Quỷ mẫu: “Cái này không nhọc ngươi quan tâm, hắn không bảo vệ được bí mật nên bảo vệ thì không có tư cách tìm ta tính sổ.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Ta hiểu, ta cũng có nghe nói, Hãm Âm sơn thích hợp tu luyện quỷ tu, năm đó Quỷ mẫu vì muốn Hãm Âm sơn có nơi sinh sống yên ổn, đúng lúc gặp Tấn quốc tiến đánh Tề quốc, từng đạt ước định với hoàng đế Tề quốc đời trước, ra sức giúp cản địch, cũng đảm bảo tương lai Tề quốc bị nước địch xâm phạm sẽ lại xuất lực, bởi vậy triều đình Tề quốc mới an bài Hãm Âm sơn cho ngươi. Tây Viện Đại Vương Hạo Vân Thắng dĩ nhiên không dám trắng trợn động vào Hãm Âm Sơn.”
Quỷ mẫu: “Biết thì tốt.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta chỉ hơi tò mò, nhìn bộ dạng Chương Hành Thụy, sinh hoạt tự do, không giống dáng vẻ bị Hạo Vân Thắng áp chế làm con tin. Dường như Hãm Âm sơn không cần thiết làm chuyện bí quá hoá liều. Cả đám quỷ tu, cầu được một chỗ an thân không dễ dàng, chẳng lẽ Quỷ mẫu không biết quốc sách Tề quốc, vì sao còn muốn giúp Tây Viện Đại Vương lén vận chuyển chiến mã xuất cảnh?”
Quỷ mẫu: “Hẳn ngươi thật sự cho rằng đám chiến mã này xuất cảnh triều đình Tề quốc không biết?”
Nghe thấy lời ấy, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Quỷ mẫu tiếp tục nói: “Ta ở Tề quốc hơn trăm năm, có vài nội tình ta hiểu rất rõ, nếu triều đình không muốn cho xuất cảnh, lượng chiến mã nhiều như vậy căn bản không thể xuất cảnh được. Hạo Vân Thắng biết bí mật của ta, lại bằng lòng bỏ tiền, ta cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền giúp hắn thôi. Hai bên đã nói trước, hắn có thể vận chuyển chiến mã ra ta mới có thể hỗ trợ, cho nên ngươi yên tâm, cho dù là Hạo Vân Đồ hay Hạo Vân Thắng đều sẽ không truy cứu ngươi, cũng không nhọc ngươi phải lo lắng, giờ ngươi chỉ cần giữ lời hứa giao người cho ta thôi!”
Vỗ tay lên xấp kim phiếu trên bàn: “Nể mặt số tiền này, ta đảm bảo với ngươi, chỉ cần người bình an vô sự, lần này ta không động vào ngươi, tha cho ngươi!”
Cũng thực sự thấy đối phương nhìn thấu tâm tư của bà nhưng không hề quan tâm, chỉ cười cười khiến trong lòng bà không hề nắm chắc, nếu đối phương giữ lời hứa, bà cũng định nhận số tiền kia cho xong chuyện, không muốn vô ý rước thêm phiền phức không cần thiết, dù sao nơi này cũng là Yến quốc.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi gật đầu nói: “Cảm ơn Quỷ mẫu khoan dung độ lượng, có điều mặc dù Quỷ mẫu bằng lòng tha cho ta, chỉ sợ có người lại không muốn tha cho Quỷ mẫu!”
Ánh mắt Quỷ mẫu đột nhiên lạnh lẽo: “Ngươi muốn thử không?”
“Không, không không! Quỷ mẫu hiểu lầm rồi, không phải ta.” Ngưu Hữu Đạo liên tục khoát tay: “Không muốn bỏ qua cho bà không phải ta, mà là Hạo Vân Đồ Hoàng đế Tề quốc!”
Quản Phương Nghi ở bên tay đong đưa cái quạt tròn, hứng thú nhìn Ngưu Hữu Đạo, cũng muốn xem thử thằng nhãi này muốn làm trò gì.
Nhìn bộ dạng chẳng hề coi trọng của Ngưu Hữu Đạo, bà ta cũng an lòng hơn nhiều, tiếp xúc lâu như vậy ít nhiều cũng biết được chút năng lực của Ngưu Hữu Đạo nên vẫn khá có lòng tin với hắn.
Đương nhiên, trong tay áo bà ta vẫn giấu phù triện, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bộc phát.
Quỷ mẫu: “Ngươi quan tâm hơi nhiều quá thì phải?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Hẳn là bà cảm thấy thế lực của Hạo Vân Đồ không đủ để tiêu diệt Hãm Âm sơn?”
Quỷ mẫu: “Nếu có địch quốc đột kích, Hãm Âm sơn ta bằng lòng giúp hắn một tay, Hạo Vân Đồ không phải kẻ ngu
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy cũng phải xem thử là chuyện gì, nếu Hãm Âm sơn uy hiếp hoàng vị của hắn, chỉ e hắn sẽ triệu tập một lượng lớn tu sĩ tiêu diệt Hãm Âm sơn!”
Quỷ mẫu cười lạnh: “Hãm Âm sơn ta uy hiếp hoàng vị của hắn? Ý ngươi nói Hạo Vân Thắng? Phái người giúp Hạo Vân Thắng hộ tống thuyền lại có thể uy hiếp hoàng vị của hắn? đúng là cậu chuyện cười quá lớn!”
Ngưu Hữu Đạo: “Giang hồ cưỡi ngựa, đi là đường, giao là bằng hữu, quỷ mẫu nếu không chê…
Ta muốn được kết bái làm tỷ đệ khác họ với Quỷ mẫu, không biết ý thế nào?”
