Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 15



“hạ gục cô giáo trước”

Phòng mô phỏng huấn luyện, thư viện, lớp học chiến đấu… Vệ Tam ở trường mỗi ngày đều sắp xếp rất đầy đủ, một chút cũng không lãng phí, đến nỗi căng tin cô còn chưa từng đi qua, mà vẫn dựa vào dịch dinh dưỡng để kiếm sống.

Bởi vì Vệ Tam có một giấc mơ muốn tự mình làm một chiếc cơ giáp, cho nên có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.

Mấy ngày nay Niếp Hạo Tề thường xuyên cùng Vệ Tam huấn luyện chung, cho nên buổi sáng gặp nhau trong lớp thì cậu ta đã hỏi ngay: “Ngày mai là cuối tuần rồi, có huấn luyện chung không?”

Vệ Tam lắc đầu: “Cuối tuần tôi có việc.”

Niếp Hạo Tề cũng không ngại, ngược lại nhớ tới một chuyện: “Buổi chiều cậu tới lớp bắn súng của cô Trần Từ à?”

“Ừ đấy, cậu cũng đi hả?”

“Không đâu, tôi học với thầy khác rồi.” Niếp Hạo Tề hạ thấp giọng, “Tôi nghe nói cô Trần Từ rất lợi hại, trong diễn đàn có một bảng xếp hạng giáo viên hạng A, về phương diện bắn súng thì cô ấy là người đứng đầu.”

“Xịn thế cơ á?” Lúc ấy Vệ Tam chọn lớp hoàn toàn không xem giáo viên là ai.

Niếp Hạo Tề nhìn Vệ Tam mà thông cảm: “Cơ mà muốn lấy được tín chỉ từ chỗ cô ấy thì rất khó. Cậu vẫn nên đăng ký thêm một vài khóa học, nếu không tín chỉ không đủ thì học kỳ tới sẽ bị cho thôi học đấy.”

Vệ Tam suy nghĩ về kế hoạch của mình, cô kiên trì nói: “Tôi học cái này trước, sau lại lại bổ sung thêm.”

Lớp bắn súng buổi chiều.

Vệ Tam vừa đi vào liền phát hiện không thích hợp lắm, bên trong tất cả đều là học sinh tự mang cơ giáp đến lớp, chỉ có một mình cô dùng cơ giáp do trường quân sự Damocles phát.

Không thể nói cơ giáp của trường Quân sự Damocles không tốt, nhưng những sinh viên sử dụng máy móc của trường vẫn đang trong thời kỳ rèn luyện với cơ giáp, thực lực đâu có mạnh bằng.

Sau khi Trần Từ tiến vào lại nhìn thấy có một chiếc cơ giáp đồng bộ của trường quân sự thì ánh mắt cũng lóe lên.

“Các em hẳn là biết tôi.” Trần Từ nhìn học sinh trước mặt, “Thôi khỏi cần tự giới thiệu, tất cả mọi người vào cơ giáp, cái bia là mục tiêu lưu động phía trước, mỗi người dùng một phút đồng hồ, từng người một đến.”

Tất cả mọi người xếp hàng điều khiển cơ giáp bắn vào mục tiêu di chuyển, có thể nhìn ra được học sinh chọn tiết học này đều có cơ sở, hơn phân nửa là có thể bắn trúng.

Vệ Tam xếp hàng ở phía sau nhìn ngóng từ trong khoang cơ giáp, vừa mô phỏng thao tác ở trong đầu.

Lúc này đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, Trần Từ điều khiển cơ giáp tấn công sinh viên đang bắn súng.

“Mẹ kiếp!” Sinh viên kia luống cuống tay chân, bắt đầu bắn loạn lên, thậm chí họng súng còn nhắm vào Trần Từ, nhưng một giây sau đã bị Trần Từ khống chế rồi ném sang một bên.

Sinh viên phía sau thấy thì ngơ ngáo, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 172: Ngoại truyện 3

Trần Từ nhìn sinh viên tiếp theo: “Tiếp tục.”

Sinh viên kia nơm nớp lo sợ bắt đầu bắn, cũng may Trần Từ không đụng đến cậu ta nữa, nhưng thành tích bắn súng của cậu cũng không đẹp.

Thời gian tiếp theo, Trần Từ giống như một vụ nổ không cài giờ, ngẫu nhiên tấn công sinh viên, lại yêu cầu bọn họ tiếp tục từng người một tiến lên bắn.

Vệ Tam xếp ở phía sau, đến lượt mình, cô giơ tay bắn về phía mục tiêu hiện lên, chỉ có một phút để bắn. Chợt cô thấy có bóng đen lóe lên, quay đầu nhìn quả nhiên là Trần Từ tới tấn công cô.

Điều đáng mừng duy nhất là Trần Từ chưa có bắn súng.

Vệ Tam có ý muốn tránh đợt tấn công của cô giáo, nhưng giáo viên chính là giáo viên, một giây sau đã có nắm đấm đã nện vào đầu cơ giáp Vệ Tam.

