– Nếu tồn tại siêu nhiên như Chiến Thần Điện không xuất thế, chỉ sợ không có đại giáo truyền thừa,
cương quốc nào dám tranh hùng với Thanh Huyền quốc gia cổ!
Có người khôi phục tinh thần nói ra.
– Thanh Huyền thiên tử, nhân vật trong truyền thuyết a.
Phi Giao Hồ lão Quy vương nghe tin tức như thế, cũng hoảng sợ thất sắc, nói ra:
– Truyền thuyết, Thanh Huyền thiên tử mặc dù chỉ hơn hai mươi tuổi,
nhưng mà lại đồng thời tu luyện đế thuật của hai tiên đế, đây quả thực
là tồn tại không tưởng tượng nổi, một thân đế thuật vô song, phóng nhãn
trung tâm vực, người nào có thể địch?
Đối với Thanh Huyền quốc gia cổ, đối với Thanh Huyền thiên tử, nhiều
người lựa chọn trầm mặc, Thanh Huyền quốc gia cổ, Thanh Huyền thiên tử
là tồn tại không phải bọn họ có thể bàn luận, quá cường đại. Không chỉ
nói bọn họ, cho dù là Bảo Thánh thượng quốc, Nam Thiên thượng quốc đều
không thể so sánh với nó. Một quốc gia có hai đế, phóng nhãn cả trung
tâm vực tìm không ra tồn tại thứ hai.
Tại trung tâm vực, đã từng có một câu như vậy: cổ có Chiến Thần Điện,
hiện có Thanh Huyền quốc! Một câu nói kia, cũng đủ nói rõ địa vị của
Thanh Huyền quốc gia cổ.
Trung tâm vực có rất nhiều môn phái đều cho rằng, nếu như Chiến Thần
Điện không xuất thế, Thanh Huyền quốc gia cổ sẽ là người cầm quyền
trung tâm vực.
Cho tới nay, rất nhiều người đều cho rằng, tại trung tâm vực cũng chỉ có Chiến Thần Điện địa vị cao cả mới có thể so sánh với Thanh Huyền quốc
gia cổ.
Chiến Thần Điện, đây là vùng đất khởi nguyên của nhân tộc, thậm chí có
người nói, công pháp mà Nhân tộc tu luyện khởi nguyên nhất là truyền ra
từ trong Chiến Thần Điện.
Tại Ma Bối Lĩnh phong vân nổi lên bốn phía, Lý Thất Dạ đang chiến đấu
đẫm máu, đi tới nơi này, Lý Thất Dạ giết máu tươi đầm đìa, đặc biệt là
hắn cố ý kích phát tiềm năng “Trấn ngục thần thể”, cho nên mỗi lần hắn
đều khiêu khích thiên thú! Lý Thất Dạ một lần lại một lần kích tiềm
năng, tiềm năng của trấn ngục thần thể bắt đầu bạo phát ra, thể chất của Lý Thất Dạ càng trở nên đáng sợ!
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, thiên thú chính là thứ ma luyện tốt nhất,
nhưng mà cũng có làm cho Lý Thất Dạ chán ghét chính là thọ tinh! Một khi bị thọ tinh nhìn chằm chằm vào, vậy ý nghĩa phiền toái.
Ở trong Ma Bối Lĩnh này, Lý Thất Dạ căn bản không sợ bất cứ tồn tại nào, nhưng mà thọ tinh là thứ quỷ mị, thật sự là phiền toái vô cùng. Một khi gặp được thọ tinh, ngươi tiến nó lui, ngươi lui nó tiến, đứng ngồi
không yên.
Trong mười ngày gần đây Lý Thất Dạ bị một con thọ tinh ba mươi vạn năm
nhìn chằm chằm vào, con thọ tinh này ngay từ đầu đã cho Lý Thất Dạ một
kích trí mạng, đáng tiếc nó gặp là Lý Thất Dạ, trấn ngục thần thể cứng
rắn khiến một kích của nó cũng không có giết chết Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ lập tức đào thoát.
Sau khi Lý Thất Dạ vừa trốn thoát thì mượn nhờ năng lực ám toán trong Ma Bối Lĩnh đối phó thọ tinh ba mươi vạn năm này, đáng tiếc đầu thọ tinh
này cũng giảo hoạt, bị Lý Thất Dạ ám toán hai lần bị thương thì trở nên
cẩn thận, không dễ dàng ra tay, nhưng mà nó lại không trốn đi, vẫn nhìn
chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Đây là nguyên nhân Lý Thất Dạ chán ghét thọ tinh, thiên thú dù thế nào
cũng phải giết tới khi sụp đổ, giết đối phương tới chết, mà thọ tinh thì khác, thường trốn trong chỗ tối cho người ta một kích trí mạng, hơn nữa một khi bị nó nhìn chằm chằm vào thì không dễ dàng buông tha.