Bỗng nhiên đưa ra đề xuất này, mấy người bên cạnh nghe thấy đều sửng sờ.
Quỷ mẫu cũng sửng sốt nửa ngày, cuối cùng châm chọc nói: “Ngươi kết bái với ta? Lúc ta thành danh chỉ e ông nội người còn chẳng biết đang ở đâu, ngươi dựa vào cái gì kết bái với ta?”
“Phụt…” Quản Phương Nghi nghe miệng, cười đến mức cả người run rẩy.
Quỷ mẫu giương mắt nhìn: “Lời ta nói buồn cười lắm sao?”
“Không có không có.” Quản Phương Nghi cố nén ý cười lắc lắc quạt tròn, thật sự không nhịn được cười, bà ta lại nhớ tới huynh đệ kết bái Lệnh Hồ Thu kia của Ngưu Hữu Đạo. Bà ta rất rõ Lệnh Hồ Thu bị ai làm cho vào đại lao.
Vẻ mặt Công Tôn Bố cũng rất đặc sắc, phát hiện Đạo gia rất thích kết bái với người khác.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Quản Phương Nghi một chút, thầm trách nữ nhân này không biết phối hợp, lại quay đầu: “Được thôi, nếu Quỷ mẫu chướng mắt tại hạ, bên Tề quốc có một số việc ta cũng không muốn vô duyên vô cớ dính vào.” Đưa tay ra hiệu xấp kim phiếu trên mặt bàn: “Kim phiếu xin cầm lấy, Chương Hành Thụy cũng sẽ được trả về không chút hao tổn, trong vòng vài ngày có lẽ bà sẽ nhận được tin. Nếu bà không yên tâm có thể theo dõi ta sát sao.”
Dứt lời đứng dậy, chắp tay.
Lúc hắn định quay người, Quỷ mẫu ánh mắt lóe lên không yên đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi cảm thấy làm loại chuyện kết bái lừa mình dối người này có ý nghĩa sao?”
Quản Phương Nghi thầm nói xong rồi, có thể nói ra lời này chứng tỏ vị Quỷ mẫu này đã bị Ngưu Hữu Đạo lay động rồi. Rõ ràng ít nhiều bà ta vẫn lo Hạo Vân Đồ sẽ gây bất lợi cho Hãm Âm sơn, không biết rõ trong lòng sợ sẽ không chắc chắn.
Ngưu Hữu Đạo: “Có ý nghĩa hay không phải xem ở tương lai, lâu ngày mới rõ lòng người! Không có ý nghĩa với ta hay bà đều chẳng tổn thất gì, cùng lắm thì sau này cả đời không qua lại với nhau.”
Quỷ mẫu: “Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng có đùa ta!”
Ngụ ý rõ ràng, nếu không tồn tại tình huống như ngươi nói, cái gọi là kết bái không ước thúc được ta.
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Có thể đùa nỗi sao?”
Đã nói đến mức này, Quỷ mẫu cũng dứt khoát: “Vậy thì bắt đầu đi!”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu: “Công Tôn, bày hương án!”
Khóe miệng Công Tôn Bố co giật, gật đầu đáp: “Rõ!” Quay người rời đi.
Cây quạt tròn trong tay Quản Phương Nghi đong đưa, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, trái xem phải xem, không biết đang tìm cái gì.
Lục Ly Quân đi bên cạnh Quỷ mẫu vẻ mặt cũng đặc sắc, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo chững chạc đàng hoàng…
Ngoài dịch trạm, hương án dọn xong, hai vị kết bái sóng vai đi tới, có nhang đã được châm xong đưa đến tận tay hai người.
Ngưu Hữu Đạo gọn gàng dứt khoát, vén áo bào, quỳ xuống.
Quỷ mẫu nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn lặng im một lúc, rõ ràng còn có chút do dự.
Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Thế nào?”
Quỷ mẫu: “Nghe nói Lệnh Hồ Thu kia, còn cả trưởng lão Thiên Ngọc môn gì đấy cũng là huynh đệ kết bái của ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không ảnh hưởng lẫn nhau.”
Sau khi Quỷ mẫu do dự một chút, cuối cùng vẫn quỳ xuống, cùng tế và đọc lời thề kết bái.
Lúc này Ngưu Hữu Đạo mới biết Quỷ mẫu vốn tên Ngô Tuyết Quân.
Động tĩnh bên này dĩ nhiên thu hút không ít tu sĩ đang giới bị cho chiến mã tới xem, Thương Triều Tông, Lam Như Đình, Mông Sơn Minh, Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa đều tới, đám Quỷ tu Hãm Âm sơn đều rất bực bội, hầu hết không ai hiểu được tình hình như thế nào.
Ba người Phí, Trịnh, Hạ từng tận mắt chứng kiến Ngưu Hữu Đạo kết bái với Lệnh Hồ Thu rất cảm khái, lần này lại kết bái sao? Còn là nữ quỷ tu nữa.
Cắm hương, nghi thức hoàn thành, Ngưu Hữu Đạo trịnh trọng chắp tay nói với Quỷ mẫu: “Đại tỷ!”
Quỷ mẫu quay người đi, trực tiếp trở về trong dịch trạm.
Ba người Phí, Trịnh, Hạ lập tức tiến tới kéo Ngưu Hữu Đạo đang định vào dịch trạm, Hạ Hoa hỏi: “Ta nói này Đạo gia của ta, ngài đang làm gì vậy, vị kết bái cùng ngài là ai thế?”
“A, quỷ mẫu!” Ngưu Hữu Đạo ném một câu.
“Quỷ mẫu?”
“Là Quỷ mẫu Hãm Âm sơn Tề quốc sao?”