Cơ giáp nối liền với cảm giác của Vệ Tam, đầu cô choáng váng ngay, nhưng trước khi ngã xuống còn thừa dịp Trần Từ không chú ý mà giơ tay bắn một phát về phía cái bia đang di chuyển.

Trúng ngay hồng tâm.

Trần Từ chú ý tới hành động nhỏ của cô: “…” Tố chất tâm lý không tệ.

Chờ tất cả mọi người thử xong một vòng thì thành tích của mỗi người đã có. Ngoại trừ mấy người may mắn phía trước duy trì được trình độ phát huy của mình, mấy người phía sau bị ảnh hưởng không có ngoại lệ.

Thành tích của Vệ Tam kẹp ở giữa không chút bắt mắt, cô cũng không thèm để ý, dù sao sau này có thể luyện tốt là được.

“Một xạ thủ ưu tú sẽ không bị ảnh hưởng từ bên ngoài, dù tạm thời xảy ra chuyện gì thì vẫn nổ súng khi còn có thể.” Ánh mắt Trần Từ đảo qua tất cả sinh viên, “Đây là điều quan trọng tôi dạy các em ở tiết học đầu tiên.”

Kế tiếp Trần Từ bảo mọi người song song lao về phía trước, đi đến điểm cuối thì rút cờ, ở giữa sẽ có bia ngắm ngẫu nhiên xuất hiện, mà cô thì đứng ở bên cạnh bắn những sinh viên này.

Tài nghệ của Trần Từ đúng thật không có một sinh viên nào có thể tránh được, cô muốn bắn ai thì hoàn toàn dựa vào hên xui.

Vệ Tam đã bị bắn trúng hai lần, tim cô đau như bị đao cắt mỗi một lần cơ giáp bị bắn trúng, những thứ này đều phải bỏ tiền đi sửa đấy!

Một bên muốn bắn mục tiêu, một bên còn bị tấn công, Vệ Tam càng xông về phía trước thì tâm trạng càng kém. Cứ tiếp tục như vậy thì mấy vạn tinh tệ của cô cũng không đủ sửa cơ giáp.

Vệ Tam hoặc là không làm, mà đã làm thì làm cho xong, cô bèn điều khiển tay giơ lên, bắn về phía Trần Từ, song lại không trúng vì Trần Từ đã né được.

“Các bạn cùng lớp, nếu không tiêu diệt cô Trần trước thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ không hoàn thành được đâu.” Vệ Tam hô, súng không ngừng tấn công Trần Từ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1299

Những sinh viên khác nhìn người gan to bằng trời đang bắn Trần Từ: “…”

Ngay từ đầu đương nhiên không ai dám, nhưng Vệ Tam không biết xấu hổ nên một phen hỏa lực của Trần Từ lại nhắm vào cô. Thế là cô bắt đầu điều khiển cơ giáp sượt đến bên cạnh các bạn khác, còn sinh viên vô tội bị liên lụy thì không bỏ được miếng kẹo cao su dính này, chỉ có thể cắn răng ra tay đánh trả theo.

Có một thì có hai, tình hình rất nhanh đã hỗn loạn, phần lớn sinh viên bắt đầu tấn công Trần Từ, đều là súng thật đạn thật.

Trần Từ cũng không phải không g iết chết đám nhóc con này, chỉ tốn sức một lúc, cuối cùng đành phải hô dừng lại.

“Em hay lắm.” Trần Từ đi ra từ trong cơ giáp, nhìn Vệ Tam bằng con mắt lạnh lẽo.

“Cảm ơn cô đã khen ngợi.” Vệ Tam chân thành nhìn Trần Từ.

Trần Từ: “…”

Những sinh viên khác lặng lẽ quay đầu nhìn Vệ Tam, tuy rằng vừa rồi tâm trạng cô giáo không tốt, nhưng không thể không nói nếm được mùi vị phản công này đúng là không tồi.

Bản thân Vệ Tam thật ra hơi hối hận, lỡ mà cô Trần sau này nhằm vào mình vậy thì mất nhiều hơn được.

Vẫn phải nhanh chóng tăng thực lực, để cho cơ giáp ít bị tổn thương một chút thì mới có thể tiêu ít tiền hơn.

Vệ Tam cất cơ giáp lại, cúi đầu chậm rãi đi ra ngoài.

“Vệ Tam.”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Vệ Tam ngẩng đầu đã nhìn thấy Kim Kha đứng bên ngoài sân huấn luyện.

“Cậu cũng tới huấn luyện?”

“Tới tìm cậu ăn cơm chung.” Kim Kha tiến lên, “Hơn hai năm nay chúng ta không gặp nhau, cậu không nghĩ đến tớ sao?”

Vệ Tam quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái: “Nghĩ đến cậu làm gì?”

Kim Kha: “… Nói cũng nào thể nói như vậy, chẳng phải chúng ta là đồng bọn cùng nhau lớn lên à?”

Vệ Tam liếc cậu một cái: “Nhóc đồng bọn mời ăn cơm hả? “

Kim Kha hào phóng trả lời: “Mời! “

Hai người sóng vai đi về phía căng tin xa hoa nhất, Kim Kha thỉnh thoảng đánh giá Vệ Tam, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Sao cậu lại đến Damocles?”

