Đáp Lại Lời Yêu

Chương 77



Nụ hôn rơi xuống.

Thời Nhiễm cười né tránh, vừa trốn còn vừa cố ý không an phận mà cọ tới cọ lui, không chút che dấu sự khiêu khích trong mắt.

Nhưng rốt cuộc tư thế vốn đã rơi vào hoàn cảnh bất lợi, hơn nữa anh dường như quyết tâm muốn trừng phạt cô, cô căn bản không phải là đối thủ của anh, không đắc ý được bao lâu đã bị anh gắt gao giữ chặt eo không thể động đậy.”

Nụ hôn mỗi lúc càng sâu hơn, nhiệt độ tăng cao.

Mắt thấy nụ hôn của anh sắp…

“Dong dong dong!”

Ba tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, lực đạo rất lớn, thể hiện sự không kiên nhẫn của người đang làm hành động này.

Bên ngoài không thể nhìn thấy được diễn biến bên trong xe.

Hai người giật mình.

Thời Nhiễm bị hôn đến thở gấp, ánh mắt long lanh chớp chớp, một giây sau, cô nhanh chóng hạ cửa xe xuống đồng thời vùi đầu vào bả vai Sầm Diễn đưa lưng về phía người ngoài xe.

Khi cửa xe hạ xuống, nhân viên quản lý bãi đậu xe đứng bên ngoài lạnh mặt nói: “Thưa ngài, không thể đậu xe ở đây, ngài …”

Còn chưa nói xong nhân viên quản lý cuối cùng cũng nhìn rõ hình ảnh trong xe.

Người đàn ông anh tuấn đang ôm một cô gái không thấy mặt vào lòng, sắc mặt người đàn ông trầm lãnh tựa như bị làm phiền nên bất mãn, khí thế của anh cường đại, chỉ liếc mắt đã khiến người khác không rét mà run.

Nhân viên quản lý có hơi dè chừng.

Sau đó…

Nhân viên quản lý nhìn thấy cô gái đang ngồi trong ngực người đàn ông run rẩy vô cùng lợi hại, tiếp theo nghe được thanh âm ẩn nhẫn đáng thương gần như muốn khóc lên: “Anh rể, anh đừng như vậy…”

Nhân viên quản lý: “….!!!”

Nhân viên quản lý khiếp sợ trợn to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông quần áo chỉnh tề một thân cao quý trước mặt mình.

Mặt người dạ thú, thế mà lại…

Sầm Diễn đương nhiên biết cậu ta đang nghĩ đến chuyện gì.

“Thật xin lỗi, bạn gái giận dỗi, tôi sẽ đậu chỗ khác.” Anh thản nhiên nói, không hề giải thích trực tiếp nâng cửa kính xe lên chạy.

Thời Nhiễm thực hiện được mưu đồ nhân cơ hội từ trên người anh nhanh chóng bò xuống ngồi trở lại ghế lái phụ, sau đó làm vẻ mặt vô tội nhìn ra ngoài cửa xe.

Sầm Diễn im lặng hừ cười.

Anh không nói gì, khởi động xe chạy theo hướng nhân viên quản lý chỉ rồi dừng lại.

Thời Nhiễm thấy xe dừng lại liền muốn đẩy cửa bỏ chạy.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Người đàn ông sau lưng bóp chặt eo cô, giọng nói khàn khàn lộ ra vài phần tà tứ như ẩn như hiện: “Chơi vui lắm sao? Hửm?”

Thời Nhiễm phản công, bĩu môi ủy khuất xoay người, bộ dáng ấm ức lên án: “Tứ ca vừa chiếm được cơ thể của em liền không muốn chơi đùa cùng em phải không? Mới có bao lâu đâu chứ, Tứ ca, anh lại là người như vậy, đúng là đàn ông…”

Sầm Diễn ngồi bất động, thản nhiên uy hiếp: “Buổi tối sẽ chơi đủ kiểu với em, kêu không đủ không được dừng, được không?”

Thời Nhiễm… Tức giận.

