Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 146



“tiến hóa”

Khoảnh khắc chùm ánh sáng bắn lên làm trường Đế Quốc đã xác định được vị trí của trường Damocles, bên họ cũng vừa chém giết tinh thú cùng lúc.

Trong đấu trường Tháp Tây, gần như ngay lập tức đã có chùm ánh sáng bắn lên.

Kim Kha: “Đúng thật, viện Bình Thông và trường Samuel liên thủ, chúng ta tạm thời dừng lại.”

“Muốn hợp tác với trường Đế Quốc thật?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.

“Không hợp tác cái gì mà không hợp tác.” Kim Kha nhìn về phía trường Đế Quốc, “Ưu thế chính của tàu biển vũ trụ quá mạnh, nếu để cho viện Bình Thông và trường Samuel đi qua thì bọn họ chắc chắn đạt được hạng nhất và hạng nhì.”

Trong khi đó, Ứng Tinh Quyết cũng đang tăng tốc đi theo hướng này của họ.

Bốn mươi phút sau, trường Đế Quốc gặp trường Damocles.

Lần đầu tiên hai trường quân sự có ý định hợp tác trong cuộc đua được coi là lịch sử. Dựa theo có giải đấu trước thì trường Đế Quốc không bao giờ quan tâm đến trường Damocles.

Họ còn chưa biểu lộ gì khán giả xem ở hiện trường trực tiếp và khán giả trong livestream đã bắt đầu phấn khích.

[Cuộc gặp lịch sử, trường Đế Quốc thực sự sẵn sàng hợp tác với những người của Damocles. Trước đây hoàn toàn coi thường Damocles của tụi này.]

[Nói cho cùng có thực lực mạnh mới lọt được vào mắt người khác.]

[Trường Damocles này quá mạnh mẽ, tất cả các thành viên có cấp 3S thì thôi đi, ngay cả phong cách làm việc cũng đột nhiên thay đổi, làm cho mọi người không thể hiểu được. Đáng tiếc là tôi đã đặt tiền cược cho quán quân cả mùa giải là trường Đế Quốc, nếu không tôi sẽ đè hết cho trường Damocles.]

[Thôi đi, chả phải trường Damocles mấy lần lấy được thứ hạng là do ăn may mới có à. Tận 12 trận, không phải lần nào cũng có vận may tốt thế đâu.]

[Đúng, trường Đế Quốc lần nào cũng lấy được quán quân, hơn nữa có Ứng Tinh Quyết là một chỉ huy cấp siêu 3S, thì trường Damocles cũng chẳng thể chó ngáp phải ruồi hoài như ở đấu trường lạnh lẽo. Quán quân cả giải nhất định là của trường Đế Quốc.]

Bây giờ khi Tinh Võng thảo luận về nhà vô địch thì họ đã dần dần thay thành trường Đế Quốc và trường Damocles, còn viện Bình Thông bắt đầu rút khỏi các cuộc thảo luận.

Trường Đế Quốc đụng phải đội quân của trường Damocles. Họ thấy mấy người Vệ Tam đang ngồi trên tảng đá lộn xộn, nhìn nào có giống như đến thi đấu mà càng như ngồi trên rạn san hô ngắmbiển hơn.

Nhìn thấy đám người Ứng Tinh Quyết, Kim Kha bèn đứng dậy. Còn tưởng mấy người bên cạnh cũng sẽ đứng lên theo, đến lúc đó sẽ có một cuộc chạm chán rồng gào hổ gầm. Thế mà chỉ có một mình cậu ấy đứng dậy đi qua, mấy người Vệ Tam và Liêu Như Ninh ngồi ở bên kia chảng nhúc nhích mảy may gì.

Kim Kha đi rồi mới phát hiện có gì đó không ổn, cậu ấy quay đầu lại thấy Vệ Tam co đầu gối, phân tâm ngồi trên đá ngầm. Cậu vội vàng nháy mắt với mấy người cho họ đi theo.

Vệ Tam dẫn đầu giơ ngón tay cái lên với cậu, sau đó Hoắc Tuyên Sơn theo sát phía sau, rồi thì Liêu Như Ninh và Ứng Thành Hà cũng không cam lòng tụt lại, toàn bộ có bốn ngón tay cái giơ lên cho cậu.

Kim Kha: “…”

Cứ như vậy, Kim Kha một mình chống đỡ khí thế đi tới trước đội trường Đế Quốc.

“Chúng ta hợp tác.” Ứng Tinh Quyết đối đầu với Kim Kha và nói luôn.

“… Có thể.” Kim Kha cố gắng không nhìn đội chủ lực phía sau Ứng Tinh Quyết. Oan quá đi, nhìn người ta đứng đằng đằng sát khí đằng sau này.

“Mỗi người chúng ta choáng một nửa tàu biển, tinh thú cũng chia đều ra đối phó.” Tầm mắt Ứng Tinh Quyết lượt qua Vệ Tam trên đá ngầm, cuối cùng đối diện với ánh mắt của Kim Kha, “Sau khi đi lên, chúng tôi đối phó viện Bình Thông, trường Samuel giao cho các cậu.”

Kim Kha hơi sững sờ, Ứng Tinh Quyết xem như đã cho đủ thành ý hợp tác, hoàn toàn chẳng cần phải thương lượng nữa. Lời anh ta nói nói đều là chuyện trong lòng mình đã tính toán tốt.

“Khụ, được, vậy… chúng ta hợp tác vui vẻ.” Kim Kha nói xong thì quay đầu nhìn về phía trường Damocles, “Tất cả tranh thủ đứng dậy đi đường thôi.”

Từng người ngồi đó như anh chị đại, không biết còn tưởng rằng trường Đế Quốc tới cầu cạnh bọn họ.

Vệ Tam đứng dậy chờ bọn họ tới thì lôi Kim Kha đi xa một chút. Cô không còn nhìn về phía bên hông Ứng Tinh Quyết, bản thân ống kính quay có chức năng chiếu chậm, người bên ngoài chỉ cần chú ý kỹ thì sẽ rất nhanh phát hiện bất thường.

Nhưng mà tốt nhất bọn họ vẫn nên tránh xa Ứng Tinh Quyết một chút. Cô ở trong khoang mô phỏng đã vô cùng không thích loại sương đen này, những con bọ kia nhìn kim tởm lắm.

Hai trường quân sự từ đầu đến cuối chỉ mất chưa đầy một phút đã quyết định hợp tác xong xuôi, sau đó họ chia thành hai và bắt đầu đi về phía trước.

Hai đội nước sông không phạm nước giếng, phân biệt rõ rành nhưng có thể nhìn ra có một chút ăn ý.

Hiện trường trực tiếp.

“Nghe nói ở đấu trường lạnh lẽo, hai trường quân sự này ở cùng một chỗ mới bảo vệ được máy bay. Bây giờ xem ra có bóng dáng hợp tác thật.” Lộ Chính Tân nhìn hai trường quân sự tiến lên, “Trận đấu này càng ngày càng thú vị. Tôi thấy viện Bình Thông và Samuel bên kia cũng gần như biết hai trường quân sự này hợp tác.”

