Đó cũng không phải nói đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên quá yếu, mà là đối thủ quá mạnh mẽ, Nam Đế yêu nghiệt này, đương thời khó có người nào ngăn cản được, hắn là người có hi vọng trở thành Tiên Đế nhất, cách Tiên Đế chỉ có một bước ngắn mà thôi.
Nhìn thấy hai đoạn đao chìm nổi trên không trung, chúng nằm đó thật yên lặng, nhưng đối với người đạt tới cảnh giới cao mà nói, như Thần Vương, thậm chí là Thần Hoàng cũng phải ảm đạm phai mờ trước nó.
Có ít người cảm giác mình đầy đủ cường đại, đầy đủ ngạo thị thiên hạ, nhưng mà có một ngày đột nhiên phát hiện, thực lực bản thân mình có đôi khi cũng chỉ như thế mà thôi, thậm chí là có khả năng không có ý nghĩa.
Thần Hoàng bình thường đã đầy đủ cường đại a, nhưng mà so với đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên và Nam Đế thì lộ ra mình quá nhỏ yếu.
Nhưng mà quản chi đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên, quản chi là Nam Đế, cuối cùng vẫn không địch lại Tiên Đế!
– Thiên địa to lớn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Nhìn thấy cảnh này, có lão Thần Vương ảm đạm phai mờ, bộ dáng mờ mịt.
Nhìn thấy cảnh này, có thế hệ trước cường đại nhưng cũng phải nén cảm xúc bi thương, trận chiến tranh này cho dù đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên có thể ngăn được một kích của Nam Đế thì hắn cũng chỉ có chết, bởi vì hắn đã dùng thân tế đao, không có đường lui.
Ngay cả tồn tại vô địch như đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên cũng lâm vào kết cục thân tử đạo tiêu, chỉ lưu lại hai đoạn đao cho hậu thế. So sánh với Tiêu Thanh Thiên thì bọn họ làm sao đủ thành đạo?
– Thật là đối thủ đáng giá tôn kính, đơn đả độc đấu, rất lâu còn chưa gặp qua đối thủ nào như thế.
Lúc này Nam Đế tay cầm Phương Thiên Họa Kích, gật đầu nói ra.
Cho dù đệ nhất chiến tướng thân tử đạo tiêu, nhưng mà Nam Đế cũng đánh giá hắn như thế, đây là tôn kính với cường giả, tuy bại mà vinh.
Lúc này ánh mắt Nam Đế nhìn vào Đạp Không Sơn.”Ông” một tiếng, trong thời gian ngắn, Nam Đế ném Phương Thiên Họa Kích trong tay ra!
Oanh — oanh — oanh —
Ngay lập tức vòm trời nổ vang, Phương Thiên Họa Kích ném xuống Đạp Không Sơn giống như có ngàn vạn khối thiên thạch va chạm vào Đạp Không Sơn, Phương Thiên Họa Kích còn chưa có rơi xuống, Đạp Không Sơn cũng đã lay động.
– Không —
Cường giả còn may mắn sống sót của Đạp Không Sơn nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích từ trên trời rơi xuống, tuyệt vọng quát to một tiếng, một khi Phương Thiên Họa Kích rơi vào Đạp Không Sơn phía trên, chỉ sợ Đạp Không Sơn có khả năng bị xuyên thấu qua.
Nhưng mà không có thiên băng địa liệt như trong suy nghĩ, không có hủy diệt nổ tung gì đó, Phương Thiên Họa Kích ném vào Đạp Không Sơn thì cả thiên địa đều yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người cho rằng Phương Thiên Họa Kích rơi vào Đạp Không Sơn. Đạp Không Sơn không bị hủy diệt cũng bị đâm xuyên qua, đệ tử trên Đạp Không Sơn càng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
– Đạp Không Sơn hết —
Có người thì thào nói, không muốn đi nhìn thấy cảnh này.
Thời điểm mọi người nhắm mắt lại, thiên địa yên tĩnh, một hồi lâu rất nhiều người phục hồi tinh thần lại, mở hai mắt ra xem xét, Đạp Không Sơn vẫn lơ lửng trên vòm trời.
Lúc này có người nhìn thấy cảnh này, từ dưới đất Đạp Không Sơn có một bàn tay không có chút sắc máu duỗi ra, cánh tay này tiếp được Phương Thiên Họa Kích.
Nhìn thấy cánh tay tái nhợt không còn chút máu này, bất kể là ai trong lòng cũng rung động không nói, tất cả mọi người có cảm giác điềm xấu, cảm giác này vô cùng rõ ràng.
