Nghĩ lại thâm ý trong đó, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Quản Phương Nghi nói đến đây, động tác thân mật vô cùng. Người bên ngoài nhìn vào, còn không cho rằng hai người đang tình chàng ý thiếp sao.
Trở lại đình viện, Lệnh Hồ Thu lắc đầu: “Mới tí tuổi đầu mà đã như vậy, hắn không biết xấu hổ sao?”
Ở lại trông coi Kim Sí, Hồng Phất bước đến, nghe ông ta nói như vậy, không khỏi hỏi: “Tiên sinh, vì sao ngài lại đau đầu nhức óc như thế?”
Hồng Tụ cười khổ: “Ngưu Hữu Đạo muốn cưới Quản Phương Nghi!”
“Cái gì?” Hồng Phất giật mình, không thể tin nổi: “Không phải hắn chỉ chơi thôi sao? Tại sao lại làm thật?”
Bây giờ, ngay cả một người phụ nữ như nàng ta cũng cho rằng Ngưu Hữu Đạo chỉ chơi đùa với Quản Phương Nghi, sao nói đến chuyện cưới xin được?
“Haiz, mấu chốt của vấn đề chính là, Quản Phương Nghi xem Ngưu Hữu Đạo là tâm can bảo bối, sợ Kim vương phủ hạ độc thủ, cho nên bà ta đã phái người đi theo bảo vệ Ngưu Hữu Đạo…” Hồng Tụ thuật lại tình huống một cách đơn giản.
Hồng Phất lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Trong kinh thành không được chém giết, nhưng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo lúc nào cũng có người bảo vệ, chẳng phải đồng nghĩa với việc bọn họ cũng không có cơ hội ra tay với Ngưu Hữu Đạo? Ngẩn ra một chút, Hồng Phất hỏi:
“Tại sao lại như vậy?”
Hồng Tụ nhịn không được, thấp giọng chửi: “Người đàn bà Quản Phương Nghi đó đúng là tiện nhân. Ngàn tính vạn tính lại tính sót một ả đàn bà có thể làm vợ cả thiên hạ. Ngưu Hữu Đạo là loại chẳng ra gì, ngay cả loại hàng nát như bà ta mà cũng muốn!”
“Haiz!” Lệnh Hồ Thu lắc đầu thở dài: “Mặc dù ta đã biết trên đời này có một số người thích sự đặc biệt, nhưng không nghĩ đến bên cạnh ta lại có loại người đó. Lão tử còn kết bái huynh đệ với hắn, chuyện này là sao vậy?”
Hồng Tụ nói: “Tiên sinh, đó là chuyện của hắn, chúng ta không xen vào. Quan trọng là Quản Phương Nghi đã nhúng tay vào chuyện này, chúng ta không cách nào hoàn thành được nhiệm vụ mà bên trên giao xuống!”
Lệnh Hồ Thu đưa tay xoa trán. Việc này quả thật khiến ông ta phải đau đầu. Ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến cảnh tượng này lại xuất hiện. Ông ta khoát tay, nói: “Chúng ta xem tình huống trước, xem có cơ hội ra tay không. Nếu thật sự không ổn, chúng ta báo cáo lại, để bên trên đưa ra quyết định!”
“Thuộc hạ có một cách, cũng có thể giải quyết.” Hồng Phất chậm rãi nói một câu.
Hai người bên cạnh quay lại nhìn. Hồng Tụ hỏi: “Cách gì?’
Hồng Phất nhìn Hồng Tụ, nói: “Sắc dụ!”
Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ im lặng, cũng đoán được ý của nàng ta là gì.
Hồng Phất giải thích: “Không phải hắn đang có hứng thú với chị em chúng ta sao? Nếu bên cạnh hắn phòng thủ quá nghiêm, chị em chúng ta không ngại lấy sắc ra làm mồi, có thể kéo hắn ra khỏi đám bảo vệ bên cạnh. Hắn cũng không đến mức cho người ở bên cạnh nhìn hắn làm chuyện đó chứ? Hắn chắc chắn sẽ đuổi hết đám hộ vệ bên cạnh đi!”
Nàng ta nói một cách thản nhiên, giống như việc này chẳng liên quan đến mình, dùng sắc đi dụ Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng phải nàng ta.
Hồng Tụ nhìn Lệnh Hồ Thu. Chị em các nàng chăm sóc cho ông ta, sớm đã trở thành người của ông ta, không biết ông ta có đồng ý chuyện này không.
Lệnh Hồ Thu khoát tay: “Không ổn đâu! Nếu ta còn để cho chị em các ngươi làm chuyện này, cho dù đắc thủ, về sau ta còn mặt mũi nào mà nhìn chị em các ngươi.”
“Tiên sinh biết nghĩ cho chị em thuộc hạ, có câu nói này của tiên sinh cũng đủ lắm rồi. Đời này, chị em thuộc hạ đã là người của tiên sinh, không ủy thân cho người khác.” Hồng Phất hơi hạ thấp người thi lễ: “Thật ra cũng chẳng có gì nguy hiểm. Dựa vào thực lực của chị em thuộc hạ, hắn cũng khó mà dùng sức mạnh với chúng ta. Trước đó, chị em thuộc hạ sẽ dâng rượu thịt trợ hứng, sau hạ thuốc hắn, rồi lại cho hắn uống thuốc kia, thi pháp thúc giục dược tính phát tác sớm hơn. Sau khi đạt được mục đích mà chúng ta muốn, chúng ta sẽ giết chết hắn rồi nhanh chóng rời đi. Chị em thuộc hạ ra vào Phù Phương Viên, chắc chắn không có ai ngăn cản.”