Chùm ánh sáng vốn là một cách xác định vị trí đối thủ cho các trường quân sự khác, chỉ cần trường Đế Quốc và trường Damocles cùng ra tay chém giết tinh thú thì tất nhiên sẽ bị phát hiện.

“Hình như chỉ còn lại một đội ngũ South Pasadena lẻ loi.” Lộ Chính Tân quay đầu nhìn Ngư Thiên Hà, “Vẫn là người cuối cùng vào sân, nói không chừng khi bốn trường quân sự gặp mặt dây dưa thì South Pasadena từ tới sau sẽ vọt lên.”

Ngư Thiên Hà tùy ý gật đầu qua loa, cũng không trả lời.

Tập Hạo Thiên bên cạnh cũng không đáp lại Lộ Chính Tân, cậu này nói nhiều quá, hơn nữa không phù hợp với bộ dáng của một người giải thích ngoài sân. Chỉ huy bình thường sẽ chỉ dựa trên việc triển khai của các trường quân sự để giải thích, với tư cách là người giải thích chính đưa ra một chút suy đoán của riêng mình. Nhưng Lộ Chính Tân thì không, gì cậu ta cũng nói được, kéo đông kéo tây.

Còn có hứng thú với một đám chuyện tập tàng khác.

Nhưng mà xem ra khán giả phía dưới rất thích nghe cậu ta nói.

Bên trong đấu trường.

Hai trường quân sự duy trì đội hình riêng của mình về phía trước, họ bắt đầu đi trên đường tắt vách đá chon von, muốn đuổi theo tàu biển của viện Bình Thông và Samuel.

“Ban tổ chức đúng là cố ý gây sự, đặt một con át chủ bài lớn như vậy trong túi chuẩn bị chiến đấu.” Liêu Như Ninh oán giận, “Đây rõ ràng là khuyến khích các trường quân sự tụi mình tranh nhau mà.”

“Chỉ chú ý tinh thú cũng không có gì hay.” Kim Kha vượt qua đội chủ lực của trường Đế Quốc, đi tới phía trước, “Bây giờ như vậy cũng tốt, cướp được tàu biển thì hành trình phía sau có thể rút ngắn một nửa.”

Trường Đế Quốc im lặng như thường lệ, một vài người trong đội chủ lực không nói chuyện nhiều, làm sao như đội chủ lực của Damocles, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam phía trước, ngoại trừ lúc cô ngồi ở đá ngầm nhìn bọn họ một cái, về sau cô hoàn toàn chỉ đi ở phía trường Damocles, không quay đầu lại nhìn một cái.

Nếu cô đã cố ý giữ khoảng cách chẳng nhìn bọn anh, thêm động tác kéo chỉ huy chính Damocles ra, Ứng Tinh Quyết chắc chắn Vệ Tam có thể nhìn thấy thứ bên trong ống nghiệm.

Chờ ra ngoài rồi hỏi cô ấy xem, anh không muốn hỏi Vệ Tam chuyện về ống nghiệm ở đây.

Ứng Tinh Quyết thu ánh mắt, quay đầu nhìn về phía mặt biển. Vị trí của bọn họ cách tàu biển vũ trụ không gần, rẽ sang đường tắt là để đi trước tàu biển, sau đó phải lặn xuống mặt nước cũng chẳng chém được tinh thú nữa, chỉ khi duy trì trạng thái thế này mới lên tàu biển vũ trụ được.

“Bây giờ lặn xuống?” Kim Kha đứng ở một vị trí hỏi Ứng Tinh Quyết.

Ứng Tinh Quyết gật đầu rồi giơ tay lên để cho tất cả mọi người nhảy ra khỏi vách đá, lặn xuống biển.

Liêu Như Ninh vẫn còn ở đó nói: “Sau khi chúng mình lặn xuống mà tôi lỡ nặng tay, giết tinh thú luôn thì làm sao bây giờ?”

“Cậu lấy cái chết tạ tội.” Vệ Tam liếc cậu một cái cho hay.

Liêu Như Ninh: “… Không phải mà hả?”

Hai trường quân sự lặng lẽ chìm trong nước. Xuống nước rồi, tất cả mọi người tiến vào trạng thái cơ giáp, Ứng Tinh Quyết giơ tay lên xây dựng hàng rào thực thể, đưa tất cả mọi người vào trong phạm vi rào cản bao gồm cả trường Damocles.

Đây là lần đầu tiên người trường Damocles tận mắt nhìn thấy sự đối xử này, trước đó ở cách máy bay cũng không cảm nhận được sự rung động. Liêu Như Ninh thán phục nhìn bốn phía, không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Ghê, gớm quá, bây giờ không cần lo chuyện xuống tay nặng nữa.”

Hoắc Tuyên Sơn lắc đầu, trong lòng cậu ta cảm thán, trường Đế Quốc có Ứng Tinh Quyết thì dù có nằm cũng thắng.

Ứng Tinh Quyết nghiêng đầu nhìn về phía Kim Kha, bọn họ muốn liên thủ tấn công tất cả tinh thú xung quanh làm chúng không dám tới.

Sau khi lặn xuống, chiến sĩ độc lập của hai trường quân sự gần như chẳng có tác dụng. Họ chỉ im lặng duy trì tiến lên nhanh, hoàn toàn dựa vào cảm giác tấn công và rào chắn của chỉ huy chính.

Kim Kha phóng ra đợt tấn công cảm giác thì không thể tránh khỏi tiếp xúc với hàng rào thực thể của Ứng Tinh Quyết, nhưng vì cậu ở bên trong nên anh cũng chẳng không cản trở cậu ấy. Kim Kha có thể cảm nhận được một loại lực lượng mênh mông cuồn cuộn thì trong lòng cậu cả kinh, đây chính là năng lực chỉ huy cấp siêu 3S?

Trong khi dùng cảm giác tấn công và xua đuổi tinh thú, Kim Kha cảm nhận được sức mạnh từ hàng rào cảm giác thực thể của Ứng Tinh Quyết. Cậu ấy bắt đầu nhớ lại lúc mình dựng tí xíu hàng rào thực thể lúc trước.

Kim Kha cúi đầu giơ tay lên, quanh thân bỗng nhiên dâng lên một lớp hàng rào thực thể mỏng manh.

Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết chú ý tới sự thay đổi của cậu ấy trước. Hai người ở dưới biển nhìn lơ đãng, trao nhau một cái nhìn xuyên qua cửa sổ rồi ngay lập tức dời ánh mắt đi.

“Kim Kha học được cách thực thể hóa hàng rào.” Vệ Tam nói với mấy người bên cạnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 433

Hoắc Tuyên Sơn nhìn hàng rào thực thể xung quanh Kim Kha khi thì biến mất khi thì xuất hiện: “Các thầy cô biết xong chắc chắn sẽ rất vui.”

