Đế Bá

Chương 202: Nhất nộ đồ thiên địch (3)



– Giết…

Nam Thiên Hào gặp Lý Thất Dạ đánh tới xu thế không thể đỡ, cuồng hống
một tiếng, há mồm tế ra một kiện bảo luân, bảo luân vừa ra, trong nháy
mắt hóa thành như đá mài, kẹp lấy xu thế gào thét đánh hướng Lý Thất Dạ.

Phanh…

Ở dưới Lý Thất Dạ va chạm, một tiếng vang thật lớn, bảo luân vỡ vụn tại
chỗ, thân thế Lý Thất Dạ y nguyên không giảm, cực tốc vọt tới Nam Thiên
Hào.

Nam Thiên Hào sắc mặt đại biến, lật tay một mặt bảo kính, muốn ngăn trở
Lý Thất Dạ, “Phanh” một tiếng vang thật lớn, kết quả có thể nghĩ, bảo
kính đập tan, cả người Nam Thiên Hào bị đánh bay, cuồng phun một ngụm
máu tươi, thanh âm xương cốt gãy vang lên, khiến người ta nghe sởn hết
cả gai ốc. Nếu không phải bảo kính trước ngăn trở Lý Thất Dạ va chạm,
chỉ sợ Nam Thiên Hào là chắc chắn phải chết.

– Thiếu chủ, đi trước…

Hai vị Vương Hầu sắc mặt đại biến, song song lật tay, tế ra một kiện Bảo khí, hai kiện Bảo khí vừa ra, Thánh Tôn chi uy lập tức phóng lên tận
trời, từng đạo từng đạo pháp tắc rủ xuống, thanh âm tranh tranh vang
lên, Thánh Tôn chi uy trấn áp mà xuống, ép diệt sơn hà, thời điểm
Thánh Tôn pháp tắc đè xuống, đại địa bắt đầu vỡ vụn.

– Thánh Tôn Bảo khí…

Gặp hai vị Vương Hầu tế ra Bảo khí, không ít người trở nên động dung,
Thánh Tôn Bảo khí, đây chính là đồ vật có thể đánh chết Chân Nhân!

– Oanh…

Thân thể cường đại của Lý Thất Dạ đụng vào phía trên pháp tắc trấn áp mà đến, lập tức, hai kiện Bảo khí đều lay động không ngừng, tựa như tùy
thời đều có thể rơi xuống.

Một màn này, không chỉ là Vương Hầu, tất cả mọi người nhìn thấy, cũng
không khỏi vì đó hãi nhiên. Đây là thể chất như thế nào, ngay cả Thánh
Tôn Bảo khí cũng có thể rung chuyển, đây cũng quá đáng sợ đi!

Về phần Nam Thiên Hào, thấy một màn như vậy, hãi nhiên thất sắc, xoay người bỏ chạy!

Tham Khảo Thêm:  Chương 11: Đại sư tỷ!

– Luyện hóa hắn…

Hai vị Vương Hầu đều kinh hãi, quát chói tai một tiếng, hai kiện Bảo khí hợp hai làm một, tất cả pháp tắc hóa thành cự lô, đem Lý Thất Dạ vây ở
bên trong, trong nháy mắt, cự lô vọt lên chân hỏa, muốn đem Lý Thất Dạ
luyện hóa!

Gặp Nam Thiên Hào muốn chạy trốn, Lý Thất Dạ như thế nào lại buông tha hắn, cuồng hống nói:

– Giết…

Hét lên một tiếng, hai tay cầm Kỳ Môn Đao.

Tranh…

Kỳ Môn Đao đột nhiên chấn động, cảm nhận được lửa giận của Lý Thất Dạ,
trong nháy mắt, như là hai thanh đế đao ra khỏi vỏ, đao mang phun ra, đế uẩn lóe lên!

– Đế uy…

Thời điểm đế mang trảm tới, hai vị Vương Hầu lập tức hồn phi phách
tán, bọn hắn cách Kỳ Môn Đao quá gần, đế mang vừa trảm, bọn hắn chỉ có
một cảm giác… tử vong.

Xùy…

Đế mang chợt lóe lên, đế uy chỉ là trong nháy mắt rồi biến mất, nhưng
mà, cái này đã đủ rồi, hai đạo đế mang vừa trảm, máu tươi dâng trào,
pháp tắc đứt gãy, coi như là Thánh Tôn Bảo khí, cũng bị chém thành hai
nửa.

Đầu của hai vị Vương Hầu bay lên, thân thể thẳng tắp té ngửa, máu tươi phun rất cao rất cao.

Mặc dù đế mang chỉ là một cái thoáng qua rồi biến mất, nhưng mà, cái này đã đầy đủ kinh tâm động phách, trong một chớp mắt, tất cả mọi người
không khỏi run lên một cái, giống như là bị một đao chém ở trên linh
hồn, toàn thân phát lạnh, mềm yếu vô lực!

Tranh…

Lúc này, Lý Thất Dạ một đao hoành không, Nam Thiên Hào đào tẩu hãi
nhiên, đây hết thảy biến hóa quá nhanh, chẳng qua là ở giữa thạch hỏa
điện quang mà thôi, hắn cũng không có trốn bao xa.