Hồng Tụ gật đầu: “Muội muội nói rất có lý. Tiên sinh, thuộc hạ thấy có thể thực hiện!”
“Cái này…” Lệnh Hồ Thu hơi do dự, trong lòng cảm thấy khó chịu. Bảo người phụ nữ của mình đi làm mấy chuyện này, người đàn ông nào mà không khó chịu. Sau một hồi đắn đo, ông ta vẫn lắc đầu: “Không ổn, không ổn đâu. Hắn đã sớm có ý đồ với các ngươi, ta vẫn luôn từ chối. Bây giờ đột nhiên đồng ý, các ngươi cũng nhìn thấy trí thông minh của hắn rồi đấy, hắn làm sao mà không hoài nghi?”
Hồng Phất nói: “Điều này cũng dễ xử lý thôi! Hắn không phải yêu cầu tiên sinh giết Ngụy Trừ à? Tiên sinh có thể lấy cớ hạ thủ để tạm thời né tránh, cũng có thể nói là đi trước một bước. Hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi chuyện này. Chị em thuộc hạ sẽ tùy thời ra tay. Một khi đắc thủ, chúng ta sẽ nhanh chóng đến gặp mặt tiên sinh. Biện pháp này có được cái lợi. Giết Ngụy Trừ không nói thành công hay không, tiên sinh có thể lấy lý do tìm người ra tay, sử dụng thường xuyên cái cớ này, để chị em thuộc hạ có cơ hội để hạ thủ.”
Trong lòng Lệnh Hồ Thu cảm thấy không thoải mái, nhưng ông ta dường như không tìm được lý do nào để từ chối, nhưng cũng không vội đồng ý, trầm ngâm nói: “Chúng ta đừng nên đưa ra quyết định vội. Chúng ta cứ báo lên trên, xem ở trên nói như thế nào.”
Hai nàng biết ông ta đang quan tâm đến hai nàng. Điều này khiến cho cả hai cảm thấy vui trong lòng…
Thời gian sau đó, Ngưu Hữu Đạo trôi qua rất thảnh thơi, thường xuyên tản bộ dạo chơi trong kinh thành, bên cạnh lúc nào cũng có Quản Phương Nghi đi theo.
Quản Phương Nghi rõ ràng đang cố ý tuyên truyền, để người quen nhìn thấy rồi rao toáng lên Ngưu Hữu Đạo muốn cưới bà ta.
Cách làm của bà ta khiến cho Ngưu Hữu Đạo nhức răng không thôi, toàn thân có cảm giác không được dễ chịu. Nhưng khi người khác hỏi, hắn lại không thể phủ nhận.
Mặc dù không thừa nhận, nhưng có những lúc, không phủ nhận chính là đại diện cho thừa nhận.
Ngưu Hữu Đạo biết, thanh danh của hắn xem như đã bị người phụ nữ này hủy hoại hoàn toàn. Không biết mọi người ở đằng sau nói hắn như thế nào nữa, còn hắn thì có cảm giác gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Nhưng có thể trách được ai chứ? Là do hắn tự tìm!
Bên cạnh hồ nước cạn trong xanh với hàng lá chuối rũ xuống, Quản Phương Nghi tay cầm quạt tròn, tâm trạng dường như không tệ.
Ngay cả thủ hạ bên cạnh cũng phát hiện, tâm trạng của vị đại tỷ này gần đây hình như rất tốt, gặp người không còn nở nụ cười hư tình giả ý như trước mà là nụ cười phát ra từ nội tâm.
Ngưu Hữu Đạo đứng bên hồ nước, hỏi: “Nhị ca, chuyện của Ngụy Trừ như thế nào rồi?”
Lệnh Hồ Thu than thở: “Việc này không thể nóng vội, ta đã nghĩ cách tìm nhân thủ thích hợp, đồng thời tìm cơ hội để ra tay. Chúng ta không thể ra tay với ông ta trong kinh thành, phải tìm biện pháp để ông ta rời khỏi kinh thành, ngươi chờ thêm một thời gian nữa đi!”
Ông ta nói là thật. Ban đầu, ông ta muốn đợi Ngưu Hữu Đạo ra khỏi kinh thành thì mới ra tay. Nhóm người ra tay đầu tiên cũng đã tìm được. Nhưng khi cơ hội còn chưa đến, Ngưu Hữu Đạo kiêng kỵ Ngụy Trừ. Ngụy Trừ không chết, Ngưu Hữu Đạo cứ trốn mãi ở kinh thành không ra.
Bên trên cũng cho phép, cực kỳ tán thành thủ đoạn dùng sắc để dụ của ba người.
Bây giờ, ông ta không phải tìm cơ hội để giết Ngụy Trừ, mà là tìm cơ hội ra tay với Ngưu Hữu Đạo…
Buổi tối, không khí yên tĩnh, Hạo Vân Đồ đột nhiên có nhã hứng leo lên đình đài lầu các, nhìn những ngôi nhà đốt đèn đằng xa.
Ông ta đứng nhìn thật lâu, tay vịn lan can, tình cảm dâng trào, đột nhiên thở dài: “Ta nguyện con dân nước Tề được bình an mãi mãi!”
Bộ Tầm từ đằng sau bước lên, cười nói: “Ước nguyện của bệ hạ nhất định có thể thực hiện được!”
Hạo Vân Đồ khẽ lắc đầu, nở nụ cười tự giễu, sau đó hỏi: “Ngưu Hữu Đạo ở đâu rồi?”
Bộ Tầm im lặng. Ở đâu? Còn có thể ở đâu chứ? Bây giờ hắn đang phong lưu khoái hoạt trong kinh thành kìa.