Bảo Trụ Thánh Tử đột nhiên
ra tay, Thạch Cảm Đương sầm mặt lại, đang muốn ra tay, nhưng Lý Thất Dạ
cười lạnh một tiếng, duỗi một tay ra, nắm như búa, trực tiếp bổ tới.
Lý Thất Dạ ra tay, cũng không có chiêu thức, không có công pháp, trực tiếp dùng nhục thân, đơn giản sáng tỏ.
Lý Thất Dạ xuất thủ như thế, Thạch Cảm Đương cũng không khỏi biến sắc,
phải biết, Bảo Trụ Thánh Tử là đại thành Hoàng thể, cùng hắn liều thể
chất? Đây không phải tự tìm đường chết sao?
Về phần Bảo Trụ Thánh Tử, gặp Lý Thất Dạ ra tay chính là cánh tay bổ
tới, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, hắn đối với thể chất của mình
là tràn đầy tự tin, hắn thấy, Lý Thất Dạ đây là tự tìm đường chết, chỉ
cần đại thủ của hắn nghiền ép mà đến, không chỉ là có thể bẻ gãy cánh
tay của hắn, còn có thể dễ dàng đem hắn ép thành thịt vụn!
Phanh một tiếng vang thật lớn, song song ngạnh hám một kích, dưới một
kích, sắc mặt Bảo Trụ Thánh Tử đại biến, “Đùng” một tiếng lui về phía
sau một bước, một cước đạp ở trên mặt đất, đại địa dưới chân hắn lập tức vỡ vụn.
Một kích này, Lý Thất Dạ cũng lung lay thân thể một cái, hắn một cước
nặng nề mà đạp ở phía trên đại địa, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, đạp
vỡ đại địa, khiến đám người Lý Sương Nhan sắc mặt đại biến, lập tức lui
về phía sau, ở trong nháy mắt, thanh âm “Oanh —— oanh —— oanh” vang lên, sơn phong sau lưng lại nổ tung.
Lý Thất Dạ một cước đạp nát sơn phong, Bảo Trụ Thánh Tử một cước đạp
nặng đại địa, một màn này đều để đám người biến sắc! Đây là thể chất
quyết đấu, không quan hệ công pháp, không quan hệ đạo hạnh!
Trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn nhất vẫn là Bảo Trụ Thánh Tử, hắn đối với Thần Nhạc thể của mình có lòng tin tuyệt đối, phóng nhãn thiên
hạ, có thể cùng đại thành Hoàng thể của hắn đối chiến cũng không nhiều!
Nhưng mà, tiểu quỷ phàm thể trước mắt vậy mà có thể cùng hắn đối chiến thể chất, đây quả thực là sự tình không thể tưởng tượng! Hắn tưởng
tượng không ra, như thế nào phàm thể có thể cùng đại thành Hoàng thể của hắn đối chiến đây.
Bảo Trụ Thánh Tử bằng chừng ấy tuổi liền là Hoàng thể đại thành, đây
thật là ghê gớm, nhưng mà, hắn cũng quá khinh thị Lý Thất Dạ. Mặc dù Lý
Thất Dạ là phàm thể, nhưng mà, hắn tu luyện Trấn Ngục Thần Thể chính là
vô thượng tiên thể, thể thuật của hắn càng là đệ nhất thể thuật bên
trong thể thuật, coi như là Tiên Đế sáng tạo Tiên thể thuật cũng như
nhau muốn ảm đạm phai mờ!
Hôm nay Lý Thất Dạ Trấn Ngục Thần Thể có thành tựu, đối chiến đại thành
Hoàng thể cũng không thần kỳ, nếu không, 《 Thể Thư 》 liền sẽ thẹn với
địa vị một trong chín đại bảo thư!
– Chỉ là đại thành Hoàng thể mà thôi, lại có gì ghê gớm.
Lý Thất Dạ nhìn Bảo Trụ Thánh Tử một cái, bình tĩnh nói ra:
– Chờ ngươi có một ngày Thánh thể đại thành lại đến trước mặt của ta bày chút ít tư thái đi!
Hai mắt Bảo Trụ Thánh Tử ngưng tụ, hai mắt như thần đèn nhìn chằm chằm
vào Lý Thất Dạ, trở nên động dung rung động, cảm thấy bất khả tư nghị,
cuối cùng hắn từ từ nói ra:
– Không nghĩ tới Tẩy Nhan Cổ Phái còn tàng long ngọa hổ, hôm nay là ta
xem lầm. Núi không chuyển nước chuyển, còn nhiều thời gian, luôn có ngày tương kiến!
Nói xong, quay người liền đi.
Mặc dù Bảo Trụ Thánh Tử tự phụ, nhưng hắn cũng là người thông minh, còn
không đến mức mù quáng tự phụ đến tự nhận là vô địch thiên hạ, dưới một
kích, hắn xem như đại thành Hoàng thể cũng không có chiếm được tiện
nghi, hắn quả quyết rời đi, quyết không dây dưa.