“Cầm thú!” Cô trừng anh.

Trong mắt Sầm Diễn chỉ toàn ý cười, vuốt ve môi cô, thẳng thắn thừa nhận mình không đứng đắn: “Ừm, đúng là cầm thú.”

Thời Nhiễm làm vẻ muốn đạp anh, chợt thấy người đàn ông trước mặt cau mày.

“Nhiễm Nhiễm.”

“Dạ?”

Chân mày Sầm Diễn vẫn chưa giãn ra, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc: “Lần này kỳ sinh lý của em chưa đến ba ngày đã kết thúc.”

Chu kỳ của cô đến khi còn ở cổ trấn, bọ họ lưu lại đó một ngày rồi trở về mất một ngày nữa, tối qua tâm tình cô bộc phát không khống chế được, hai người phát sinh quan hệ, khi đó anh cũng không chú ý tới.

Bây giờ ngẫm lại, kỳ sinh lý lần này của cô rất bất thường.

“Anh sẽ tìm bác sĩ kiểm tra cho em.” Anh nói.

Thời Nhiễm còn tưởng anh muốn nói chuyện gì, thì ra là về chu kỳ không ổn định của mình, cô luôn không để tâm đến chuyện này, dù sao mấy năm nay vẫn không bình thường.

“Không cần đâu.” Cô nói tùy ý, nhưng thoáng nhìn bộ dạng nghiêm túc lo lắng của Sầm Diễn, nghĩ đến anh nhớ rõ chuyện này, rốt cuộc vẫn cảm động, vì thế đổi giọng nói, “Em tìm bác sĩ Kỷ điều trị là được rồi, anh ấy là bác sĩ đông y.”

Kỷ Thanh Nhượng…

Nghe thấy tên cậu ta, ánh mắt Sầm Diễn tối sầm lại.

“Nhiễm Nhiễm…”

Đôi môi mềm mại của cô bỗng nhiên phủ lên.

Thời Nhiễm nâng mặt anh, trong mắt thấm đầy ý cười thẹn thùng cùng kiêu ngạo: “Thưởng cho Tứ ca, Tứ ca của em.”

Cô nhẹ nhàng hôn anh lần nữa.

“Chúng ta xuống xe thôi, đừng để bác sĩ đợi lâu, dù là bạn của anh nhưng cũng không nên đến trễ đâu.”

Sầm Diễn khẽ mím môi.

“Được.” Anh nói.

Hơn một giờ sau, buổi tư vấn tâm lý đầu tiên của Thời Nhiễm kết thúc.

Sầm Diễn vốn định dẫn cô đến công ty nhưng Sầm Vi Nịnh gọi cho Thời Nhiễm tức giận tố cáo hôm qua cô thấy sắc quên bạn nên hôm nay nhất định phải mời cô ấy ăn một bữa để bồi thường.

Thời Nhiễm vui vẻ đồng ý.

Tham Khảo Thêm:  Chương 956: Ta không truy cứu

Thế là Sầm Diễn đích thân đưa cô đến điểm hẹn với Sầm Vi Nịnh sau đó tự mình đến công ty.

Lúc anh đến văn phòng cũng không bắt đầu làm việc ngay, mà gọi cho bạn mình, cũng chính là vị bác sĩ tâm lý điều trị cho Thời Nhiễm, nói thẳng vào vấn đề: “Thế nào?”

Đầu dây bên kia cười nói: “Không cần quá lo lắng, tình hình hiện tại của cô ấy tốt hơn nhiều so với lúc trước cậu đến hỏi ý kiến của mình.”

Không thể tiết lộ tình trạng bệnh lý của bệnh nhân là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của bác sĩ, Lương Nguyên Tự sẽ không nói cho Sầm Diễn biết tình hình điều trị, nhưng những vấn đề khác thì có thể nói cho anh, dù sao cho đến bây giờ, tối hôm đó Sầm Diễn gọi điện thoại cho anh ấy để hỏi ý kiến về chấn thương tâm lý hậu chấn thương, anh ấy vẫn còn nhớ rõ.

