Lý Thất Dạ và Trấn Thế Chân Thần bàn luận chuyện năm đó Lý Thất Dạ ở thành Phô Đô và kể chuyện tiểu Quỷ, năm đó hắn dụ dỗ Cổ Minh mắc lừa, đánh Tiên Ma động.
Năm đó theo Lý Thất Dạ tính toán dùng một đá ném hai con chim, muốn đồng thời đánh hạ Tiên Ma động cùng Cổ Minh, hơn nữa đạt được Thể Phương của Cổ Minh và đồ vật của Tiên Ma động.
Trận chiến tranh này Cổ Minh chiến bại, cho dù Cổ Minh Tiên Đế có Thể Phương cũng không thể đánh hạ Tiên Ma động, ngược lại Cổ Minh bị áp chế, chuyện này làm những cự đầu đang ẩn nấp khó có thể điều khiển Thể Phương.
Nhưng trận chiến năm đó, Tiên Ma động cố ý thả cho Cổ Minh chạy đi. Bởi vì Tiên Ma động không muốn để Lý Thất Dạ làm ngư ông đắc lợi, thành toàn mưu kế của Lý Thất Dạ.
Chuyện năm đó Trấn Thế Chân Thần cũng thập phần đáng tiếc, nếu năm đó Tiên Ma động không cố ý thả Cổ Minh chạy đi, trận chiến năm đó thật sự có thể một trận chiến định càn khôn, không cần giao ra bao nhiêu cái giá lớn để công phá Tiên Ma động cùng Cổ Minh, thậm chí có thể đạt được hai vật kia.
Tuy không đạt được mục đích chiến lược, nhưng có thể tranh thủ thời cơ thật tốt cho bọn họ, cũng vì thế mà Công Dương có thể làm Cổ Minh nguyên khí đại thương, lúc này mới đạt trụ cột cho trận chiến trảm tiên.
Nếu năm đó không có Công Dương, như vậy cho dù cửu giới cuối cùng chiến thắng Cổ Minh. Cái giá phải trả trong đó thật sự khó mà tưởng tưởng tượng nổi.
Phải biết rằng trận chiến trảm tiên năm đó tổn thất thảm trọng, cửu giới tiên hiền cộng đồng nổ lực mới tiêu diệt Cổ Minh. Năm đó có thể nói nói chém giết cứu giới máu chảy thành sông, đặc biệt trong trận chiên trảm tiên cuối cùng, người sống sót không nhiều! Phải biết rằng năm đó binh lực vạn tộc tham gia trận chiến trảm tiên vượt qua trăm triệu, cuối cùng còn sống không tới trăm ngàn. Có thể nghĩ trận chiến này tàn khốc cỡ nào.
– Năm đó đánh xong trận chiến trảm tiên, Thanh Long quân đoàn vẫn luôn dưỡng sức.
Lý Thất Dạ cảm khái thở dài một hơi, nói ra:
– Cho tới nay ta vẫn không hy vọng Thanh Long quân đoàn lại ra chiến trường lần nữa, chiến tranh quá tàn khốc. Đây là nguyên nhân ta mỗi thời đại đều càn quét cửu giới, một lần lại một lần tìm kiếm Thể Phương! Ta hy vọng có thể tự tay chấm dứt Cổ Minh, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể làm được. Sau khi trải qua đại đồ sát, Cổ Minh cũng vững vàng, ý định dông dài với ta…
– Thật không ngờ đi cho tới hôm nay, cuối cùng vẫn phải dùng tới Thanh Long quân đoàn, vẫn phải giao trách nhiệm thủ hộ cửu giới cho ngươi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ bất đắc dĩ.
Mặc dù nói hắn là chúa tể cửu giới, đã từng khống chế qua các thời đại, nhưng có chút chuyện hắn cũng đành chịu, cũng không thể không đưa ra lựa chọn.
Năm đó Cổ Minh bị diệt tộc, Cổ Minh nắm giữ Thể Phương đều ẩn nấp, bọn họ biết rõ chỉ cần lộ mặt ra là sẽ bị hàng tỉ đại quân vây quét, trước khi thời cơ thành thục bọn họ sẽ không ló mặt ra, cho nên bọn chúng tiếp tục ẩn nấp từ thời đại này qua thời đại khác.
Mà mỗi thời đại Lý Thất Dạ cũng càn quét một lần, một lần lại một lần tìm kiếm, nhưng mà Cổ Minh tay nắm Thể Phương, căn bản không có biện pháp nhổ tận gốc dư nghiệt Cổ Minh!
– Đây là sứ mạng của chúng ta.
