Cuối cùng nhất, các đệ tử
Tẩy Nhan Cổ Phái ngắt được rất nhiều linh dược, đào không ít bảo kim,
thậm chí có đệ tử đạt được chân mệnh thần thạch, này đi chuyến này Tẩy
Nhan Cổ Phái thu hoạch lớn quay về.
Thấy thời gian Ma Bối Lĩnh phong bế đã gần đến, Lý Thất Dạ chủ trì đại cục, mang theo nhiều đệ tử rời đi, rời khỏi Ma Bối Lĩnh.
Sau khi bước ra khỏi Ma Bối Lĩnh, tất cả mọi người buông lỏng một hơi,
đặc biệt là Trần Bảo Kiều, lão bộc, bọn họ có cảm giác như gặp lại mặt
trời mới tốt. Nghĩ tới lần này đi Ma Bối Lĩnh, nội tâm lão bộc rung động không ít. Chuyến đi Ma Bối Lĩnh này, tất cả môn phái, tất cả cương quốc bị tiêu diệt sạch cường giả và thiên từ. Trừ chủ tớ bọn họ ra, còn sống rời khỏi cũng chỉ có Tử Hà Quan, và cường giả Phi Giao Hồ nhanh chóng
đi ra ngoài, về phần Thanh Huyền quốc gia cổ, Thánh Thiên giáo, Giang Tả thế gia, Nam Thiên thượng quốc đều bị diệt toàn bộ, ngay cả Cổ Thánh
cũng chết thảm.
Nghĩ tới đây, lão bộc âm thầm may mắn, nếu không phải đi cùng với Lý Thất Dạ, chỉ sợ bọn họ đã chết thảm bên trong rồi.
– Tiểu nha đầu, suy nghĩ thật kỹ đi, bên cạnh ta lưu một vị trí cho ngươi, nhưng mà, đừng quá lâu, kiên nhẫn của ta có hạn!
Trước khi chia tay, Lý Thất Dạ nhìn Trần Bảo Kiều nói một câu.
Bị tiểu nam nhân còn nhỏ hơn mình gọi là “Tiểu nha đầu”, Trần Bảo Kiều
tức giận không nhẹ, nàng trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, vưu vật khuynh quốc
khuynh thành này mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều hấp dẫn người khác,
đúng là hồng nhan họa thủy.
Về phần rất nhiều đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái cũng thán phục và hâm mộ, cũng
chỉ có Đại sư huynh mới có khí phách như vậy, bên người đã có Lý tiên
tử, còn muốn thu công chúa Ngọc Tẫn cương quốc tuyệt thế mỹ nhân! Càng
khí phách là, Lý tiên tử còn đang ở bên người, nói ra lời khí phách như
thế còn phong khinh vân đạm, đúng là bá đạo khó lường, là thần tượng
trong suy nghĩ của bọn họ.
Một hơi bỏ hai đại mỹ nhân vào trong túi, đây là khí phách bực nào, rất nhiều đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái không ngừng bội phục đấy.
Cuối cùng nhất, chủ tớ Trần Bảo Kiều rời đi, Lý Thất Dạ mang theo đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái đi về Tẩy Nhan Cổ Phái.
Khi trở lại Tẩy Nhan Cổ Phái, Tẩy Nhan Cổ Phái có thể nói vui mừng hân
hoan. Lúc này đi Ma Bối Lĩnh đúng là thu hoạch lớn, hơn nữa tổn thất đệ
tử cực nhỏ! Nhìn thấy thu hoạch hiện tại, các trưởng lão, hộ pháp không
có tham gia chuyến đi cũng động dung, càng mừng rỡ không thôi.
Vốn Tẩy Nhan Cổ Phái đã không có tư cách đi vào Ma Bối Lĩnh, nhưng mà
lúc này không chỉ tiến vào Ma Bối Lĩnh, hơn nữa còn thu hoạch lớn, cao
tầng Tẩy Nhan Cổ Phái sao không hưng phấn đây?
Sau khi quay về Tẩy Nhan Cổ Phái, Cổ Thiết Thủ còn chủ trì hội nghị lần đi Ma Bối Lĩnh này, vì thế hắn mời Tô Ung Hoàng dự hợp, bày tỏ tôn kính với chưởng môn.
Tuy trước kia Tô Ung Hòng là chưởng môn Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng mà nàng ở biên thuỳ, trên cơ bản không tham gia hội nghị trọng đại của Tẩy Nhan
Cổ Phái, lúc này đi dự họp hội nghị, cũng xác định địa vị của nàng trong Tẩy Nhan Cổ Phái.
Vốn Cổ Thiết Thủ cũng muốn mời Lý Thất Dạ, nhưng mà Lý Thất Dạ không có hứng thú đi dự hợp thế này.
Trên hội nghị, Cổ Thiết Thủ nói tường tận chuyến đi Ma Bối Lĩnh lần này, nghe được đủ loại chuyện khi đi vào Ma Bối Lĩnh, trưởng lão, hộ pháp
ngồi đây động dung, quả nhiên là không thể tin nổi, thậm chí là nghe
xong còn nghẹn họng nhìn trân trối.