“Cô ấy rất phối hợp với mình, rất lạc quan, suy nghĩ thông suốt, cũng tích cực hướng về phía trước, ý niệm muốn hồi phục mạnh mẽ, đây là thứ nhất, thứ hai là bởi vì cậu, sức mạnh cậu cho cô ấy xem ra còn hữu dụng hơn bác sĩ.”

“Cô ấy sẽ khỏe lại, yên tâm đi.”

Sầm Diễn biết năng lực của Lương Nguyên Tự, nhưng sự tình có liên quan đến Thời Nhiễm anh không cách nào ung dung không quan tâm.

“Ước chừng phải trị liệu bao lâu?” Anh trầm giọng hỏi.

“Một tuần hai lần, thuận lợi thì một tháng, nghiêm trọng hơn thì ba tháng, bất quá dựa theo trạng thái hôm nay của cô ấy chắc chắn sẽ không lâu hơn ba tháng.” Anh dừng một chút, “Nhưng nếu như không có cậu, có thể đã không được.”

Ngón tay Sầm Diễn gõ trên mặt bàn.

Chốc lát, anh nói: “Được, mình biết rồi.”

Lương Nguyên Tự cong môi, cố ý nói: “Cô ấy là bạn gái của cậu sao? Mình chưa bao giờ gặp cô gái nào xinh đẹp quyến rũ hơn cô ấy, nếu cô ấy không phải là bệnh nhân của mình, cũng không phải bạn gái cậu, mình thật sự muốn theo đuổi cô ấy đấy. A Diễn…”

“Nằm mơ giữa ban ngày.”

Anh lạnh lùng xen ngang một câu sắc bén nguy hiểm cắt đứt suy nghĩ của bạn mình.

Lương Nguyên Tự bật cười: “Mình nói…”

“Đô đô đô…” Âm thanh máy bận vang lên.

Lương Nguyên Tự nhìn điện thoại vừa bị ngắt máy nhịn không được cười thành tiếng.

Thời Nhiễm không ngờ người đầu tiên mình nhìn thấy không phải Sầm Vi Nịnh chuyên gia đến trễ, mà là Tô Thiển, càng bất ngờ hơn là, Tô Thiển đưa cho cô một ly trà sữa.

“Mùi vị em thích.” Cô ấy nói.

Thời Nhiễm nhấc mắt nhìn cô.

Tô Thiển ngồi đối diện Thời Nhiễm, suy nghĩ một chút, vẫn gỡ kính mát xuống, cũng may nhà hàng này tính an toàn rất tốt, lại ngồi trong góc phòng, nên tạm thời không ai chú ý đến cô ấy.

Cô ấy cũng cầm một ly trà sữa trong tay.

Thời Nhiễm thu hồi tầm mắt, hỏi: “Tìm tôi có việc?”

Tô Thiển gật đầu: “Ừm, vốn chị muốn nhắn tin cho em, nhưng suy nghĩ thật lâu, cảm thấy vẫn nên giải thích trực tiếp với em thì tốt hơn, có thể cho chị chút thời gian hay không, năm phút là được.”

Tô Thiển nhìn cô, đôi mắt trong suốt, nhìn kỹ còn phát hiện chút khẩn thiết.

“Được, cô nói xem.” Thời Nhiễm rốt cuộc không từ chối.

Tô Thiển nghe vậy khóe môi bật cười nhẹ nhàng, khác với sự lạnh lùng trước sau như một, giờ phút này mang theo chút nhiệt độ, lại giống như thở phào nhẹ nhõm.

“Chị thừa nhận, chị từng thích Tứ ca, người đàn ông như Tứ ca dường như rất khó làm người khác không động tâm.” Cô ấy nói thẳng vào vấn đề, “Nhưng đã qua rồi, khi anh ấy đem những lời thổ lộ công khai với mọi người chị liền triệt để mất hết hy vọng.”

