Đạo Quân

Chương 523: Vượt Vạn Núi Ngàn Sông Đến Bái Sư (1)



Dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng người trùm áo đen đưa lưng về phía cả hai.

Hai người tiến vào, Tô Chiếu bước tới hành lễ: “Đại bá!”

Bóng người quay lưng kia chậm rãi nói: “Tại sao không nhớ lâu vậy, đã nói mấy lần rồi, sau này không được kêu đại bá!”

Tô Chiếu vội sửa lại lời: “Sư phụ!”

Bóng người quay lưng đột nhiên xoay lại, vung tay giáng một cái tát.

Bốp! Tô Chiếu ngã xuống đất, ôm mặt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng nàng.

Tần Miên bước tới phía trước đỡ Tô Chiếu, kết quả lại bị người trùm áo đen giơ ngón tay chỉ thẳng, động tác của nàng ta lập tức cứng đờ, nơm nớp lo sợ lui về phía sau.

Người nọ lại chỉ tay về phía Tô Chiếu đang ngã ngồi trên đất, nổi giận nói: “Ngươi còn coi ta là sư phụ của ngươi sao? Không biết xấu hổ, dám hầu ngủ nam nhân ở thanh lâu, vậy mà ngươi cũng dám làm, ngươi thật sự coi nơi này là thanh lâu cho ngươi tiếp khách à? Bao thế hệ tổ tiên Bạch gia ta đều bị ngươi làm mất mặt hết rồi! Thứ vô sỉ, đồ hạ lưu…”

Hoàng cung đại nội, Hạo Vân Đồ đang thả câu bên hồ.

Bộ Tầm xách hộp đồ ăn đi tới bên cạnh, bày các món điểm tâm lên chiếc bàn nhỏ rồi cất tiếng nói: “Hoàng hậu nương nương tự mình làm ạ.”

Hạo Vân Đồ ừm một tiếng, quay đầu nhìn điểm tâm, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng.

Đợi y nuốt vào rồi, Bộ Tầm dâng trà cho y. Sau khi y thả cốc trà xuống, ông ta mới nói: “Ngọc Thương tiên sinh sắp tới, Hô Diên Tướng quân đã tự mình đến cửa thành Nam nghênh đón.”

Hạo Vân Đồ khẽ vuốt cằm: “Hô Diên từng được ông ta chỉ dạy, Ngọc Thương cũng như một nửa lão sư của Hô Diên. Đệ tử ra cửa nghênh đón, xem chừng cũng là chuyện hợp tình hợp lý…” Nói đến đây, tựa như nghĩ tới điều gì đó, y chậm rãi nghiêng đầu qua: “Thanh Thanh đang làm gì?”

Bộ Tầm không hiểu tại sao suy nghĩ của y đột ngột nhảy tới chỗ Thanh Thanh rồi, song ông ta nhanh chóng nhận ra điều gì đó nên cười đáp lại: “Hoàng hậu nương nương đang dạy Trưởng công chúa thêu hoa ạ!”

“Thêu hoa? Nó thêu hoa à?” Quả nhiên Hạo Vân Đồ rất hiểu con gái mình, y cười ha ha: “Hoa thêu nó thì đúng hơn!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 957

Bộ Tầm: “Sáng nay Trưởng công chúa muốn lén chạy ra khỏi cung để tìm Ngưu Hữu Đạo chơi, kết quả bị nương nương bắt về trừng phạt.”

“Hóa ra là trừng phạt. Con nhóc đó bị quả nhân chiều hư rồi, không biết mai này nam nhân của nó có cưng chiều nó như quả nhân hay không?” Hạo Vân Đồ lắc đầu, lại hỏi: “Xác nhận là Ngưu Hữu Đạo đi rồi à?”

Bộ Tầm: “Xác nhận ạ. Bọn hắn đổi vật cưỡi mấy lần ở trại nuôi ngựa, người của Giáo Sự đài trong trại nuôi liên tục quan sát cẩn thận, chắc chắn rằng đó là đám người Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi đã dịch dung. Một hàng năm người vẫn chạy một mạch về hướng Tây.”