Cho đến nay tính về việc phân phối sức mạnh, trường Damocles đã mơ hồ vượt qua trường Đế Quốc.

“Kim Kha tiến bộ nhanh như vậy sao?” Liêu Như Ninh cảm thán xong cho hay, “Vậy tụi mình cũng nên tiến bộ hơn nữa mới được.”

Họ cảm thán còn những người của trường Đế Quốc bên cạnh thì khiếp sợ. Dùng cảm giác tạo ra hàng rào thực thể hóa của chỉ huy sau khi được Ứng Tinh Quyết sử dụng, thì lại xuất hiện lần nữa trước mắt của mọi người. Bây giờ chỉ huy chính của trường Damocles cũng có thể dùng được.

Cơ Sơ Vũ nhíu mày nhìn Kim Kha, hiển nhiên đối phương mượn lúc mình ở trong phạm vi hàng rào thực thể đã phóng cảm giác, quang minh chính đại học trộm.

Nhưng Ứng Tinh Quyết cứ để Kim Kha học, không làm cái gì cả.

Cơ Sơ Vũ nhíu mày nhìn chằm chằm Kim Kha một lúc lâu, cuối cùng chả giải quyết được gì. Cậu ta không muốn quấy rầy Ứng Tinh Quyết.

Chưa xong việc thu phóng tự nhiên hàng rào thực thể, Kim Kha đã bắt đầu nhận ra hiện tượng cảm giác xem chừng chả ổn nên vội vàng từ bỏ luyện tập, chuyên tâm đối phó với tinh thú gần đó.

Dựa vào hai chỉ huy chính, hai đội ngũ trường quân sự tiến về phía trước mà không cần đánh nhau, không hề hay biết gì về sự khiếp sợ ở thế giới bên ngoài.

Ở hiện trường trực tiếp, một số giáo viên của trường Quân sự Damocles thấy Kim Kha giải phóng hàng rào thực thể thì không thể không đứng dậy, đôi mắt hiện vẻ ngỡ ngàng.

Họ hoàn toàn không biết rõ tình hình, có quá nhiều chuyện xảy ra trong đấu trường lạnh lẽo, đặc biệt là lúc Kim Kha giải phóng một chút rào cản thực thể gặp khó khăn vô cùng. Mọi người trường Damocles trở về cũng kêu gặp được chút may mắn nhưng chẳng đề cập đến chuyện này, ngay cả bản thân Kim Kha cũng theo bản năng quên mất.

Dẫn đến các giáo viên tại trường Damocles nhìn vào cảnh này cũng dao động như các giáo viên khác.

“Đây là hàng rào cảm giác được thực thể hóa?” Lộ Chính Tân nhìn như thấy một cái gì đó thú vị, “Chỉ huy chính của trường Quân sự Damocles cũng làm được.”

Ngư Thiên Hà mặc dù kinh ngạc nhưng không quá ngỡ ngàng: “Khi hàng rào cảm giác thực thể được lưu truyền từ những năm trước, Liên bang còn chưa có tồn tại cấp siêu 3S.”

“Nhưng thời đại đó cũng không rõ ràng trong việc phân chia cấp cảm giác, ai biết được các chỉ huy sử dụng hàng rào cảm giác thực thể có giống như Ứng Tinh Quyết, cũng là cấp siêu 3S hay không.” Lộ Chính Tân gõ micro, “Nói không chừng chỉ huy chính của trường Quân sự Damocles này cũng là một cấp siêu 3S.”

“Không thể.” Tập Hạo Thiên bác bỏ đầu tiên, “Cấp siêu 3S không phải dựa vào một chiêu là có thể phán định, mặc dù trong những năm gần đây nổi lên lý thuyết thay đổi cấp bậc, nhưng ai cũng biết đó chỉ là ảo tưởng. Điểm cao nhất của mức độ cảm giác luôn được khắc trong gen của tất cả mọi người, và chúng ta chỉ đạt được điểm cao nhất này khi không ngừng huấn luyện.”

Trên mặt Lộ Chính Tân có một nụ cười: “Thật sao, tôi là người theo phái mới, khi huấn luyện đến cực hạn thì cảm giác luôn cải thiện hơn một chút.”

Ngư Thiên Hà liếc nhìn cậu ta một cái rồi cũng không nói nhiều.

Các giáo viên của mấy trường khác ở dưới có sắc mặt không được đẹp lắm, giải đấu này đúng là trơ mắt nhìn trường Damocles tăng thực lực lên từng lần. Đầu tiên là một Vệ Tam giấu diếm thực lực 3S, bây giờ lại đến một chỉ huy cấp 3S có thể dùng được bản lĩnh của chỉ huy cấp siêu 3S Ứng Tinh Quyết. Tại sao sinh viên trường mình ai nấy cũng thua kém thế này?

“Nhóm sinh viên này…” Giải Ngữ Mạn một lần nữa ngồi xuống, sửa sang lại tâm tình của mình, “Từng người một có ý tưởng lớn thế này.”

Mặt mày Hạng Minh Hóa mang theo nụ cười, quả thực giống tuổi hồi xuân: “Được, được, chờ bọn họ trở về chắc chắn phải thưởng cho tốt.”

Sau khi những người của viện Bình Thông và Samuel bước vào tàu biển vũ trụ, họ bắt đầu đi đến đảo đích. Trong lúc này hai đội thỉnh thoảng xuống nước vòng quanh tàu biển để tìm kiếm mấy tinh thú. Cùng lúc này có tinh thú bay thỉnh thoảng bay vút lên rồi áp thấp tấn công, người của hai trường quân sự vẫn giải quyết được.

Với tàu biển, họ có thể nghỉ ngơi trên boong tàu bất cứ lúc nào, cốt yếu đứng ở thế bất bại.

Tốc độ của trường Đế Quốc và Damocles di chuyển ngày càng nhanh hơn dưới biển, chỉ cần trong thời gian dài không có chùm ánh sáng thì sự hợp tác của họ sẽ nhanh chóng bị phát hiện bởi hai trường quân sự trên tàu biển. Thế nên họ vội vàng muốn vượt lên trước con tàu khi viện Bình Thông và Samuel còn chưa nghi ngờ.

Khi mọi người tiến về phía trước, Ứng Tinh Quyết đột nhiên ra hiệu cho họ dừng lại: “Cách tàu biển vũ trụ không xa, ở dưới nước và trên cao đều có tinh thú, chúng ta nhân lúc này rút lên tàu biển.”

Kim Kha nghe vậy nói: “Hai đội chúng ta đi vòng qua, tách ra lên tàu.”

Ứng Tinh Quyết đồng ý rồi rời đi với đội ngũ của trường mình.

