói là đệ tử của ta, hộ thân phù ta đã đánh vào cơ thể ngươi chính là chứng cứ, chắc chắn bọn họ sẽ tin.”

Đạo gia nháy mắt nhìn lão, đang tiêu hóa lời của lão.

Lão đầu lấy từ trong ngực ra một cái gương đồng, đưa cho hắn nói:

“Vì vật này, cái mạng của ta coi như mất ở trên đó. Chưởng môn Thượng Thanh tông Đường Mục là sư huynh của ta. Vật này ngươi đem tới Thượng Thanh tông giao cho huynh ấy. Ngươi phải nhớ kỹ, vật này không thể để lộ cho người khác, chỉ có thể giao cho chính sư huynh ta, không thể để rơi vào tay những người khác, nhớ kỹ chưa?”

Đạo gia vô thức khẽ gật đầu, đưa tay nhận gương đồng lật xem, trong lòng vô cùng kinh ngạc… Đây… đây chính là gương đồng cổ mà hắn đã lấy xuống từ trên pho tượng Quan Âm kia, không thể xác nhận là vì lúc ấy không nhìn kỹ nhưng gương đồng trong tay nhìn cực kỳ giống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 383: Bị Ngưu Hữu Đạo Giết

Hắn nhìn về phía lão đầu, thần thông vừa rồi của đối phương khiến hắn hơi tin vào chút gì đó, nhưng chiếc gương đồng này lại như muốn kéo hắn trở về thực tế. Hắn muốn hỏi thêm, ai ngờ vừa mới há mồm, hai mắt lão đầu đã nhắm, miệng nở nụ cười, ngã đầu vào người hắn.

“Lão ca! Lão ca…”

Đạo gia vỗ lão kêu hai tiếng thấy không có phản ứng, đưa tay thử hơi thở, lại sờ lên mạch cổ của đối phương. Chết rồi!

Sau khi xác định vài lần đối phương đã thực sự chết rồi, Đạo gia ngây người trợn mắt cả nửa ngày, có đùa hay chơi hắn gì đó thì cũng không cần thiết phải chơi lớn vậy chứ, đây là chết thật đấy!

Hắn chậm rãi đặt thi thể lão đầu nằm ngay ngắn, nhìn gương đồng trên tay, lúc này hắn mới chú ý trên người mình cũng mặc cổ trang. Hai tay hình như cũng không giống tay mình, đỉnh đầu cũng cảm thấy chút không được tự nhiên, đưa tay sờ một cái, lại kéo mạnh. Đau! Là búi tóc thật!

Hắn không kìm được bò dậy nhìn xung quanh, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng “quác” sắc bén, giống như tiếng quạ đen.

Đạo gia nhanh chóng đi ra cửa, muốn nhìn xem tình hình bên ngoài là như thế nào. Hắn kéo chốt cửa, cánh cổng lớn vừa mở ra, bước lên bậc thang đi ra bên ngoài.

Dãy núi chập trùng dưới ánh trăng, những ngôi sao điểm đầy bầu trời đêm, trên một cây đại thụ bên ngoài lại “quác” một tiếng chói tay hấp dẫn sự chú ý của hắn. Hình như thật sự là một con quạ, nhưng từ cặp mắt của con quạ đen đó có thể thấy rõ hồng quang lờ mờ dâng lên, giống như đang theo dõi gương đồng trong tay hắn. Hồng quang trong mắt quạ đen sáng lên, nó vỗ cánh một cái tạo thành một đám sương mù đen. Đám sương mù này nhanh chóng hóa thành hình người, xông thẳng đến, nó lại phất tay một cái biến thành con dao lớn sáng loáng chém sang.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.