NGAO —
Hét thảm một tiếng, đột nhiên thọ tinh đang trốn trong vũng bùn bị một
kích trí mạng, trong vũng bùn đột nhiên có cánh tay hiện ra, trấn ngục
thần thể, một tay nặng bằng vạn ngọn núi, đầu thọ tinh này mạnh hơn nữa
cũng chịu không nỗi sức nặng một tay này, một tay kia đục lỗ trên đầu và ngực thọ tinh, một quyền này thọ tinh không thể kháng cự.
– Mẹ kiếp, âm hồn bất tán, cho dù ngươi có là quỹ tinh cũng phải rơi vào bẫy rập của lão tử!
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ leo ra khỏi vũng bùn.
Vì tính toán thọ tinh này, hắn đã phí không ít tâm tư huyết, chuyên môn
thiết kế bẩy rập nhắm vào thọ tinh này, cuối cùng nhất vây khốn nó, một
kích trí mạng!
Luận tính toán? Luận ám toán? Tuy thọ tinh am hiểu đạo này nhưng vẫn kém xa Lý Thất Dạ, phải biết rằng, năm đó hắn với tư cách là âm nha, hắn đã tính toán thiên hạ!
Sau khi lấy được thọ huyết và vòng tuổi, thân thể Lý Thất Dạ cứng đờ,
chậm rãi xoay thân thể lại, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào một hướng,
thời điểm này hắn cảm nhận được một tia khí tức lạnh lẽo.
– Thọ tinh trăm vạn năm!
Lúc này Lý Thất Dạ hiểu hắn bị một con thọ tinh trăm vạn năm nhìn căằm
chằm vào, đầu thọ tinh này chỉ sợ còn cách hắn vạn dặm, nhưng mà nó ở xa như thế nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ đã thành con mồi của
nó.
Thọ tinh trăm vạn nă, không nói đạo hạnh Lý Thất Dạ thấp cỡ nào, cho dù hắn là Cổ Thánh chỉ sợ cũng phải chết.
– Xem ta thành con mồi?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, thì thào nói:
– Năm đó tiểu tử Huyết Tỳ lưu lại rất nhiều chuẩn bị ở nơi này vẫn chưa
dùng tới, hôm nay cho ngươi nhìn thấy thủ đoạn của tổ tông đi. Xem ai
gài bẫy ai…
Rốt cục Lý Thất Dạ đi về hướng tây, nhưng mà đầu thọ tinh này nhìn chằm
chằm vào Lý Thất Dạ, mà Lý Thất Dạ cảm giác không phải đang tính toán
thọ tinh này sao?
Có rất nhiều người cho rằng, thọ tinh còn có trí tuệ hơn thiên thú, một
đầu thọ tinh trăm vạn năm có trí tuệ vô cùng đáng sợ. Nó nhìn chằm chằm
vào Lý Thất Dạ, nhưng mà không có ra tay, đối với nhân tộc nhỏ yếu dám
hành tẩu một mình trong khu vực không người, nó ngửi được khí tức nguy
hiểm, cho nên nó vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ mà không chịu ra tay.
Mà khi đi trên con đường này, hành tung của Lý Thất Dạ trở nên thần bí,
bắt đầu quấn đường rẽ, không phải một đường đi về hướng tây. Mà thọ tinh vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nhìn thật lâu, thấy Lý Thất Dạ vẫn
không có đòn sát thủ gì, cuối cùng nhất thọ tinh rốt cục nhịn không được ra tay.
Phốc –“
Thọ tinh một kích là trí mạng, một kích của thọ tinh trăm vạn năm, không chỉ nói Lý Thất Dạ, cho dù là Cổ Thánh cũng phải chết.
Nhưng mà một kích của thọ tinh đánh tới thì Lý Thất Dạ biến mất, không
có ai biết hắn làm thế nào, phải biết rằng bị thọ tinh trăm vạn năm
nhìn chằm chằm vào, căn bản không thoát được thần thức của nó, nhưng mà
Lý Thất Dạ lại biến mất.
“Ông –” một tiếng, trong nháy mắt trên bầu trời có huyết quang hiện ra, trong huyết quang trên cao có một huyết thương mâu đâm xuống.
Một mâu lăng không, không chỉ thọ tinh trăm vạn năm, cho dù là đại hiền cũng run rẩy!
“Rống –” thọ tinh trăm vạn năm rống một tiếng, một mâu này đâm thẳng
vào đỉnh đầu của thọ tinh, một mâu trí mạng, dưới một mâu này không quản thực lực của nó là trăm vạn năm hay không, cũng chỉ có nhận lấy cái
chết.
Nhưng mà thời điểm nó sắp chết đã nhìn Lý Thất Dạ vẫn đứng yên ở nơi đó, không có nhúc nhích, hắn căn bản không có rời khỏi vị trí vừa rồi.