Ngay sau khi anh rời đi, trường Damocles không còn hàng rào thực thể. Ở giải đấu trước đội Damocles không có cái này, chỉ dựa vào cảm giác của một chỉ huy để xua đuổi. Có lúc làm không kịp thì có nghĩa là đội ngũ phải trả một cái giá khá lớn vì vừa không thể làm tinh thú chết đi, vừa không để đội viên bị loại, cho dù là trọng thương cũng không thể, bằng không sẽ bị người trên tàu biển phát hiện.

Kim Kha suy nghĩ tại chỗ, cuối cùng cắn răng mạnh mẽ chống đỡ hàng rào vật lý và bao lấy đội của mình.

“Một hàng rào lớn như vậy thì cảm giác của cậu chống đỡ được bao lâu?” Vệ Tam nhìn xung quanh hỏi.

“Chống đỡ cho đến khi chúng ta lên tàu.” Kim Kha quay đầu nhìn đội Damocles, “Đi thôi.”

Làm như vậy có thể giảm thiểu thiệt hại.

Họ đuổi theo tàu dưới biển, hai trường quân sự trên tàu biển đúng lúc gặp phải tụi tinh thú bay tấn công, dưới nước cũng bắt đầu có tinh thú tụ tập.

Tinh thú dưới mặt nước bị hơi thở trên tàu biển vũ trụ áp chế nên chẳng lao vào, chỉ đi theo bọn họ, giống như là muốn chờ người phía trên chủ động đi xuống.

“Đây đã là lần thứ mấy rồi, tất cả tinh thú đều là của bọn họ.” Shaω Eli đỏ mắt nhìn người của viện Bình Thông cho chiến sĩ độc lập hạng nhẹ đi lên đối phó tinh thú, “Chúng ta xuống dưới nước đi, nhiều tinh thú như vậy mà.”

Cao Học Lâm nhìn chằm chằm tinh thú như có như không trên mặt biển rồi lại nhìn về phía đám người viện Bình Thông phía sau boong tàu, cuối cùng anh ta quyết định xuống nước.

Không cho tất cả mọi người đi xuống mà chỉ có một nửa đội, một nửa còn lại thì vẫn nán lại tàu biển để bảo vệ.

Cao Học Lâm và Shaω Eli xuống nước với một nửa đội, Jill Gil Wood và Tập Ô Thông ở lại trên tàu phòng hờ viện Bình Thông có hành vi khác thường.

Mặc dù hai trường quân sự đang hợp tác nhưng họ cũng chẳng tin tưởng lẫn nhau, vẫn còn sự cảnh giác của riêng mình.

Trong khoảnh khắc trường Samuel xuống nước, Ứng Tinh Quyết đã phát hiện, phía anh vừa lúc lượn quanh mũi tàu biển, nơi có tinh thú ít nhất.

Anh dẫn đội chờ đợi dưới nước một lúc, anh chờ đến khi đám người Damocles đến gần thì anh mới chuẩn bị ra tay.

Xung quanh tàu biển có người canh gác, nếu trường Đế Quốc và trường Damocles muốn đi lên chắc chắn sẽ bị phát hiện, song họ muốn bắt lấy khoảnh khắc đó, khoảnh khắc người canh tàu ngạc nhiên.

Mấy chiếc cơ giáp đội chủ lực vọt ra khỏi mặt nước rồi bay lên không đối phó người canh giữ tàu biển, trong nháy mắt đó họ rơi xuống tàu biển trước.

Đội chủ lực đối đầu với các thành viên của đội truyển trường, đơn giản chả tốn nhiều sức đã thành công, mở ra một con đường cho đội tuyển trường phá vỡ nước lao lên phía sau.

Đáng tiếc Vệ Tam chẳng có vận may, vừa ra ngoài thì thiếu chút nữa bị thương của Tông Chính Việt Nhân đâm xuyên.

“… ”

Vệ Tam trong khoang cơ giáp hoảng sợ, vội vàng cho cơ giáp nghiêng người, giẫm lên thân tàu biển vũ trụ, mượn lực nhảy lên một lần nữa. Rồi cô vung đao chém về phía Tông Chính Việt Nhân từ giữa không trung.

Tông Chính Việt Nhân cười lạnh một tiếng, vung thương dài tới đối đầu trực diện với đao tu di của Vệ Tam.

Đao tu di và thương dài chém vào nhau tạo ra một âm thanh chói tai.

Vệ Tam âm thầm xoay tay mình, kỹ thuật dùng thương của của viện Bình Thông quả nhiên có nghề thật. Nó làm tay cô muốn tê, nếu đổi lại một người hơi yếu một chút chỉ sợ không chỉ là tê tay mà làm tay nát luôn.

Cô không có điểm chống đỡ như Tông Chính Việt Nhân đứng trên tàu biển, nên chỉ chốc lát đã bị anh ta đánh rơi xuống nước.

Vừa ngã xuống, thấy mấy con tinh thú bắt đầu xông tới mình, Vệ Tam: “…”

“Vệ Tam, mau lên nhanh một chút!”

Ai đó trên tàu biển hét xuống dưới nước.

Vệ Tam lập tức phóng lên, một lần nữa vọt ra khỏi nước, lần này đã lên tàu thành công.

Tông Chính Việt Nhân bị Hoắc Tuyên Sơn quấn lấy.

“Cảm ơn.” Vệ Tam lắc tay.

“Giao anh ta cho cậu, tôi đi trước.” Hoắc Tuyên Sơn vừa thấy Vệ Tam đi lên đã lập tức rời đi sang bên khác.

Vệ Tam: “Này…” Tốt xấu gì hai người liên thủ để loại Tông Chính Việt Nhân trước tiên rồi mới đi chứ.

Tông Chính Việt Nhân đảo qua bốn phía: “Trường Đế Quốc liên thủ với các cậu.”

“Lời này tự anh nói á.” Vệ Tam phục hồi tinh thần, “Đừng ghen tị, lần sau các anh có thể đến hợp tác với chúng tôi.”

Tông Chính Việt Nhân lạnh lùng: “Miệng lưỡi ngông cuồng khoe khoang.”

Vệ Tam đảo ngược đao tu di, chĩa đao dài vào ngay Tông Chính Việt Nhân: “Rõ ràng là anh trổ tài năng miệng lưỡi trước, tôi tốt bụng trả lời còn bị trả đũa à.”

Tránh thoát khỏi đầu thương của Tông Chính Việt Nhân, Vệ Tam thở dài một tiếng: “Viện Bình Thông các anh thật không biết gì cả.”

Hàm Tông Chính Việt Nhân cắn chặt, anh ta cầm thương phật đứng thiền, vứt bỏ tất cả tạp niệm, tay chuyển như chẳng có hình bóng rồi thương phật đánh thẳng vào bắp chân Vệ Tam.

Mặt ngoài một gậy thương phật của anh mặt ngoài chỉ đơn thuần đánh trúng một lần, nhưng thật ra là sự nện đập nhiều lần với tần số cao.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

Cho dù là Vệ Tam sau khi bị thương phật đánh trúng thì bắp chân mềm nhũn, khuỵu một gối xuống đất.

