Nhưng đám người đòi nợ không nói lý với Tây Đà quốc, không cần biết phải trái gì, hốt sạch Tây Đà quốc, còn đòa ba tấc đất. Nhiều món đồ quý giá của Tây Đà quốc bị đám người đòi nợ cướp hết, phụ hoàng của họ bị người kéo xuống ngai vàng.đám người kia khiêng luôn vương triều bảo tọa gia truyền Tây Đà quốc đi.
Bị đám quỷ đòi nợ đào ba thước đất hại Tây Đà quốc rơi vào cảnh khó, không tâm tình lo việc nhỏ Thiết Thụ môn. Nhưng may mắn Tây Đà thái tử Vương Khiếu Thiên ở lại thành Tề Lâm làm quen với Lý Thiên Hào thiếu chủ Nam Dương, coi như ôm đùi. Nên dù Tây Đà quốc xảy ra tai nạn thì hoàng chủ Tây Đà quốc vẫn xúi Tây Đà thái tử ở lại thành Tề Lâm, hy vọng gã sẽ tiếp xúc nhiều quyền quý hơn nữa.
Đám Tây Đà thái tử bị treo trần cây không mảnh vải che thần, khiến vô số tu sĩ và phàm nhân cười nhạo, tất cả bắt đầu từ đám Lý Thất Dạ, Trầm Hiểu San. Bây giờ kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt.
– Lý thiếu chủ, chính là phàm nhân này!
Tây Đà thái tử Vương Khiếu Thiên chỉ vào Lý Thất Dạ:
– Là hắn mang theo đám ô hợp Thiết Thụ môn tuyên bố muốn càn quét biên cảnh Tề Lâm, tay đấm Nam Dương, chân đá Già Nhật.
Tây Đà thái tử Vương Khiếu Thiên cũng có tài, gã ở lại thành Tề Lâm quen biết nhiều bằng hữu, trong đó bao gồm Lý Thiên Hào Nam Dương thiếu chủ có quyền có thế.
Tây Đà thái tử Vương Khiếu Thiên châm ngòi đốt lửa, dựng chuyện không có khiến sư đồ Thiết Thụ Ông biến sắc mặt, bọn họ hoàn toàn không nói lời như thế.
Tây Đà thái tử chụpp mũ trên đầu làm Thiết Thụ Ông sợ bay mất hồn vía, vội chắp tay thi lễ, đặt tư thái cực kỳ thấp, còn thiếu không cúi đầu nhận sai:
– Lý thiếu chủ đừng hiểu lầm, chúng ta chưa từng nói câu đó.
Nam Dương thế gia, Già Nhật môn, hai môn phái truyền thừa đều dưới sự quản lý của Tề Lâm Đế gia, một trong truyền thừa môn phái mạnh nhất trong Tề Lâm Đế gia quản lý.
Nam Dương thế gia có Thượng Thần ở, Già Nhật môn thì càng khỏi phải nói, nó là đế thống tiên môn, do Già nhật Thần Đế tạo dựng.
Giờ Tây Đà thái tử đổ hai tay trùm Nam Dương thế gia, Già Nhật môn lên đầu đám Thiết Thụ môn, lòng dạ độc ác muốn đồ diệt bọn họ.
Lý Thiên Hào lạnh lùng liếc Thiết Thụ Ông:
– Ngươi căng thẳng làm gì?
Với loại thiếu chủ cao cao tại thượng như gã thì cỡ như Thiết Thụ Ông chỉ là con kiến.
Lý Thiên Hào lạnh lùng nói:
– Nếu ngươi không nói, bản thiếu chủ sẽ vu tội cho ngươi sao?
Lý Thiên Hào thốt lời làm Thiết Thụ Ông biến sắc mặt, hiểu ngay tồn tại như Lý Thiên Hào và Nam Dương thế gia không cần biết đúng sai thế nào. Ai là bằng hữu, ai là kẻ địch mới quan trọng.
Vớ Lý Thiên Hào. Nam Dương thế gia, dù Tây Đà thái tử dựng chuyện thì sao? Tiêu diệt Thiết Thụ môn chỉ như giẫm chết con kiến.
Một con kiến và con chó săn, chọn bên nào? Đáp án rất rõ ràng, chắc chắn Nam Dương thế gia sẽ giúp đỡ Tây Đà thái tử.
Trong khoảnh khắc Thiết Thụ Ông nghĩ thông điều này, người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tiểu môn tiểu phái như Thiết Thụ môn không là gì trong mắt Tây Đà quốc, chỉ là con kiến trong mắt Nam Dương thế gia cường đại.
Ánh mắt Lý Thiên Hào lướt qua Thiết Thụ Ông ngừng lại trên người Lý Thất Dạ bình thản:
– Nếu ngươi không nói thì ai nói lời này?
Lý Thiên Hào lạnh lùng hỏi:
– Là ngươi nói sao?
Lý Thiên Hào và Lý Thất Dạ không thù không oán nhưng ngay từ đầu cảm xúc đã đối địch, lý do đơn giản, Lý Thiên Hào và Thiên Hoàng Thái Tử từng gặp mặt một lần, Lý Thất Dạ thì phàm nhân hoàn toàn xa lạ.