“Cảm giác tốt nghiệp đạt tới cấp A có thể vào năm trường quân sự lớn, trường quân sự Damocles mộc mạc nhất làm tớ rất thích cho nên tới luôn.”

“Tớ cũng cảm thấy Damocles không tệ, mấy trường quân sự khác đều có tật xấu riêng.” Kim Kha bĩu môi.

Vệ Tam kinh ngạc: “Thật á?” Thành thật mà nói, cô cảm thấy rằng bệnh lớn nhất của các trường quân sự khác là học phí đắt tiền, không có khoản vay miễn lãi.

“Viện Bình Thông tương đối bài ngoại, trong Đế Quốc có quá nhiều người có quyền có thế, về phần Samuel…Nghe nói nhân phẩm của rất nhiều người không ổn.” Kim Kha bẻ ngón tay tính toán.

“Còn có South Pasadena nữa.” Vệ Tam bổ sung.

“Sao South Pasadena quanh năm đều mưa, không thích.”

“Còn kén chọn.” Vệ Tam nhìn Kim Kha đã gầy, nay ra dáng thiếu niên bình thường, “Hai năm nay cậu giảm cân à?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Nhà cổ (Kết)

Kim Kha thở dài một hơi: “Tớ nào có thời gian này, chuyển sang chuyên ngành khác chỉ còn lại hai năm tốt nghiệp, mỗi ngày liều mạng học, cũng may cuối cùng cũng được một chút hồi báo.”

Hai người đi vào căng tin, Vệ Tam vất vả lắm mới nhổ được mấy sợi lông tiền bạc trên con dê vàng Kim Kha, gọi một đống thức ăn, cô nhất định phải ăn no.

“Bình thường cậu đều ăn nhiều như vậy?” Kim Kha kinh hồn bạt vía nhìn bàn thức ăn.

“Không khác lắm.” Đúng là Vệ Tam ăn nhiều lắm, nhưng mà cũng có thể chịu đói.

Một lát sau, Vệ Tam ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía thì không khỏi nhíu mày, cô cảm thấy vừa rồi có ánh mắt rình mò, hơn nữa không chỉ có một người.

“Làm sao vậy?” Kim Kha ngẩng đầu hỏi.

“Có người đang quan sát chúng ta.”

Kim Kiêu hiểu rõ: “Không sao đâu, bọn họ chỉ tò mò thôi.”

Vệ Tam nghe vậy nhướng mày: “Tò mò cái gì?”

Kim Kha chống mặt, đối với loại thói quen không quan tâm không biết này của Vệ Tam thì hoàn toàn bất đắc dĩ, cậu vươn tay chỉ chỉ huy hiệu màu tím trên cánh tay phải quân phục của mình: “Tớ, chỉ huy.”

Vệ Tam “Ừ” một tiếng, chờ cậu tiếp tục giải thích.

“Năm trường quân sự lớn, dù là trường nào thì chỉ huy cũng là nhân tài ít nhất, trân quý nhất.” Kim Kha ưỡn ngực, “Tớ, nhân tài trong nhân tài!”

Vệ Tam gian nan nuốt một ngụm đồ ăn, hoài nghi nhìn Kim Kha: “Cậu?”

Kim Kha tự tin gật đầu: “Tớ, nhân tài chỉ huy cấp S duy nhất mới xuất hiện trong năm nay.”

“Lợi hại.” Vệ Tam nói qua loa một câu, lại yên tâm ăn cơm. Cô hoàn toàn chẳng hiểu ý nghĩa của nhân tài chỉ huy cấp S, trong lòng chả chút dao động.

Ăn cơm đã đời, khi hai người chuẩn bị tách ra, hai tay Kim Kha nắm lấy tay Vệ Tam, dùng ánh mắt đặc biệt quen thuộc trước kia hay nhìn cô mà nói: “Yên tâm, tớ sẽ không làm rối loạn kế hoạch của cậu, sẽ không tiết lộ tình huống của cậu cho bất cứ ai.”

Vệ Tam nhíu mày, đang muốn hỏi cậu ấy có ý gì.

Bỗng trước mặt xuất hiện một thiếu niên tóc dài, ánh mắt hắn dừng trên tay Kim Kha và Vệ Tam kéo qua kéo lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt Kim Kha, “Tôi tìm cậu có chuyện để bàn.”

Kim Kha nhìn thiếu niên, chủ động giới thiệu: “Ứng Thành Hà, cơ giáp sư. Đây là Vệ Tam, bạn tốt của tôi.”

Ứng Thành Hà gật gật đầu cho có, cũng không có đặt Vệ Tam trong lòng, cùng lắm chỉ là một chiến sĩ cơ giáp độc lập cấp A mà thôi.

Vệ Tam nhìn hai người rời đi, không biết vì sao kẻ tóc dài tên Ứng Thành Hà kia làm cho cô nhớ tới một người.

– ——————-

Tác giả có lời để nói:

Kim Kha Nghĩ Hơi Xa: Vệ Tam là con cháu của cao nhân, cậu ấy đến học viện quân sự Damocles nhất định có mục đích của mình!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.