Tông Chính Việt Nhân không chỉ dùng một chiêu này, trong nháy mắt cô quỳ xuống đất thì thương phật đã gõ lên vai Vệ Tam.

Nỗi đau từ bả vai truyền đến đại não khiến nửa người trên của Vệ Tam bất giác hạ thấp, nhìn từ xa giống như cô chủ động quỳ xuống cúi đầu trước Tông Chính Việt Nhân.

Trong mắt Tông Chính Việt Nhân có sát ý rất nặng, Vệ Tam này ba lần bảy lượt khiêu chiến mình, nên cho cô ta hiểu được chênh lệch giữa chiến sĩ độc lập cấp 3S. Không phải dựa vào một chút may mắn là có thể bù đắp.

Anh ta nắm chặt thương phật, tay hơi chuyển, cây thương đã đi tới đỉnh đầu Vệ Tam.

Tông Chính Việt Nhân muốn đánh một phát vào đầu Vệ Tam.

Khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp và giáo viên trường Damocles ở hiện trường nhìn thấy cảnh này thì trái tim gần như nhảy ra.

“Keng…”

Thương phật và vỏ cơ giáp chống lại nhau phát ra âm thanh chói tai khôn cùng.

Vệ Tam vẫn duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất, nhưng giờ phút này nửa người trên đã thẳng lên, tay kia của cô nắm chặt thương phật, hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác đau nhói truyền đến từ cánh tay.

“Quá tam ba bận.” Vệ Tam cầm thương phật của Tông Chính Việt Nhân mạnh mẽ đứng lên, “Chuyện này mà cũng không hiểu?”

Đồng tử Tông Chính Việt Nhân co rụt lại, cô ta cứ thế còn có thể đứng lên. Vừa rồi khi ba phát thương kia lao tới, anh ta đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình.

Khi anh ta ráng sức rút thương phật trở lại, Vệ Tam liền buông tay ra.

“Hầy, mấy chiêu này của anh không tệ.” Vệ Tam phảng phất như nói một chuyện bình thường, khí thế vừa rồi thật vất vả mới tạo ra nhất thời tiêu tán.

Chỉ là lúc này lòng cảnh giác của Tông Chính Việt Nhân đã kéo lên cao nhất.

Vệ Tam cười cười: “Sao lại không nói lời nào? Anh không tin à? Vậy thì tôi sẽ cho anh cảm nhận được.”

Vừa dứt lời, Vô Thường giống đến gần Tông Chính Việt Nhân như bóng ma.

Tông Chính Việt Nhân liên tiếp lui về phía sau, khi đưa thương ra lần nữa đã không còn quyết tâm một kích tất trúng.

Hiện trường trực tiếp

“Tông Chính Việt Nhân rối loạn rồi.” Lộ Chính Tân ngửa mặt lên lưng ghế, “Chỉ sợ không ngờ được có người còn có thể đứng lên sau khi em ấy ra toàn lực ba chiêu. Nhưng mà lấy xương vô tướng làm khớp cơ giáp còn có nấm dịch tím gia tăng, thì thật chẳng cần bận tâm ba chiêu kia của em ấy.”

Ngư Thiên Hà nhìn trận chiến trong màn hình kính trực tiếp: “Cơ giáp cấp siêu 3S mạnh thật.”

Ánh mắt Lộ Chính Tân không rõ ý tứ xẹt qua Ngư Thiên Hà, một lần nữa nhìn về phía các sinh viên quân sự trên tàu biển ở đấu trường.

Vệ Tam áp sát Tông Chính Việt Nhân, cô cầm vòng tròn ở giữa đao tu di, cán đao chĩa vào anh ta. Khi cô kéo trở về thì Tông Chính Việt Nhân đã tránh thoát.

Chẳng qua anh ta quên mất đao tu di của Vệ Tam có thể kéo ra thành hai thanh hợp đao.

Trong nháy mắt đó, Vệ Tam chia đao thành hai, vẫn là cán đao ra chiêu như cũ, cứ thế thẳng tắp đánh vào bắp chân Tông Chính Việt Nhân.

Cùng một chiêu thức, cùng một tần suất, được cô trả lại cho Tông Chính Việt Nhân.

So với nỗi đau truyền đến từ bắp chân, Vệ Tam xuất chiêu càng khiến anh ta khiếp sợ.

Góc độ giống hệt nhau, dùng các lần nện với tần số cao hợp thành một chiêu không có gì khác biệt. Chuyện này làm anh ta có một khắc xuất thần, Vệ Tam có phải là người của viện Bình Thông hay không.

“Còn có một chiêu nữa.” Ngay sau đó Vệ Tam dùng một chiêu y thế đánh trúng bả vai Tông Chính Việt Nhân, khiến anh ta cúi đầu.

“Chậc chậc, các cậu làm gì mà cứ quỳ tới quỳ lui thế này này?” Liêu Như Ninh chạy ngang qua khi bị Tập Ô Thông đuổi theo nhưng cũng chẳng quên chửi bậy.

Một giây sau Tông Chính Việt Nhân bùng nổ và tấn công cô, không cho Vệ Tam cơ hội nữa.

Vệ Tam liên tiếp lùi về phía sau, nghiêng đầu: “Tôi nói cho anh biết một bí mật nha.”

Tông Chính Việt Nhân đã không còn phân tâm bởi lời nói của cô, một lòng muốn đánh bại Vệ Tam.

Hai tay nắm lấy, Vệ Tam một lần nữa cầm chặt đao tu di, hai người lại đối đầu.

Đao thương quyết đấu.

Nơi hai cơ giáp đang đứng đã bắt đầu rạn nứt.

Vệ Tam dùng hai tay nắm đao tu di chống lại thương phật của Tông Chính Việt Nhân, khoảng cách giữa hai người rất gần, bỗng nhiên cô hạ gối đá về phía anh ta.

Trong lúc ở đấu trường sa mạc, Hoắc Tử An của viện Bình Thông từng bị chiêu này của cô ám hại. Ánh mắt Tông Chính Việt Nhân khựng lại rồi tránh thoát đầu gối của cô, nhưng trên đầu gối Vô Thường vẫn không bật ra dao găm.

Vệ Tam chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của anh ta mà thôi, thân đao tu di ngưng kết sương trắng, sương trắng trong nháy mắt lan dọc theo đao tràn tới cây thương.

Khi Tông Chính Việt Nhân Nhân phát hiện có gì sai thì đã muộn, bàn tay cầm thương phật đã dính chặt vào sương trắng.

Anh ta vô thức giảm lực, muốn thoát khỏi sương giá trắng kỳ lạ này.

Tông Chính Việt Nhân đã thua từ đây.

Vệ Tam rút một cây hợp đao ra, một thanh đao còn đang đối kháng với thương phật, một thanh hợp đao khác cắm thẳng vào đèn năng lượng cơ giáp của Tông Chính Việt Nhân.