“Chị từng cho rằng trong mắt Tứ ca ngoại trừ công việc thì không có gì khác, chưa bao giờ động tâm với người phụ nữ nào, cho đến khi em trở về, trong mắt anh ấy chỉ có mình em, những lúc đối mặt với em có vẻ như anh ấy mới giống một người bình thường.”

Tô Thiển cười cười: “Mọi người đều nói Tứ ca vô tình, không giống với những người đàn ông khác, nhưng sau khi biết rõ tình cảm của anh ấy dành cho em chị mới hiểu được là bởi vì bốn năm nay em rời đi anh ấy mới trở thành như vậy.”

Cô ấy mím môi.

“Chị chưa từng làm gì, nhưng sau khi em trở về thì càng không thích chị nhiều hơn trước, về sau chị suy nghĩ cẩn thận, em hẳn là đã hiểu lầm chuyện gì đó nên chị cảm thấy nhất định phải giải thích rõ ràng với em, bằng không sẽ…cắn rứt lương tâm.”

Cô ấy bình tĩnh nói xong câu đó, Thời Nhiễm mơ hồ cảm thấy mình biết Tô Thiển sẽ nói gì tiếp theo.

Quả nhiên.

“Có lần chị tìm Tứ ca có việc nhưng anh ấy uống say, xem chị là em, kéo chị lại, quá bất ngờ nên chị ngã lên người anh ấy, nhưng rất nhanh liền đứng lên.”

Dừng một chút, Tô Thiển tiếp tục: “Thật ra lần đó chị cũng hiểu lầm cảm xúc của anh ấy, về sau mới rõ, mà không lâu sau ngày đó em lại xuất ngoại, bởi vì thời điểm đó em cũng chứng kiến được nên hiểu lầm Tứ ca, đúng không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cô ấy thẳng thắn thành thật như vậy, Thời Nhiễm đương nhiên cũng không muốn giả vờ làm gì.

“Đúng.” Cô hời hợt trả lời.

“Xin lỗi em, Nhiễm Nhiễm.” Trong mắt Tô Thiển phủ đầu áy náy, “Chỉ hy vọng em đừng hiểu lầm, chị chọn cách giải thích với em cũng chẳng phải muốn khoe khoang điều gì mà là mong trong lòng em sẽ không còn vướng mắc nữa, giữa em và chị…”

“Chị chưa từng nghĩ muốn cùng em tranh giành thứ gì, bất luận là Thời gia hay chú.” Cô ấy chỉ nói câu này, còn lại chút lời rốt cuộc vẫn giữ lại, cô ấy ít nhiều biết được khúc mắt của Thời Nhiễm vốn nằm ở cha mẹ mình.

“Tứ ca thật sự rất yêu em, chúc em và Tứ ca hạnh phúc.” Cô ấy dịu dàng cười, thật sự xem Thời Nhiễm như em gái, “Chị còn có việc, đi trước, tạm biệt.”

Nói xong Tô Thiển liền đứng dậy muốn rời đi.

Ánh mắt Thời Nhiễm dừng lại trên ly trà sữa kia.

“Tô Thiển.”

“Ừm?”

Thời Nhiễm ngước mắt nhìn cô ấy: “Cảm ơn trà sữa của chị.”

“Không có gì.” Tô Thiển cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.

Chân trước Tô Thiển vừa đi, chân sau Sầm Vi Nịnh liền chạy hì hục tới.

Cô ấy cau mày, có chút tức giận: “Nhiễm Nhiễm, Tô Thiển tìm cậu nói gì vậy? Chị ta có bắt nạt cậu không?”

“Không có, chỉ tùy tiện tán gẫu vài câu, gỡ bỏ chút hiều lầm.” Thời Nhiễm ôn hòa nói, thấy Sầm Vi Nịnh còn muốn nói gì đó, trực tiếp đưa thực đơn cho cô ấy: “Nhìn xem muốn ăn gì.”

Sầm Vi Nịnh bĩu môi: “Được rồi, dù sao nếu chị ta dám khi dễ cậu thì cậu nhất định phải nói cho tớ biết!”