Thời điểm này, Tẩy Nhan Cổ Phái trưởng lão, hộ pháp đưa mắt nhìn nhau,
bọn họ cũng phải thán phục, chọn Lý Thất Dạ làm người trung hưng môn
phái là sáng suốt cỡ nào.
Tô Ung Hoàng nghe những tin này cũng động dung, xuất thân từ Tô gia nên
nàng hiểu Tẩy Nhan Cổ Phái nhất định, nhưng mà bây giờ nghe Cổ Thiết Thủ nói, nàng cũng âm thầm hít khí lạnh, thì thào nói:
– Thật không ngờ Ma Bối Lĩnh có bí mật kinh thiên như vậy!
Về phần Lý Thất Dạ, trở lại Tẩy Nhan Cổ Phái thì chuyện đầu tiên hắn làm tìm cá gỗ (cái mõ gỗ tụng kinh ấy mà), lấy ra con cóc đặt lên bàn, thì
thào nói:
– Rốt cục tìm trở về, nên cho nó thấy ánh mặt trời rồi.
Nói xong Lý Thất Dạ chậm rãi gõ cá gỗ, “Soạt, soạt, soạt…” Âm thanh có tiết tấu vang lên, chậm rãi, âm thanh cá gỗ vang lên như khúc nhạc, có
đạo văn không nói nên lời!
Soạt, soạt, soạt…
Khi cá gỗ vang lên, con cóc chấn động, tiết tấu chấn động của nó giống như đúc cá gỗ.
Ông —
Không biết qua bao lâu, một tiếng vang nhỏ xuất hiện, phần lưng con cóc
sáng lên, trên lưng con cóc xuất hiện một đạo phù văn, một phù văn thừa
nhận vô số tuế nguyệt, dường như vô tận phù văn trải qua thời gian thật
lâu.
– Rốt cục trở về!
Nhìn thấy phù văn hiển hiện ra, Lý Thất Dạ vui vẻ, mệnh cung mở ra, chân mệnh hút một cái thu tất cả phù văn vào, hút vào trong óc, lúc này cơ
hồ tất cả phù văn chui vào thức hải của Lý Thất Dạ, đan vào thành văn
chương.
Khi phù văn khắc vào thức hải của Lý Thất Dạ, trong thức hải của Lý Thất Dạ hiển hiện từng trí nhớ bị xóa bỏ.
Dược Thần Đại Điển vô thượng dược điển! Đây chính là vô thượng dược điển do thủy tổ dược sư sáng tác! Trên thực tế thế nhân cũng không biết, bộ
Dược Thần Đại Điển này không phải do một mình dược thần viết, vào niên
đại xa xưa, bộ Dược Thần Đại Điển này trút xuống vô số tâm huyết của Lý
Thất Dạ.
Thời đại hoang mãn, với tư cách âm nha Lý Thất Dạ, là người dẫn đường
dược thần, bọn họ đã từng xuất sinh nhập tử, đã từng là đạp khắp cửu
thiên thập địa, đã từng hành tẩu chín giới, đi vào táng địa, nhập cựu
thổ, trên đường đi bọn họ đã nếm bách thảo, luyện vạn đan, cuối cùng xác lập lập quy tắc dược đạo cho nhân tộc, cũng tổng kết ra tất cả thủ pháp luyện đan, tiêu chuẩn luyện đan…
Muôn đời đến nay, đã từng có một câu nói, nếu như không có dược thần, sẽ không có dược đạo của nhân tộc, thậm chí là không có tiêu chuẩn dược sư vạn tộc!
Có thể nói, dược thần không chỉ là người đặt nền móng dược đạo của nhân tộc, càng là người đặt nền móng cho cả vạn tộc.
Đương nhiên, thế nhân chỉ biết dược thần, lại không biết có hắn, bỏ qua
Lý Thất Dạ ẩn nấp sau màn, đời sau cũng không biết, năm đó dược thần
sáng tác Dược Thần Đại Điển, không chỉ có dược thần, còn có âm nha mà
không ai biết!
Về sau có quan hệ tới luyện đan chi đạo của dược thần, có quan hệ tới
đan thuật dược thần lưu truyền tới nay, trên thực tế chỉ có Lý Thất Dạ
mới biết được, dược thần đan đạo tinh hoa không có truyền thừa, thế gian lưu chuyền chỉ là Dược Thần Đại Điển, đó chỉ là chuẩn tác luyện đan, hệ thống dược sư nguyên vẹn mà thôi! Đương nhiên, những thứ này đời sau
trở thành chuẩn tắc của dược sư.
Trên thực tế tinh hoa của dược thần không có truyền thừa, lúc ấy Lý Thất Dạ biết rõ do tên dược thần cố ý làm vậy, càng muốn chết là, vào một
thời kỳ trí nhớ hắn lau đi xuất hiện vấn đề, mãi cho đến sau này còn
không tìm được trí nhớ về Dược Thần Đại Điển.