Đèn tắt và bị loại.

[Tông Chính Việt Nhân của viện Bình Thông bị loại, lặp lại một lần nữa, Tông Chính Việt Nhân viện Bình Thông bị loại.]

Vệ Tam nhếch môi, bổ sung xong những lời chưa nói ra trước đó: “Anh đánh không lại tôi.”

Tông Chính Việt Nhân đứng trên tàu biển vũ trụ không cách nào nhúc nhích, anh ta không thể chấp nhận thực tế này.

Tiếng phát thanh này vừa phát ra, bất kể là người ở trên tàu biển chống cự hai trường quân sự, hay là thành viên viện Bình Thông đối chiến với tinh thú bay giữa không trung, cả thảy đều ngây ngẩn cả người.

Họ sửng sốt đã tạo cơ hội cho đối thủ, tiếng phát thanh về chuyện người viện Bình Thông bị loại không ngừng vang lên trong phút chốc.

Các thầy cô giáo ở viện Bình Thông xem phát sóng trực tiếp ở hiện trường có sắc mặt cực kỳ khó coi.

Tông Chính Việt Nhân bị loại thì chớ, còn có không ít thành viên đội tuyển trường cũng bị loại cùng lúc. Nay hy vọng của viện Bình Thông đã mất, hoàn toàn chẳng có cơ hội đoạt quán quân, thậm chí ngay cả lấy được thứ hạng hay không cũng là một chuyện.

“Đáng tiếc.” Lộ Chính Tân thở dài, “Năm trận đấu, đây hẳn là lần đầu tiên giải đấu có thành viên đội chủ lực bị loại sớm như vậy, thậm chí còn là thành viên quan trọng của đội chủ lực.”

Tập Hạo Thiên nhìn về phía Lộ Chính Tân, từ giọng điệu của cậu ta thì hoàn toàn không nghe ra có bao nhiêu tiếc nuối.

Trên tàu biển ở đấu trường, Vệ Tam chậm rãi thu lại đao của mình: “Anh bạn à, đã đến lúc dọn đường trở về rồi.”

Tông Chính Việt Nhân đi ra khỏi cơ giáp, sắc mặt tái nhợt như quỷ, đến bây giờ anh ta vẫn chưa thể tiếp nhận hiện thực mình đột nhiên bị loại.

Người bị loại sẽ bị dẫn ra khỏi trường đấu, viện Bình Thông đột nhiên mất đi Tông Chính Việt Nhân nên trận địa loạn cào cào. Chờ chỉ huy bọn họ là Lộ Thời Bạch hoàn hồn thì viện Bình Thông đã hoàn toàn bị người của trường Đế Quốc áp chế.

Hoắc Tuyên Sơn đối phó với Jill Gil Wood, Tập Ô Thông và Liêu Như Ninh đánh nhau. Sau khi nghe tin Tông Chính Việt Nhân của viện Bình Thông bị loại, Shaω Eli và những người khác dưới mặt nước cuối cùng đã thoát khỏi tinh thú và trở lại tàu biển vũ trụ.

Vệ Tam xoay cổ tay nhìn về hướng Shaω Eli đang đến gần, cô chào hỏi nồng nhiệt trước: “Cậu Eli, trước đây tôi tát cậu vậy giờ cậu còn muốn báo thù không?”

Shaω Eli: “…” Mẹ mày, đừng tưởng rằng tao không biết vừa rồi mày đã loại Tông Chính Việt Nhân.

“Bằng không, chúng ta bỏ tàu biển đi?” Shaω Eli quyết định thật nhanh và quay đầu hỏi Cao Học Lâm.

Cao Học Lâm: “…”

Anh ta hét lên với Ứng Tinh Quyết ở trường Đế Quốc: “Chỉ huy Ứng, con tàu biển này chia cho cậu một nửa, đến lúc đó cho cậu chức quán quân luôn, chúng tôi chỉ cần có thứ hạng là được. Nếu cậu hợp tác với trường Damocles và đến đảo đích, chắc chắn cậu sẽ có một trận chiến ác liệt. Tốt hơn là bây giờ hai trường chúng ta liên kết với nhau để đuổi họ xuống đi.”

Vệ Tam nghiêng đầu với vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Cao Học Lâm và Shaω Eli: “Cho dù có hợp tác hay không thì hôm nay tất cả các cậu sẽ bị loại.”

Ứng Tinh Quyết giương mắt thản nhiên cho hay: “Trường Đế Quốc không hợp tác với kẻ yếu.”

Shaω Eli vừa nghe thì tức giận nổ tung: “Chỉ bằng loại giả cao thượng như các cậu, tôi đánh cuộc trường Damocles sẽ cầm được quán quân.”

Cao Học Lâm: “…”

Những người khác xung quanh: “…”

“Cám ơn nha.” Vệ Tam chân thành nói, “Cậu Eli, dựa vào mấy lời này của cậu thì đợi lát nữa tôi sẽ xuống tay nhẹ một chút.”

Mấy thành viên chủ lực trên tàu biển còn đang đánh dây dưa, Hoắc Kiếm chống lại Hoắc Tử An, Kosai Musashi hạ xuống tàu biển vũ trụ từ trên không, đứng đối diện với Tư Đồ Gia.

“Nghe nói cậu bị thương?” Tư Đồ Gia nhìn Kosai Musashi, “Vậy cũng chả cần đánh tiếp nữa, các cậu còn không vứt tàu à?”

Kosai Musashi không nói mà đánh luôn.

Viện Bình Thông thiếu một thành viên chủ lực, trường Samuel cũng không đủ sức lắm nên qua một lúc, kết quả tình hình chiến đấu trên tàu biển đã rõ rành.

Đang lúc mọi người cho rằng tình hình coi như xong, bên Hoắc Tuyên Sơn xảy ra vấn đề.

Jill Gil Wood, chiến sĩ độc lập hạng nặng của trường Samuel là cấp SS, Hoắc Tuyên Sơn là chiến sĩ độc lập cấp 3S, một khi hai người đối đầu thì hiển nhiên cô nàng sẽ bị lọai. Cậu ta xuống tay không nhẹ tí nào những hồi lâu vẫn chưa xong.

Kim Kha đang quan sát cuộc chiến, sau khi Vệ Tam loại Tông Chính Việt Nhân bị thì cậu đã thu hồi ánh mắt, một mực nhìn Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh bên này.

Liêu Như Ninh và Tập Ô Thông đều là cấp 3S thì cậu nên quan tâm đến bên này nhiều hơn, nhưng Hoắc Tuyên Sơn cứ mãi không thành công làm cậu không khỏi bắt đầu chú ý đến Jill Gil Wood.

Tham Khảo Thêm:  Chương 131: Hẹn Hò

Tố chất chiến thuật của cô nàng rất cao, tốc độ mặc dù kém hơn Hoắc Tuyên Sơn nhưng có thể dự đoán trước một bước của cậu ta.