Thời Nhiễm bật cười thành tiếng, trêu ghẹo: “Để làm gì, cậu còn muốn vì tớ mà đánh nhau sao?”

Sầm Vi Nịnh nhăn mũi: “Đúng vậy.”

Thời Nhiễm bị cô ấy chọc cười.

Nhưng suy nghĩ một chút, cô nói: “Vi Nịnh, tớ phát hiện hình như mình cũng không ghét Tô Thiển đến vậy, chị ấy… Thật ra cũng không tệ, ban đầu tớ bài xích không thích chị ấy vì liên quan đến Thời Bách Lợi, sau đó… có chút hiểu lầm, nhưng bây giờ đã được gỡ bỏ rồi.”

Tô Thiển mở lòng với cô, cô cảm nhận được.

Vừa rồi cô đang nghĩ, thay vì nói trước kia cô chán ghét Tô Thiển không bằng nói là bởi vì chán ghét Thời Bách Lợi nên cũng ghét theo Tô Thiển.

Nhưng kỳ thật, Tô Thiển chưa hẳn là không đáng thương.

Tạo thành mọi chuyện đều do Thời Bách Lợi.

Sự ích kỷ năm đó của Thời Bách Lợi dẫn đến kết cục ba người không hạnh phúc, theo đó dẫn đến mấy năm nay có cha nhưng chẳng khác gì không có, bất quá cũng may, cô còn bác gái Tống Thanh và bác trai Thời Húc Nham yêu thương mình, còn có ông bà nội và Thời Ngộ Hàn cưng chiều, bây giờ còn có Tứ ca.

Cô vẫn hạnh phúc.

“Không nói nữa, gọi món đi!” Thời Nhiễm nở nụ cười tươi sáng, thấy Sầm Vi Nịnh không gọi món thì dứt khoát đoạt lấy thực đơn, ra vẻ ngang ngược nói: “Cậu không gọi thì tớ gọi, toàn gọi món cậu không thích thôi.”

“Thời Nhiễm!” Sầm Vi Nịnh khẽ nâng mặt lên giả bộ tức giận.

Thời Nhiễm hừ cười: “Lại uy hiếp tớ, tớ sẽ nói cho Tứ ca bảo anh ấy trừng phạt cậu.”

Sầm Vi Nịnh: “…”

“Cậu thay đổi rồi Nhiễm Nhiễm!” Cô ấy lập tức làm vẻ khoa trương, khiếp sợ nói, “Cậu vậy mà lợi dụng Tứ ca để bắt nạt tớ!”

Thời Nhiễm một chút cũng không có ngượng ngùng, thậm chí còn rất đắc ý: “Không còn cách nào nha, ai bảo Tứ ca cưng chiều tớ như vậy, không nỡ nhìn thấy tớ chịu ủy khuất.”

“……”

Sầm Vi Nịnh nghe không nổi nữa, vẻ mặt ghen tị muốn cướp thực đơn với cô, đồng thời la hét kiên quyết nói không muốn ăn cẩu lương.

Hai người náo loạn thành một đoàn, cười nói không ngừng.

Ăn cơm với Sầm Vi Nịnh xong, hai người vốn định xem phim cùng nhau nhưng không may Sầm Vi Nịnh đột nhiên có việc phải xử lý không thể không rời đi, Thời Nhiễm nghĩ còn đủ thời gian liền đến bệnh viện chỗ Kỷ Thanh Nhượng nhờ anh ấy điều trị.

“Khí sắc của cô nhìn tốt hơn nhiều rồi.” Kỷ Thanh Nhượng vừa gặp cô liền nói như vậy.

Trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt Sầm Diễn, Thời Nhiễm kiềm lòng không được cong môi: “Tôi cũng thấy vậy, tình trạng giấc ngủ bây giờ cũng tốt hơn không ít.”

Kỷ Thanh Nhượng khẽ mỉm cười, hiểu được chuyện gì.