– Mở…

Nam Thiên Hào cuồng hống một tiếng, thần giáp hộ thể, “Xùy” một tiếng,
cái thần giáp gì đều không hữu dụng, hết thảy pháp tắc tất cả thuộc về
vô căn cứ, lấy thực lực Hào Hùng cấp kia của Nam Thiên Hào, trên căn bản ngăn không được Kỳ Môn Đao lóe lên đế uẩn này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tranh… một tiếng, cả người Nam Thiên Hào bị đinh trên mặt đất, ngửa mặt
lên trời nằm ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, máu tươi chảy cuồn cuộn,
lúc này, hắn chỉ còn lại một hơi!

Ở thời điểm này, tất cả mọi người run lên một cái. Phát hiện dị
biến, Lý Sương Nhan, Ngưu Phấn chạy tới cũng không khỏi biến sắc, bọn
hắn cũng không dám xuất thủ, lúc này, Lý Thất Dạ nộ khí trùng thiên, hắn là muốn đích thân đồ sát đám người Nam Thiên Hùng, ai dám hỏng chuyện
tốt của hắn?

Lúc này, Lý Thất Dạ như là Thần Ma, trên người hắn mang theo nộ khí,
khiến người ta không rét mà run, không người dám nhìn thẳng, khiến người ta không thể tin được, khí tức đáng sợ như vậy, lại từ trên người một
thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi phát ra sao.

Lý Thất Dạ đến gần Nam Thiên Hào, lạnh lùng nhìn Nam Thiên Hào nằm dưới
đất, cuối cùng, Lý Thất Dạ nộ khí ngập trời rốt cục thu liễm lại nộ khí
đáng sợ.

– Coi như ngươi đối địch với ta, ta cũng có thể nhân từ tha cho ngươi một mạng. Hỏng việc này của ta, coi như Tiên Đế chi tử, cũng giết không tha!

Lý Thất Dạ nhìn lấy Nam Thiên Hào, chậm rãi nói ra.

– Ngươi, ngươi, ngươi dám giết ta, ta, ta Nam Thiên thượng quốc ta sẽ diệt ngươi cửu tộc, tất, tất tàn sát Tẩy Nhan cổ. . .

Nam Thiên Hào nằm ở nơi đó, căm hận nói ra.

Răng rắc…

Nhưng mà, Nam Thiên Hào còn chưa dứt lời, Lý Thất Dạ một tay đem đầu hắn tính cả xương sống lưng thoáng cái rút ra, máu me đầm đìa, cặp mắt Nam
Thiên Hào trợn trừng lên, ngay cả cơ hội gào thảm cũng không có.

– Nam Thiên thượng quốc còn chưa đủ tư cách uy hiếp ta!

Lý Thất Dạ đem đầu Nam Thiên Hào tiện tay quăng ra, chậm rãi nói.

Lúc này, toàn bộ tràng diện hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người ngừng
thở, ngay cả thở mạnh thoáng cái cũng không dám, lúc này, xa xa tất cả
tu sĩ, cũng không khỏi lưng rét run, sởn hết cả gai ốc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 398: "Để cho ông ta vào đi!”

Lúc này, thời điểm ánh mắt của Lý Thất Dạ đảo qua, rất nhiều tu sĩ
cũng không khỏi sợ run cả người, mặc kệ ai cũng không dám tin tưởng,
thời điểm thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi trước mắt này cuồng nộ,
lại như là Thần Ma phụ thể, sát phạt vô tình, thiết huyết tàn bạo!

Ở thời điểm này, những tu sĩ kia đã hiểu, trước đó, thiếu niên trước mắt một mực xuất khẩu cuồng ngôn, căn bản cũng không phải là cuồng vọng vô tri, người ta vốn chính là hung hãn như vậy, vốn chính là một đại
hung nhân!

Lúc này, không ít người lưng đều phát lạnh, ngay cả Vương Hầu cũng tàn
sát, đây là hung nhân bực nào. Ngay cả Quận Vương của Nam Thiên thượng
quốc cũng giết không tha, đây là hung hãn bực nào.

Không ít tu sĩ âm thầm may mắn, may mắn là không có đắc tội thiếu niên này, nếu không, chỉ sợ đồ sát chính là mình.

– Chúng ta đi…

Cuối cùng, Lý Thất Dạ chỉ có một câu, Ngưu Phấn không dám nói hai lời,
lập tức hóa thành ốc sên to lớn nằm rạp trên mặt đất, sau đó chở Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan phiêu nhiên mà đi.

– Má ơi, tiểu tử này quả thực là Ma Vương, hung đến rối tinh rối mù!

Sau khi Lý Thất Dạ đi, có tu sĩ là giật mình một cái, không khỏi thở dài một hơi.

Người nhát gan, cũng không khỏi hai chân như nhũn ra, đặt mông ngồi dưới đất. Nghĩ đến vừa rồi bộ dáng Lý Thất Dạ như Thần Ma phụ thể kia, bọn
hắn cũng không khỏi sợ run cả người, này chỗ nào giống như là một thiếu
niên mười lăm mười sáu tuổi, hoàn toàn là ác ma phụ thể, Ma Vương quay
người, tàn bạo vô song, vừa rồi khí thế kia của Lý Thất Dạ, quả thực là
gặp thần sát thần, gặp ma Đồ Ma, không người dám ngăn cản!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.