Kim Kha càng nhìn càng thấy không đúng, cảnh tượng này cậu thấy quen quá.

Lúc Vệ Tam là còn là tổng binh, thực lực bị giam cầm trong cơ giáp cấp A cũng có loại biểu hiện này. Tốc độ cậu ấy không theo kịp, nhưng tố chất chiến đấu cao kinh khủng.

Jill Gil Wood đúng là bản sao của Vệ Tam, cứ như thực lực bị giam cầm trong cơ giáp cấp SS.

Kim Kha thông qua cảm giác nhắc Hoắc Tuyên Sơn cẩn thận.

Bản thân Hoắc Tuyên Sơn đã phát hiện sức mạnh của Jill Gil Wood đang tăng lên.

Một lần nữa, Hoắc Tuyên Sơn thất thủ, suýt bị rìu của cô nàng hém trúng. Hai lưỡi rìu chém trên tàu vũ trụ đã làm nát ngay hơn một nửa boong tàu.

Loại lực lượng này không phải là thứ mà một chiến sĩ độc lập cấp SS làm được dễ như trở bàn tay.

Cả hai hoàn toàn thu hút sự chú ý của mọi người.

Shaω Eli quay đầu nhìn qua về phía Jill Gil Wood, “Cậu ấy vẫn chưa bị loại.”

Cao Học Lâm đã cảm giác được: “… Chúng ta rút lui.”

Ứng Tinh Quyết nhìn Jill Gil Wood, so với suy đoán của người khác, anh có thể trực tiếp xác định được người này có cấp 3S.

Lúc Jill Gil Wood bắt đầu chiến đấu với Hoắc Tuyên Sơn, cảm giác cô nàng không ngừng tăng lên, giống như… lên cấp ngay tại chỗ này.

Hoắc Tuyên Sơn là người để luyện tập, nếu Jill Gil Wood bây giờ đang sử dụng cơ giáp 3S thì cậu ta chắc chắn sẽ bị thương.

Tất cả mọi người trong trường Samuel đã xuống nước và rời đi, những con tinh thú dưới biển gần đó bắt đầu đi theo họ.

“Jill Gil Wood bị gì thế?” Liêu Như Ninh bị Tập Ô Thông đánh trúng vài lần nên đầu còn hơi quay mòng.

“Cảm giác của cậu ấy không ngừng tăng lên.” Hoắc Tuyên Sơn cau mày rồi cúi đầu nhìn tay mình, loại cảm giác đó… dường như chẳng phải đối phương tiến bộ không ngừng mà là cậu ta đang dậm chân tại chỗ.

Vệ Tam lại đây: “Cảm giác còn tăng lên được?”

“Có lẽ cũng giống như cậu thôi.” Ống kính vẫn còn, Kim Kha giả vờ bổ sung một câu, “Trường Samuel cố ý che giấu thực lực.”

Hiện trường trực tiếp.

Giáo viên tại trường Quân sự Samuel: “…” Giấu cái cứt gì!

Jill Gil Wood từ đầu là thành viên của đội chủ lực, hoàn toàn chẳng giống như Vệ Tam khi được tăng lên từ tổng binh, vào đội chủ lực rồi còn mang theo cơ giáp của mình được.

“Em ấy là cấp 3S?” Giáo viên của trường Samuel trợn tròn mắt, trong lòng có một nửa phấn khởi một nửa tức giận, “Tại sao Jill Gil Wood lại tự tiện giấu diếm, hiện tại còn muốn lãng phí tài nguyên để làm cơ giáp 3S mới. Huống hồ trong thời gian ngắn như vậy, em ấy cho rằng mình thích ứng nhanh giống như Vệ Tam nọ?”

“Tôi thấy không giống như giấu diếm, em ấy đã dùng cơ giáp SS bao nhiêu năm rồi.” Một giáo viên khác nói, “Giống như đột nhiên thăng cấp lên.”

“Làm sao mà cảm giác còn tăng lên được? Nói vớ va vớ vẩn.”

“Chờ tụi nhóc đi ra ngoài, làm bài kiểm tra cảm giác là sẽ sẽ biết rốt cuộc Jill Gil Wood có cấp gì.”

Mấy người giải thích trên sân khấu nhìn phương hướng Jill Gil Wood rời đi với tâm tư khác nhau.

“Trên đời này có chuyện cảm giác được tăng lên thật.” Lộ Chính Tân cảm thán, “Sinh viên trường quân sự lần này càng ngày càng thú vị.”

Ánh mắt Ngư Thiên Hà hiện lên một ánh nhìn như băng: “Tôi không tin cảm giác có thể thăng cấp, cấp bậc cảm giác của mỗi người đã sớm khắc ở trong xương cốt. Ngay cả khi Jill Gil Wood là cấp 3S, đó cũng là chuyện ban đầu em ấy nên có cấp 3S.”

Tập Hạo Thiên cũng không tin, tồn tại cấp siêu 3S đã được chứng mình bởi vì Ứng Tinh Quyết xuất hiện, nhưng cảm giác thăng cấp? Không thể có được, từ khi người có cảm giác xuất hiện ở Liên bang, không ai có thể cảm nhận được chuyện cảm giác nâng cấp. Cái gọi là cảm giác nâng cấp đều là khích lệ tồn tại của cảm giác trong chính các gen.

Những người của trường Quân sự Samuel đã bỏ tàu và rời đi, chỉ còn lại những người ở viện Bình Thông.

Tư Đồ Gia hơi mất cảnh giác đã bị Kosai Musashi đá bay, làm y đụng vào tàu.

Kosai Musashi nắm chặt cung đen, ánh mắt cậu ta đảo qua tàu biển, trường Damocles và trường Đế Quốc, cuối cùng ánh mắt chỉ rơi người Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết.

Kosai Musashi trong khoang cơ giáp nhếch miệng cười, đột nhiên cầm cung đen siêu tốc dùng sức nện một cái, trực tiếp đâm thủng boong tàu làm mấy cơ giáp liên lụy rơi xuống nước.

Còn các thành viên chủ lực của viện Bình Thông đã được nhắc nhở bèn nháo nhào đập vỡ boong tàu, đục tàu rời đi.

Những người từ trường Đế Quốc và Damocles vội vã ngăn chặn, nhưng chỉ chặn được một phần. Con tàu biển đã bị phá.

Khi Kosai Musashi nhảy xuống thì Vệ Tam cũng nhảy theo, không phải để đuổi theo cậu ta mà là tìm lại tấm ván bị hỏng.

Những tấm tàu này mang hơi thở khiến các tinh thú khác sợ hãi, mất đi tấm tàu và thay thế bằng vật liệu thông thường chỉ biến tàu thành đối tượng bị tinh thú dưới nước vây hãm.

Các thành viên chủ lực khác cũng lần lượt xuống nước tìm ván tàu, Vệ Tam ném lên mấy tấm ván tàu vụn: “Thành Hà, mau dẫn người vá boong tàu.”