Thời Nhiễm đối diện với tầm mắt của anh, cười mà không nói.

Kỷ Thanh Nhượng bắt mạch giúp cô xong thì bắt đầu kê đơn thuốc, Thời Nhiễm ghi lại từng chi tiết anh căn dặn.

Sau khi rời khỏi bệnh viện cô đi thẳng đến Sầm thị, muốn đợi Sầm Diễn tan tầm cùng ăn cơm, chỉ là đi không khéo, Sầm Diễn đang họp, cô liền một mình ở trong văn phòng xem tạp chí giết thời gian.

Sầm Diễn vôi vàng trở về phòng làm việc, liếc mắt liền thấy Thời Nhiễm đang ngủ trên sô pha, nhìn thời gian đã hơn bảy giờ, đau lòng cô lâu như vậy, anh bảo Tịch Thần hủy bỏ tiệc rượu, trực tiếp ôm cô rời khỏi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Khoảnh khắc bị ôm lên Thời Nhiễm liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thấy là Sầm Diễn cô mới yên tâm cọ cọ trong lòng anh, nhỏ giọng nũng nịu: “Tứ ca, em đói bụng rồi.”

Tim Sầm Diễn mềm nhũn đến khó tin.

“Lập tức dẫn em đi ăn.”

“Dạ.”

Ngồi lên xe chưa được chốc lát Thời Nhiễm đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cô không rời khỏi lòng Sầm Diễn mà vẫn để anh ôm, tính tình nghịch ngợm nổi lên bắt đầu táy máy tay chân động vào nút áo sơ mi của anh.

Sầm Diễn mặc cho cô chơi.

“Muốn ăn gì?” Anh hỏi.

Thời Nhiễm làm bộ suy nghỉ, trùng hợp đang chờ đèn đỏ lơ đãng liếc thấy một nhà hàng đã chạy qua, chỉ chỉ nói: “Chỗ kia đi!”

Sầm Diễn thuận thế nhìn theo hướng cô chỉ.

Nhà hàng đó?

Môi mỏng mím chặt, ánh mắt lặng lẽ tối sầm lại, bất động thanh sắc nói: “Đổi chỗ khác đi, nhà hàng đó hương vị không chính tông.”

Thời Nhiễm tự cho là đúng, không phát hiện ra sự bất thường của anh, vẫn kiên trì: “Không được, em chỉ muốn ăn nhà hàng đó thôi, em thấy rất ngon mà.”

Sầm Diễn còn muốn nói tiếp thì thấy người trong ngực bỗng nhiên ngồi thẳng lưng giữ hai bên mặt anh đe dọa: “Tứ ca!”

“……”

Anh làm sao còn có thể từ chối?

“Được.” Anh thỏa hiệp.

Thời Nhiễm đắc ý cười cười, tiện thể hôn anh một cái: “Tứ ca ngoan.”

Hai người vào nhà hàng.

Thời Nhiễm muốn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Sầm Diễn nắm tay cô thản nhiên nói: “Trên lầu tốt hơn, có thể ngắm cảnh đêm, lên lầu đi.”

Nghe vậy Thời Nhiễm nhìn anh một cái.

Sầm Diễn mặt không đổi sắc: “Sao vậy?”

Thời Nhiễm nháy mắt mấy cái, lắc đầu: “Không có gì.”

Hẳn là ảo giác của cô nhỉ.

Nghĩ như vậy cô liền đem cảm giác kỳ quái trong đầu ném ra ngoài, vui vẻ để anh dắt lên lầu.

Sầm Diễn biết khẩu vị của cô, muốn gọi cho cô vài món cay.

Thời Nhiễm nhớ lại lời căn dặn của Kỷ Thanh Nhượng, vội vàng nói: “Tứ ca, em không ăn cay nữa, cũng ăn thanh đạm như anh, bác sĩ Kỷ nói trong khoảng thời gian uống thuốc phải kiêng dầu mỡ với đồ cay.”

Động tác của Sầm Diễn khẽ dừng.