Hạo Vân Đồ: “Lệnh Hồ Thu kia vẫn chưa xuất chiêu sao?”

Bộ Tầm: “Hắn ta cắn chặt lấy Ngưu Hữu Đạo, đến chết cũng không tha, nói rằng chỉ khi đối phương tìm tới thì mới xuất chiêu được, trông hắn ta có vẻ hận chết Ngưu Hữu Đạo!”

“Ha ha, huynh đệ kết nghĩa đấy!” Hạo Vân Đồ tỏ vẻ châm chọc: “Không vội, từ từ rồi sẽ tới, trái lại quả nhân muốn xem thử bên cạnh Ngưu Hữu Đạo có người của Hiểu Nguyệt các không.”

Bộ Tầm nói: “Lão nô đã thiết lập cạm bẫy xong xuôi, cho dù kẻ nào đó đến diệt khẩu hay cứu hắn, chỉ cần xuất hiện là chạy không thoát nổi!”

Hạo Vân Đồ: “Sao quả nhân cứ cảm thấy Ngưu Hữu Đạo mong muốn quả nhân và Hiểu Nguyệt các túm lấy nhau nhỉ?”

Bộ Tầm: “E rằng ý hắn là thế, tên này rất xảo trá.”

“Xảo trá một chút cũng tốt. Nếu bên cạnh Thương Triêu Tông toàn những kẻ vô dụng, vậy thì chiến mã của quả nhân xem như tặng không cho người ta rồi…”

Cửa thành Nam. Trên tường thành, Tra Hổ phóng tầm mắt ra xa. Sau khi thấy một hàng xe ngựa xuất hiện, hắn lập tức phất tay ra hiệu cho các tướng lĩnh.

Theo hiệu lệnh ấy, binh mã trong thành lao ra, tiến hành khống chế cả cửa thành Nam ngay tức thì, cấm cản người ta đi qua đi lại.

Hô Diên Vô Hận bước ra khỏi lầu các. Hắn đi cùng Tra Hổ và cao thủ hộ vệ đến từ ba phái, đi ra khỏi thành lũy, yên lặng đứng chờ hàng xe ngựa kia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Xe ngựa đi vào và dừng lại, rèm trên chiếc xe đi đầu được vén lên, lộ ra Ngọc Thương tiên sinh đang ngồi ngay ngắn bên trong.

Hô Diên vô hận chắp tay nói: “Tham kiến Ngọc Thương tiên sinh.”

Ngọc Thương tiên sinh ở bên trong xe, cười nói: “Thượng tướng quân khách sáo rồi, không bằng lên xe nói chuyện đi!”

Hô Diên Vô Hận lập tức lên xe, còn Tra Hổ thì vẫy tay cho một đám người lên ngựa, đẩy mấy người bên cạnh Ngọc Thương tiên sinh lui về phía sau, để đám bên này tiếp quản việc bảo vệ xe ngựa.

Đoàn xe lại khởi động, chầm chậm vào thành.

Bên trong xe ngựa, Ngọc Thương ngồi cùng Hô Diên Vô Hận, nhìn xem tình hình trong thành qua khung cửa sổ. Sau một hồi khách sáo với nhau, Hô Diên Vô Hận hỏi: “Tiên sinh có nơi nào dừng chân trong thành chưa ạ? Học trò đã chuẩn bị tân quán, nếu tiên sinh không chê…”

Ngọc Thương xua tay cắt ngang lời hắn: “Không cần phiền toái vậy đâu Thượng tướng quân, ta đã mua một trạch viện ở đây rồi.”

Hai người ôn chuyện suốt dọc đường. Đoàn xe đi mãi đến phía ngoài Phù Phương viên thì dừng, Hô Diên Vô Hận mới biết trạch viện mà Ngọc Thương mua – hóa ra chính là Phù Phương viên. Trước đó Ngọc Thương đã cho người quét dọn sạch sẽ, vừa vào là ở được ngay.

“Không đi vào ngồi một chút à?” Ngọc Thương mời hắn.