Ứng Thành Hà: “… Tới ngay.”

Anh không thể không âm thầm tẩy não mình và các cơ giáp sư khác của Damocles: Cơ giáp sư không gì không làm được, ngay cả chuyện sửa chữa tàu thì bọn họ vẫn có thể!

Tàu biển vũ trụ bị phá vỡ, tinh thú dưới nước đến cực nhanh, Ứng Tinh Quyết và Kim Kha không thể không xuống nước và sử dụng cảm giác tấn công để xua đuổi tinh thú.

Vệ Tam và những người khác còn đang tìm mảnh tàu vỡ, Liêu Như Ninh vừa tìm vừa chửi oang oang cả lên. Cậu ta còn tưởng rằng sau khi đoạt tàu biển vũ trụ là nghỉ ngơi một chút. Đám người viện Bình Thông này đúng là, đánh không thắng là chơi ám chiêu ngay.

Ứng Tinh Quyết ở đuôi tàu, Kim Kha phụ trách mũi tàu, hai người hợp lực xua đuổi tinh thú dưới nước đi.

Vệ Tam đã tìm được mấy tấm ván tàu vỡ rồi cô truyền cho Hoắc Tuyên Sơn để cậu ấy mang cho cơ giáp sửa sửa. Sau đó cô quay đầu đi tìm những tấm tàu vỡ khác

Từ mạn tàu đi đến đuôi tàu, Vệ Tam nhìn thấy sau lưng Ứng Tinh Quyết trôi nổi một mảnh tàu nhỏ, cô bèn lập tức theo dòng nước chảy đi tới.

Ứng Tinh Quyết phát hiện có người tới gần thì nghiêng mặt nhìn lại thì thấy là cơ giáp của Vệ Tam. Cô ấy đang nhanh chóng đi thẳng về hướng mình, hai người kề nhau rất gần, gần đến mức anh có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả các đường vân bên ngoài Vô Thường từ trong cửa sổ. Anh không khỏi ngẩn ra, sững sờ tại chỗ: “Cô…”

Vệ Tam đưa tay lướt qua bả vai Ứng Tinh Quyết, cầm tấm ván tàu vỡ kia trong tay sau đó thu tay lại.

Cô nắm lấy tấm ván lắc tới lui trước mắt Ứng Tinh Quyết: “Nhìn thấy cái này thì nhớ vớt lên nha.”

Nói xong cô đã xoay người đi lên.

Ứng Tinh Quyết hoàn hồn nói theo: “Tôi biết tất cả mảnh vụn ở đâu.”

Lúc này Vệ Tam mới nhớ tới vị chỉ huy cấp siêu 3S này: “Được, anh nói cho tôi, tôi sẽ đi tìm.”

Ứng Tinh Quyết giơ tay lên chỉ vào bên trán, muốn hỏi có thể thông qua cảm giác liên lạc với cô hay không.

Vệ Tam gật đầu tỏ vẻ có thể.

Anh hơi nhắm mắt lại, bao phủ khu vực này với cảm giác. Anh cảm nhận được tất cả những biến động dưới biển, cả rung động khi các mảnh vỡ chìm xuống nước. Tất cả các thông tin liên tục tràn vào tâm trí của anh.

Ứng Tinh Quyết chọn ra thông tin mình muốn từ vô số dòng thông tin khổng lồ, cuối cùng anh mở mắt ra, truyền âm thanh vào trong đầu Vệ Tam: [Bên thành tàu biển 9m có hai tấm ván vỡ.]

Vệ Tam lập tức xoay người đi qua, quả nhiên nhìn thấy hai tấm ván tàu không lớn. Cô vừa mới cầm tới tay đã nghe được giọng nói của Ứng Tinh Quyết xuất hiện trong đầu.

Anh nói một cái thì cô đi lấy một cái. Khi một số lượng lớn tinh thú tụ tập thì cô cũng lấy được tất cả các mảnh vỡ vỡ lên.

Ứng Thành Hà nghiên cứu hiện trường xem làm thế nào để sửa con tàu, cũng may cơ giáp sư đại khái đúng là người có nghề thật, ngay cả sửa tàu mà cũng học xong rất nhanh. Người cuối cùng còn vẽ thêm hoa hòe, có thể thấy được mấy loại đường vân bên trong mạn tàu.

Sau khi sửa xong, Ứng Thành Hà còn đi tìm trường Đế Quốc để kêu bọn họ thanh toán một nửa.

Công Nghi Giác nhìn Ứng Thành Hà quái dị, đúng là một lời khó nói hết. Anh không biết hiện tại Ứng Thành Hà biến thành bộ dáng như thế này, không hề có ý thức của cơ giáp sư cấp cao, chuyện gì cũng làm được.

“Các cậu… có phải trường Damocles nghèo nên cái gì cũng muốn cơ giáp sư làm không?” Công Nghi Giác lắc đầu, “Ngay cả sửa tàu cũng thuần thục thế này.”

Bây giờ da mặt Ứng Thành Hà dày lắm: “Cảm ơn cậu, tôi cũng nghĩ rằng chúng tôi có tài năng sửa chữa tàu.”

Công Nghi Giác: “…”

“Tinh thú không tấn công thân tàu.” Kim Kha đứng bên boong tàu và cúi đầu nhìn xuống biển, tinh thú dưới nước bơi không xa không gần nhưng cũng chẳng tiến lên.

Hai trường quân sự bận rộn hồi lâu cuối cùng đã được nghỉ ngơi.

Trường Damocles chiếm một nửa số tàu, trường Đế Quốc chiếm một nữa, vẫn còn phân biệt rõ ràng như cũ.

“Vừa rồi cậu đánh với Jill Gil Wood thì thấy thế nào?” Kim Kha hỏi Hoắc Tuyên Sơn.

Hoắc Tuyên Sơn sờ cổ tay. Trước đó cận chiến, cậu ta đã bị Jill Gil Wood chém trúng cổ tay và giờ vẫn cảm thấy đau đớn: “Lúc đầu tôi nghĩ rằng sẽ sớm giải quyết xong cô nàng, nhưng cô ấy cứ trốn thoát nhiều lần, thậm chí sau đó khí thế của cô ấy tăng lên từng chút một.”

Hoắc Tuyên Sơn suy nghĩ một chút để tìm từ ngữ: “Giống như tôi đã kí.ch thích tiềm lực của cô nàng.”

Kim Kha nhìn thoáng qua phía Vệ Tam. Trải qua thử nghiệm, Vệ Tam mang gen cấp siêu 3S, sở dĩ cậu ấy không bị ai phát hiện là bởi vì Vệ Tam đi ra từ sao vô danh, không có quyền không có thế, cho nên mới không có người kiểm tra lại.

Nhưng Jill Gil Wood thì khác, nếu cô nàng có cấp 3S thì đã được phát hiện sớm.

Hoặc giả là cô ấy có thể tiến hóa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.