Trấn Thế Chân Thần trịnh trọng nói:
– Như đại nhân đã nói, đại nhân thương cảm chúng ta, mặt khác chiến trường trên trời chúng ta không đi, nhưng mà đối mặt Cổ Minh, chúng ta phải đánh một trận đến cùng, đại nhân năm đó thành lập Thanh Long quân đoàn không phải vì đối kháng Cổ Minh sao? Nếu Cổ Minh dám vươn độc thủ tới cửu giới, Thanh Long quân đoàn cũng có trách nhiệm đánh tới cùng, chúng ta sẽ không chết không thôi với Cổ Minh…
– Lại nói trước khi đại nhân rời đi vẫn không bỏ cửu giới, không nỡ cửu giới, vẫn quan tâm cửu giới, vì cửu giới bôn ba khắp nơi. Nếu đại nhân đã như vậy, ta với tư cách là người cửu giới tại sao không dám đứng ra đánh một trận!
Nói đến đây Trấn Thế Chân Thần rất quyết đoán.
Lý Thất Dạ cũng thở dài một hơi, nói:
– Ta có thể làm cũng chỉ có thể như vậy, tương lai cửu giới cũng chỉ có thể dựa vào các ngươi, chỉ có thể dựa vào bản thân cửu giới. Nếu như ta về không được, cửu giới tồn vong thế nào cũng chỉ dựa vào cố gắng của mình, chính mình đi chém giết, thế gian không có chúa cứu thế, cửu giới cũng chưa từng có thủ hộ giả.
– Không, trong mắt của ta đại nhân chính là chúa cứu thế, cũng là thủ hộ giả.
Trấn Thế Chân Thần lắc đầu nói ra:
– Mặc kệ thế nhân thóa mạ đại nhân thế nào, sợ hãi đại nhân ra sao, nhưng ở thế gian này, trong thời gian dài có ai quan tâm cửu giới? Còn có ai trả giá nhiều vì cửu giới như đại nhân? Không có! Đại nhân lưu thủ từ thời đại này qua thời đại khác, không chỉ vì tích lũy cho mình, cũng bởi vì đề phòng Cổ Minh! Nếu không phải như thế, đại nhân đi đệ thập giới không về nữa… Người khác không hiểu đại nhân, nhưng ta hiểu, năm đó sau Hồng Thiên Nữ Đế, đại nhân đã bồi dưỡng đủ Tiên Đế hoành hành mười ba châu, nhưng mà đại nhân vẫn trở lại cửu giới. Đại nhân không chỉ quay về mà thôi, đại nhân cũng sợ hãi Cổ Minh lại một lần nữa quật khởi, đại nhân muốn Cổ Minh biết rõ ngươi vẫn thủ hộ cửu giới.
– Đã qua thì cho nó qua đi.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nói ra:
– Trước kia chỉ là hư ảo, nhưng ở kiếp này không giống, ở kiếp này ta có khả năng vĩnh viễn không quay về! Nếu như phía trên có thể đạt thành mục đích đánh một trận cuối cùng, một trận chiến đến cuối cùng, không thành công thề không quay về.
Lý Thất Dạ nói câu này làm Trấn Thế Chân Thần trầm mặc thật lâu, hắn cũng biết lần này sẽ là vĩnh biệt, cũng là thời điểm đại nhân dặn dò trước khi rời đi.
Trên thực tế lần trước đại nhân không chỉ rời cửu giới một lần, hơn nữa trước kia khi đại nhân rời khỏi cũng không cần tạm biệt hắn, lúc này tạm biệt chỉ sợ sẽ là vĩnh biệt.
– Hảo hảo bảo trọng đi.
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ cũng chỉ có thể nói như thế:
– Hảo hảo sống sót, cửu giới vẫn cần các ngươi, các ngươi là ánh rạng đông cuối cùng thủ hộ cửu giới.
– Đại nhân, trân trọng, nguyện đại nhân đại thắng trở về.
Cuối cùng Trấn Thế Chân Thần quỳ lạy trên mặt đất, thập phần trang trọng hành đại lễ với Lý Thất Dạ, vạn phần không muốn.
Tuy bọn họ phân cao thấp, nhưng lại tình như thầy trò, đã từng trải qua sinh tử, cùng nhau trải qua trắc trở, cùng nhau sống qua thời gian hắc ám nhất, cùng trải qua chiến trường đẫm máu nhất.
Hôm nay từ biệt chỉ sợ sẽ thành vĩnh biệt, cho nên Trấn Thế Chân Thần hành đại lễ tiễn Lý Thất Dạ.
Lúc này Lý Thất Dạ không có đi vịn Trấn Thế Chân Thần, thản nhiên nhận đại lễ của Trấn Thế Chân Thần, đây là lần cuối cùng hắn nhận đại lễ từ Trấn Thế Chân Thần.
– Đại nhân, nha đầu Tố Chân kai đã tới, tuy nàng tạm thời không thể giúp đại nhân cái gì, nhưng huyết thống của nàng không giống, đáng giá bồi dưỡng, tương lai ở trên kia có thể giúp đại nhân.
Trấn Thế Chân Thần đứng dậy nói ra.