Vào thời điểm này, dưới mặt đất Đạp Không Sơn có cánh cửa đá cổ xưa mở ra, ở bên trong có một người chậm rãi xuất hiện, một người chậm rãi bay lên bầu trời.
Thời điểm người này xuất hiện không có khí thế kinh thiên động địa, thân thể của hắn không có chút khí huyết trùng thiên, không ánh sáng, nhưng mà thời điểm hắn xuất hiện, càn khôn dừng lại.
Một người như vậy xuất hiện trên bầu trời, hắn như chủ thiên địa, chủ nhân vạn giới, hắn là người chấp chưởng vô thượng đại đạo, hắn chưởng quản luân hồi, hắn thống ngự âm dương.
Giờ khắc này hắn là chủ nhân cửu giới, hắn là hoàng đế cửu giới, cao cao tại thượng, không thể địch nổi, trừ hắn không ai có thể cao cao tại thượng hơn hắn.
Đông, đông, đông. . .
Trong khoảng thời gian ngắn, ở giữa thiên địa vô số người không khống chế nổi bản thân mình, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Tuy người xuất hiện không có khí thế trấn áp sinh linh, nhưng mà rất nhiều tu sĩ trong lòng sinh ra bản năng sợ hãi, ngay cả bản thân cũng không thể khống chế nội tâm, toàn thân như nhũn ra, quỳ lạy trên mặt đất.
Bản năng sợ hãi này ngay cả Đại Hiền cũng không khống chế nổi, chỉ có cường giả ngoài Thần Vương mới có thể ngăn cản được, mới có thể đứng ổn thân thể, mặc dù là như thế, Thần Vương cũng nom nớp lo sợ.
Nam nhân hiển hiện trên bầu trời có gương mặt chữ quốc, chưa nói tới anh tuấn, nhưng mà thập phần có mị lực, không giận mà uy, nhìn thấy gương mặt này, mọi người có cảm giác như gặp được đế hoàng, thống ngự cửu giới, chúa tể tất cả, gương mặt này đại biểu cho lực lượng, là đại biểu quyền uy! Dường như gương mặt này đại biểu cho tất cả.
Nhưng mà gương mặt này vô cùng tái nhợt, không có chút huyết sắc nào cả.
Đôi mắt người này rất lớn, từ đôi mắt đó có không thể tưởng tượng, đôi mắt này năm đó có thần cỡ nào, là uy hiếp thiên địa ra sao, làm chúng sinh kính sợ cỡ nào, nhưng mà lúc này đôi mắt đã trống rỗng, trừ trống rỗng vẫn là trống rỗng, không có sắc thái, không có chút dấu hiệu sinh mạng nào.
Cho dù đôi mắt trống rỗng vô thần, không có bất kỳ dấu hiệu tính mạng, nhưng mà bất kể là ai nhìn thấy đôi mắt này, trong lòng khó nhịn sinh ra chấn động, bởi vì đôi mắt này có thể xem thấu tất cả thế gian.
– Đạp Không Tiên Đế —
Thời điểm nhìn thấy người này, cho dù Tam Quỷ Gia cũng phải biến sắc, quát to một tiếng, hắn không tự chủ lui ra phía sau một bước.
– Đạp Không Tiên Đế —
Nghe được lời này, rất nhiều người đang quỳ ngẩng đầu lên, từ xa quan sát tồn tại cao cao tại thượng này.
Tiên Đế, đây là tồn tại không thể với tới, bao nhiêu người đều nhìn thấy dung nhan Tiên Đế làm vinh quang.
– Đạp Không Tiên Đế, thực sao?
Người chưa ừng gặp qua Đạp Không Tiên Đế nhìn lên, thì thào nói.
– Đạp Không Tiên Đế —
Thần Vương từng sống ở thời đại Đạp Không Tiên Đế đứng ổn thân thể, nhưng mà sau khi nhìn rõ tồn tại vô thượng này thì hai chân mềm nhũn, không đứng vững được nữa, bản thân quỳ xuống, nội tâm chấn động mạnh, bị dọa tới mức hoang mang.
Đó cũng không phải nói Thần Vương nhỏ yếu, mà là Tiên Đế quá cường đại, trước mặt Tiên Đế có mấy người có thể đứng ổn, chỉ sợ cho dù là Thần Hoàng cũng phải phục bái trên mặt đất.
Nhưng mà lúc này Thần Hoàng dù đứng vững, coi như là Thần Hoàng hiện tại cũng khiếp sợ nhìn qua người nọ, xem một hồi lâu thì nhìn ra mánh khóe, thì thào nói:
– Cái này, cái này, đây không phải Tiên Đế chân chính.
– Đế thi.