Đây cũng là địa phương thông minh của Bảo Trụ Thánh Tử, luận tạo hóa,
luận đạo hạnh, hắn quyết không kém thiên tài như Thánh Thiên Đạo Tử,
nhưng mà, danh tiếng của hắn so với Thánh Thiên Đạo Tử lại nhỏ hơn rất
nhiều, đây chính là bởi vì hắn làm người điệu thấp, gặp chuyện biết tiến thối!
– Ngược lại là có mấy phần thông minh!
Lý Thất Dạ nhàn định thong dong, nhìn thoáng qua bóng lưng Bảo Trụ Thánh Tử đi xa, nở nụ cười nói ra:
– Nhưng không biết có thể nuốt xuống cơn tức này hay không!
Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều tu luyện vô thượng tiên thể thuật mà Lý
Thất Dạ truyền thụ bình tĩnh tự tại, các nàng đối với dạng sự tình này
cũng không giật mình, Lý Thất Dạ có thể truyền cho các nàng vô thượng
tiên thể thuật, có thể nghĩ chính hắn là tu luyện thể thuật bực nào!
Mà đám người Thạch Cảm Đương, Đồ Bất Ngữ lại không khỏi động dung vô
cùng, đặc biệt là Thạch Cảm Đương, hắn là từ Trần gia đi ra, hắn biết
đại thành Hoàng thể ý vị như thế nào, nhưng mà, hôm nay phàm thể Lý Thất Dạ lại cùng Bảo Trụ Thánh Tử đối chiến nhục thân, đây là nghịch thiên
bực nào!
– Ha ha, Đại sư huynh xuất mã, vô địch thiên hạ, đại thành Hoàng thể lại có cái gì không tầm thường, còn không phải bị Đại sư huynh phàm thể
nghiền ép, Đại sư huynh phàm thể là số một Cửu Giới!
Nam Hoài Nhân cười hắc hắc, nịnh nọt nói ra.
Mặc dù thần thái của Nam Hoài Nhân có chút khoa trương, nhưng cái này
cũng không ảnh hưởng chúng tiểu bối sùng bái đối với Lý Thất Dạ, lúc này chúng tiểu bối Lạc Phong Hoa đều hai mắt sáng lên, sùng bái mà nhìn xem Đại sư huynh, theo bọn hắn nghĩ, Đại sư huynh chính là vô địch, cái gì
đại thành Hoàng thể, căn bản không tính là cái gì. Đám người Lạc Phong
Hoa đối với Lý Thất Dạ sùng bái đã đạt đến trình độ mù quáng.
– Bớt ở chỗ này vuốt mông ngựa.
Lý Thất Dạ cười mắng, một bàn tay quất vào trên ót Nam Hoài Nhân, Nam Hoài Nhân cười hắc hắc.
Thời điểm đám người Lý Thất Dạ trở lại Thiên Cổ thành, Thiên Cổ thành
càng là náo nhiệt đến người đông nghìn nghịt, so với lúc bọn hắn rời đi
càng náo nhiệt, ngay cả một ít tu sĩ của Đông Bách Thành, Nam Xích Địa
đều có thể xem được.
Về tới biệt viện của Cửu Thánh Yêu Môn, chúng tiểu bối Nam Hoài Nhân
cũng không khỏi hoan hô một tiếng, coi như là đám người Đồ Bất Ngữ cũng
không khỏi thở dài một hơi, tiến vào Thiên Cổ Thi Địa, đối với bọn hắn
mà nói, tựa như là đi qua Quỷ Môn quan một lượt, coi như Lý Thất Dạ bày
mưu nghĩ kế, bọn hắn cũng không khỏi chờ đợi lo lắng.
Sau khi đám người trở về, Cửu Thánh Yêu Môn còn không có đại nhân vật
tới, đám người Đồ Bất Ngữ ai cũng bận rộn sự tình, đặc biệt là Đồ Bất
Ngữ, Thạch Cảm Đương được bảo vật, đều bận rộn nghiên cứu bảo vật của
mình.
Sau khi Lý Thất Dạ trở về, Trần Bảo Kiều phục thị hắn dàn xếp, nàng cái
này đã từng là thiên chi kiêu nữ, vưu vật mị ngã chúng sinh, hôm nay
nàng đã an tâm ở lại bên người Lý Thất Dạ làm một thị nữ.
Sau khi Lý Thất Dạ thư thư phục phục được thu xếp tốt, Lý Sương Nhan đi ra ngoài mang về tin tức cho Lý Thất Dạ nói:
– Tông môn truyền tới tin tức, tông môn đã chuẩn bị xong vật ngươi cần, hai ngày nữa do trưởng lão mang tới.
– Tốt, ta đang định lại tiến Thiên Cổ Thi Địa một lần đây.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, khoan thai nói.
– Chúng ta còn tiến vào Thiên Cổ Thi Địa?
Trần Bảo Kiều đang xếp đồ cho Lý Thất Dạ nghe nói như thế, cũng không khỏi trở nên động dung.
– Vào, sao lại không vào chứ.