Bộ dạng Lý Thất Dạ hờ hững lười biếng hỏi lại:
– Rồi sao?
Lý Thiên Hào tràn đầy lửa giận bị Lý Thất Dạ khiêu khích càng bốc cháy dữ dội, sát ý bùng cháy mạnh. Lý Thiên Hào định công kích Lý Thất Dạ nhưng bị Trầm Kim Long ngăn cản.
Trầm Kim Long ngăn Lý Thiên Hào sắp nổi khùng, đôi mắt gã sâu thẳm nhìn Lý Thất Dạ giây lát.
Trầm Kim Long từ tốn nói:
– Lý huynh bình tĩnh đừng nói.
Trầm Kim Long tiếp tục bảo:
– Hôm nay là thịnh hội khó được, dù ai đến thì mọi người đều hoan nghênh. Nhưng Đế Nữ đích thân đến là việc lớn, hy vọng các vị kiềm chế lại, đừng hăng quá.
Trầm Kim Long bộc lộ sự kiềm chế, không chỉ vì gã không nhìn thấu Lý Thất Dạ trước mắt, cũng vì gã khó khăn tổ chức nghi thức nghênh tiếp Tề Lâm Đế Nữ, gã không muốn chưa43e đã bị làm hỏng.
Quan trọng nhất là dù hiện tại giết Lý Thất Dạ cũng không có ý nghĩa gì, chẳng qua trút thù hận cá nhân, không chừng phàm nhân này ẽ đem đến tác dung lớn hơn.
Trầm Kim Long đã lên tiếng thì Lý Thiên Hào không tiện không nể mặt.
Lý Thiên Hào hừ lạnh, hăm dọa:
– Tiểu tử, ngươi coi chừng đó!
Lý Thất Dạ lơ đam Trầm Kim Long, hắn sai nhóm Trầm Hiểu San bên cạnh mình:
– Đi, dọn cái bàn tới gần mép vực.
Lý Thất Dạ một mình đến gần mép vực nhìn trời.
Bốn sư đồ Thiết Thụ Ông nhìn nhau, không biết làm sao, cuối cùng cứng da đầu kéo một cái bàn, cái ghế từ đằng trước.
Trên đỉnh núi vốn sắp xếp mọi thứ nghênh tiếp Tề Lâm Đế Nữ, bày nhiều bàn ghế nhưng toàn là đồ của các đại nhân vật Trầm Kim Long.
Lý Thất Dạ bắt nhóm Trầm Hiểu San dọn một cái bàn ghế đi hưởng dụng một mình thì bá đạo biết mấy.
Dọn một cái bàn ghế đi, không ai ngăn nhóm Trầm Hiểu San. Với bọn họ thì một cái bàn ghế không đáng gì, nhưng làm tất cả cường giả thấy lạ là phàm nhân trước mắt có lai lịch gì? Khiến người khó hểu.
Nếu nói phàm nhân giả heo ăn cọp thì mọi người cảm thấy không giống, đạo hạnh của hắn đúng là cảnh giới Đạo Nghĩ, thời gian nhập đạo không lâu.
Nhưng phàm nhân đó mới rồi bóp chết cao thủ trẻ tuổi Tây Đà thái tử.
Càng khiến người khó tin là mới trước đó phàm nhân giết Thiên Hoàng Thái Tử, phàm nhân như thế quá là kiêu ngạo.
Một số đại nhân vật thầm suy đoán có lẽ phàm nhân là con riêng của đại nhân vật môn phái lớn nào đó, có người âm thầm bảo vệ hắn nên mới khiến hắn vênh váo, ngông nghênh như vậy.
Rất nhiều người nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng suy đoán này là hợp lý và đáng tin nhất.
Bàn ghế dọn xong Lý Thất Dạ ngồi một mình. Lý Thất Dạ ra lệnh, Trầm Hiểu San lo cái ấm, Hạ Trần đốt lò, trở lại đệ Thiết Thụ Ông trợ thủ, pha trà trước mắt mọi người.
Lát sau khói trà nghi ngtú, Trầm Hiểu San dâng tách trà cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ngồi yên bên mép vực, mắt nhìn chăm chú bầu trời nhấp trà. Lý Thất Dạ xem ngôi sao, lượng vũ trụ để suy tính đại thế Cuồng Thần hung địa.
Nhiều cường giả tu sĩ có mặt nhưng Lý Thất Dạ ngồi một mình một bàn, ngạo thị quần hùng, một mình uống trà thơm, như thể nguyên Quan Thần phong chỉ có một mình hắn. Các tu sĩ cường giả quay sang nhìn nhau.
Các cường giả tu sĩ chưa từng thấy ai vênh váo sang chảnh như vậy, phàm nhân trước mắt thật là mắt cao trên đầu.
Nhìn Lý Thất Dạ một mình uống ra khiến nhiều cường giả khó chịu. Các cường giả tu sĩ ai không là chủ một môn, vua một nước? Bình thường cao cao tại thượng trong môn phái của họ, trong cương quốc của họ.