“Hôm nay gặp cậu ta?” Anh không gợn sóng hỏi.

Thời Nhiễm gật đầu, hai tay nâng cằm cười nói: “Bởi vì Tứ ca quan tâm nên em không muốn để anh lo lắng liền đi tìm bác sĩ khám bệnh, Tứ ca, em ngoan như vậy anh có muốn thưởng gì cho em không?”

Cô cười hai mắt cong cong, gợi lên sự ngọt ngào trong lòng anh.

Sầm Diễn vốn không chống đối lại được.

“Trở về cho em.” Anh dỗ cô, giọng nói bất giác mềm mại không ít.

Hai mắt Thời Nhiễm sáng lên, theo bản năng truy hỏi đến cùng: “Đã chuẩn bị sẵn rồi sao? Bất ngờ gì vậy?”

“Trở về sẽ biết.”

Lòng hiếu kỳ của Thời Nhiễm nhanh chóng bị gợi lên, thế nhưng bất luận cô làm nũng ra sao anh cũng không động đậy, đến nỗi cố ý hôn hôn trêu chọc anh vẫn vô dụng, cuối cùng chính mình ngược lại bị anh hôn đến không thở nổi.

Vì vậy, bữa ăn tối nay đã trở thành bữa tối đầu tiên mà cô hy vọng sẽ kết thúc càng sớm càng tốt, tràn đầy háo hức mong được về nhà để nhận được bất ngờ.

Cô trông ngóng, kiên nhẫn tắm rửa, lại kiên nhẫn chờ anh họp trực tuyến xong, lúc này mới bổ nhào vào lòng anh làm loạn muốn biết phần thưởng của mình.

Không ngờ anh lại trực tiếp ôm cô lên đi thẳng ra ban công.

Ban công rất lớn, hồi đó vì muốn hưởng thụ thoải mái Thời Nhiễm còn đặc biệt sửa sang lại, đặt thêm ghế sô pha và bàn trà nhỏ, giờ phút này vừa vặn tiện cho anh sử dụng, cô bị ép cùng anh nằm trên sô pha.

“Quà đâu?” Thời Nhiễm chống hai tay ngồi dậy, hung dữ trừng mắt nhìn anh.

Sầm Diễn thuận thế ôm cô vào lòng, hôn lên khóe môi cô, cúi đầu mở miệng, giống như mê hoặc: “Cùng em ngắm sao được không? Bầu trời sao đêm nay rất đẹp, nghe nói còn có sao băng.”

Thời Nhiễm: “…..”

“Ngắm sao?”

“Ừm.”

Thời Nhiễm đẩy anh ra cùng anh giữ khoảng cách, sau đó nghiêm túc quan sát, bỗng nhiên, cô cảm thấy suy nghĩ kỳ quái chợt lóe lên trong nhà hàng khi nãy lại xuất hiện.

Sầm Diễn nắm tay cô đặt lên môi hôn: “Không được sao?”

Thời Nhiễm không trả lời ngay mà nhìn lên trời sao bất giác mặc niệm lời này vài lần.

Bỗng nhiên giật mình, trong đầu hiện lên một suy đoán.

Dường như cô biết chuyện kỳ lạ gì đang xảy ra rồi.

Nhà hàng tối nay…

Cô từng đi ăn cùng bác sĩ Kỷ.

Về phần ngắm sao, đêm đó ở Kỷ gia tại Thanh Thành lúc cô không ngủ được đang ngắm sao thì có cùng bác sĩ Kỷ trò chuyện vài câu, hai người bọn họ uống rượu, cô còn cố ý đăng lên vòng bạn bè.

Đó là lý do vì sao…

Khóe môi từng chút hiện lên ý cười, cuối cùng nhuộm đầy mặt, Thời Nhiễm nhìn chằm chằm người đàn ông đang tỏ vẻ bình tĩnh trước mặt mình, đưa tay ôm lấy cổ anh: “Thì ra Tứ ca đang rất muộn tao mà nổi máu ghen nha.”

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.