Lý Thiên Hào có nghe tin Thiên Hoàng Thái Tử bị giết, nên vừa gặp Lý Thất Dạ là gã đã ôm thành kiến, bất mãn với hắn.
Nghe Lý Thiên Hào hỏi, Lý Thất Dạ chậm rãi quay đầu:
– Tay đấm Nam Dương, chân đá Già Nhật?
Lý Thất Dạ tùy ý liếc Lý Thiên Hào:
– Thứ gì vậy? Cần chi ta quyền đâm cước đá? Một ngón tay diệt là được.
Đám người Thiết Thụ Ông nghe Lý Thất Dạ nói sợ đến mặt không chút máu.
– Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi nói ít vài câu được không?
Lý Thiên Hào đứng ngay trước mặt, Lý Thất Dạ nói câu này là tát mạnh vào mặt gã.
Một câu kết thù sinh tử với Nam Dương thế gia, Già Nhật môn, kiểu kéo thù này phải nói số một trên đời. Đám người Thiết Thụ Ông sợ hết hồn hết vía.
Lý Thiên Hào sắc mặt khó xem nói:
– Thật lớn lối.
Không cần biết phàm nhân trước mắt có lai lịch gì, khi hắn dám nói một ngón tay tiêu diệt Nam Dương thế gia ngay trước mặt Lý Thiên Hào, gã làm thiếu chủ Nam Dương làm sao nhịn được?
– Chỉ nói thật thôi.
Lý Thất Dạ không hứng thú với Lý Thiên Hào, vẫy tay nói:
– Rảnh quá đừng quấy rầy ta, biết điều thì cút sang góc chơi, ta bận việc.
Thiết Thụ Ông xụ mặt xuống, giờ mọi chuyện đã không quan trọng, kết thù với Nam Dương thế gia chắc rồi, Thiết Thụ môn đã đối địch với Nam Dương thế gia, đây có phải là ý của Lý Thất Dạ cũng không quan trọng nữa.
Thiết Thụ Ông chỉ thầm cầu tin tiểu tổ tông Lý Thất Dạ bớt nói vài câu.
Lý Thiên Hào biểu tình cực kỳ khó xem, làm Thượng Thần chi tôn, trên người gã chảy huyết thống thần linh, đã bao giờ bị người đuổi ruồi như vậy?
Ánh mắt Lý Thiên Hào âm trầm lộ ra sát khí:
– Tiểu bối, nơi này cũng không phải thành Tề Lâm, không là Thạch phường, nơi đây không có quy tắc gì che chở ngươi được!
Lý Thất Dạ thốt lời, đám người Thiết Thụ Ông giật bắn. Nơi này trước không thôn sau không nhà, nếu gã bọn họ khùng lên giết hết bọn họ thì đúng là thần không biết quỷ không hay.
Đột nhiên một thanh âm vang lên:
– Ha ha ha! Nơi không có quy tăc càng tốt.
Một người chui lên từ bùn đất, cười tủm tỉm:
– Không có quy tắc càng thể tự do phát huy, làm người rối, luyện ác thi gì đó thật tuyệt vời.
Một người đột nhiên xuất hiện làm tất cả giật mình, chỉ có Lý Thất Dạ cực kỳ bình tĩnh.
– Lý thiếu chủ, chính là hắn, là người này!
Nhìn người đột nhiên chui ra, Tây Đà thái tử kinh hoàng sợ đứng tim, dồn dập nói:
– Là người này ám toán chúng ta!
Người đột nhiên chui ra chính là Thánh Lão Lục.
Thánh Lão Lục nhìn Tây Đà thái tử, cười tủm tỉm:
– Nghe nói vị quan gia này cởi hết đồ trần truồng trong thành Tề Lâm, rất có nhã hứng.
Nói chuyện gì không nói lại nhắc chuyện này, Tây Đà thái tử biểu tình cực kỳ khó xem. Nhưng sau khi bị Thánh Lão Lục ám toán một lần, Tây Đà thái tử không dám chọc vào gã.
Lý Thiên Hào nhìn Thánh Lão Lục chằm chằm, ung dung hỏi:
– Ngươi là thần thánh phương nào?
Lý Thiên Hào có nghe đồn Thiên Hoàng Thái Tử bị đẩy ngã, gã biết rõ thực lực của Thiên Hoàng Thái Tử, người đánh gục được Thiên Hoàng Thái Tử tuyệt đối không đơn giản.
– Một người làm ăn mua bán nhỏ thôi.
Thánh Lão Lục cười toe:
– Hiện tiểu nhân đi theo vị gia này, vì trên người vị gia này có nén vàng lấp lánh sáng.
Thánh Lão Lục cười tủm tỉm dụi góc áo Lý Thất Dạ, bộ dạng tham tiền cầu ôm đùi.
Lý Thiên Hào lạnh lùng nói:
– Chuyện trong Tề Lâm cảnh tốt nhất tôn giá đừng xen vào, Tề Lâm Đế gia không tha thứ bất cứ ai càn rỡ, Nam Dương thế gia ta không cho phép kẻ nào chửi rủa!