Nếu không phải vì tấn kiến Tề Lâm Đế Nữ, bọn họ cần gì hạ mình như thế? Giờ Tề Lâm Đế Nữ chưa gặp lại khiến phàm nhân vênh váo trước mặt mình, mắt cao ơn đầu lơ đẹp tập thể, bọn họ dễ chịu được mới lạ.
Đám người Trầm Hiểu San hầu bên cạnh Lý Thất Dạ thì phập phồng lo sợ. Ngày thường bọn họ chỉ là tiểu nhân vật, đâu bao giờ gặp trường hợp lớn thế này. Hôm nay tốt rồi, hoàn toàn lộ mặt trước các vị chưởng môn, quân hoàng, hơn nữa hoàn toàn phớt lờ đám tai to mặt lớn kia.
Nhóm Trầm Hiểu San chân mềm như bún đứng bên cạnh Lý Thất Dạ. Đặc biệt người trẻ tuổi như Hạ Trần vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Tiểu nhân vật như bọn họ đã bao giờ có thể phát uy phong trước mặt các vị hoàng chủ, chưởng môn như vậy? Ngày thường đừng nói vênh váo trước mặt các vị hoàng chủ, chưởng môn, tiểu nhân vật bọn họ thấy những hoàng chủ, chưởng môn chỉ có nước cúi người gật đầu, thậm chí không có tư cách gặp mặt.
Giờ thì tốt rồi, từ khi bọn họ đi theo, các vị hoàng chủ, chưởng môn dẹp sang bên hết. Bọn họ không chỉ nở mặt nở mày còn ba phần uy phong.
Cảm giác như thế, trường hợp như vậy làm người trẻ tuổi như Hạ Trần vừa căng thẳng thần kinh vừa kích động, nhưng gã thấy đáng giá. Ngày nào đó sau khi đã già, Hạ Trần có thể vênh mặt nói cho vãn bối ngày nào đó gã từng ngạo thế độc lập trước mặt bách hoàng vạn giáo, đề tài khiến người tự ào biết bao.
Các vị hoàng chủ, chưởng môn bị Lý Thất Dạ cướp nổi bật, bị phàm nhân khinh thường khiến họ khó chịu.
Có hoàng chủ hừ mũi, cực kỳ bất mãn nhìn Lý Thất Dạ ngồi một bàn:
– Hừ! Không biết là đại nhân vật nào làm chỗ dựa!
– Không cần biết đại nhân vật nào làm núi dựa, tiểu tử này sớm muộn gì sẽ tiêu đời.
Có chưởng môn ung dung cười, chậm rãi nói:
– Giết Thiên Hoàng Thái Tử không có kết cục tốt, chờ hắn bị xử đi.
Lời của vị chưởng môn này được nhiều người thầm gật gù đồng ý. Vốn là đế thống tiên môn, hiện tại truyền nhân của họ bị một phàm nhân giết chết, Thiên Hoàng quốc tuyệt đối không bỏ qua. Huống chi Thiên Hoàng Thái Tử là tiểu cữu tử của Kim Qua, sao Kim Qua bỏ qua cho phàm nhân được? Dám đối địch với nam nhân sẽ trở thành Đại Đế, chết chắc.
Nhìn Lý Thất Dạ ngồi một mình bên vách núi, lòng Lý Thiên Hào thầm bất mãn, nhỏ giọng nói với Trầm Kim Long cạnh mình:
– Độ lượng của Thẩm huynh tốt quá, đổi lại là ta còn lâu mới mặc cho loại tiểu nhân này ngang ngược. Dù sau lưng hắn có đại nhân vật làm núi dựa thì sao? Lý ta đây kợ chuyện, Thẩm huynh cũng đừng sợ ai!
Không phải Lý Thiên Hào nói khoác, gã là Thượng Thần chi tôn, thân phận, địa vị cao làm nhiều hoàng chủ, chưởng môn gặp gã phải khom người chào hỏi. Huống chi Lý Thiên Hào có gia gia Thượng Thần che chở, gã sợ gì ai?
Địa vị của Trầm Kim Long cũng rất cao, Già Nhật môn cực mạnh, huống chi sau lưng Già Nhật môn là núi dựa Tề Lâm Đế gia, thử hỏi Già Nhật môn sợ gì ai?
Trầm Kim Long cười cười:
– Gấp gì?
Trầm Kim Long ung dung nói:
– Dù bây giờ Lý huynh chém hắn thì sao? Chẳng qua trút thù hận cá nhân. Bất cứ người nào đều có tác dụng của nó, chỉ giết kẻ địch chưa chắc là thu hoạch tốt nhất.
Lý Thiên Hào kinh ngạc hỏi:
– Ý của Thẩm huynh là…?
Ban đầu Lý Thiên Hào cho rằng Trầm Kim Long muốn chuyện lớn hóa nhỏ, bình ổn can qua, giờ nghe Trầm Kim Long nói dường như có ý khác.