Hô Diên Vô Hận vẫn khéo léo từ chối, cứ như vậy mà xuống xe rời khỏi.

Ngọc Thương cười không nói, cũng không miễn cưỡng. Ông ta mỗi người đều có chuyện khó xử, Hô Diên Vô Hận có thể công khai đón ông ta, công khai lộ diện, nhưng không thể lén gặp ông ta được. Dù sao hắn cũng là Thượng tướng quân, tay nắm trọng binh nước Tề, còn ông ta lại có vài học trò là kẻ địch nước Tề.

Đợi Hô Diên Vô Hận rời khỏi, đoàn xe mới chạy thẳng vào trong Phù Phương viên.

Sau khi vào trong sân, xe ngựa dẫn đầu dựa sang một bên, Ngọc Thương xuống xe, đứng chắp tay khom người ngay bên đường, nhìn bốn chiếc xe ngựa còn lại chạy về sân chủ nhà, nơi đó vốn là sân nhà của nữ chủ nhân Quản Phương Nghi.

Đợi bốn chiếc xe ngựa rời khỏi, Ngọc Thương mới đứng thẳng người, đi một vòng quanh Phù Phương viên, thưởng thức khung cảnh thanh nhã tinh tế trong sân, không khỏi cất lời tán thưởng: “Quả là một nơi tốt lành, tốn không ít tâm tư. Hóa ra Hồng Nương của kinh đô nước Tề là một người rất biết hưởng thụ, bán nơi này đi đúng là đáng tiếc.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đệ tử của ông ta là Quách Hành Sơn đi theo bên cạnh, cười nói: “Ắt hẳn bà ta cũng miễn cưỡng bán đi.”

Ngọc Thương đang dạo quanh xem xét nơi này thì bên ngoài đột nhiên có người tới thông báo, bảo rằng trong cung phái người đến: Hoàng đế Hạo Vân Đồ đang mở tiệc trong cung, Chưởng môn Đại Khâu môn – Tam Thiên Lý, Chưởng môn Huyền Binh tông – Bắc Huyền và Chưởng môn Thiên Hỏa giáo – Vũ Văn Yên đều đang ở đấy.

Trận này buộc Ngọc Thương không thể từ chối, nếu không đi tức là không nể mặt. Ông ta dẫn theo hai gã đệ tử, rời khỏi Phù Phương viên rồi chạy mau đến hoàng cung.

Ngoài cửa cung sớm đã có người chờ nghênh đón. Tổng quản đại nội Bộ Tầm tự mình đón khách ngay tại cửa, đương nhiên là đi thẳng một đường thông suốt.

Trong Ngự Hoa viên, Hoàng đế mở tiệc. Đệ tử của Ngọc Thương phải dừng bước dưới Lăng Tiêu các, chỉ có một mình ông ta theo Bộ Tầm lên lầu.

Trên lầu, đệ tử thuộc ba phái lớn đang canh giữ chặt chẽ.

Khách khứa gặp nhau trên lầu cao – nơi có thể ngắm gió mây và cảnh vật kinh thành.

“Bệ hạ, Thiên Lý huynh, Bắc Huyền huynh, Vũ Văn huynh!”

“Ngọc Thương tiên sinh, Ngọc Thương huynh, Ngọc Thương huynh, Ngọc Thương huynh!”

Đôi bên chào hỏi ngồi xuống, ngồi trên chiếu. Năm chiếc bàn dài được ghép lại để năm người ngồi xung quanh, không phân cao thấp. Hạo Vân Đồ mặc thường phục, phất tay sai người bưng rượu và thức ăn lên.

Sau đó, những ai không liên quan đều lui ra, chỉ chừa lại một mình Bộ Tầm phụ trách việc thêm rượu và thức ăn ngay tại chỗ. Bọn họ yêu cầu cái gì, Bộ Tầm sẽ lập tức sai cung nhân mang tới bàn.

Qua một hồi khách sáo với nhau, Chưởng môn Đại Khâu môn – Tam Thiên Lý mới hỏi: “Nghe nói Ngọc Thương huynh mua lại Phù Phương viên nhỉ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.