Lý Thất Dạ biết rõ chinh chiến như vậy sẽ không có kết cuộc tốt nhưng hắn bất lực, không có cách nào xoay chuyển, không thể thay đổi số mệnh con đường này. Điều Lý Thất Dạ có thể làm là luân hồi từng thời đại, cố gắng từng thời đại, tích lũy qua các thời đại, cuối cùng chiến đấu vì một mục tiêu tận cùng thế giới.
Nơi đó Lý Thất Dạ chỉ cần một đáp án, hoặc các đời Đại Đế Tiên Vương đều muốn đáp án đó. Như Thiển Tó Vân, nàng cũng cầu đáp án, nhưng mỗi người muốn đáp án khác nhau.
Cùng là viễn chinh tận cùng thế giới, có cùng mục đích, đáp án của Lý Thất Dạ và Thiển Tố Vân khác nhau.
Tề Lâm Đế Nữ nhìn Lý Thất Dạ lặng im nhìn vũ trụ xa xăm, trái tim nàng đập loạn, dường như chạm vào cái gì, có cái gì xúc động góc mềm mại sâu nhất lòng nàng.
Lý Thất Dạ lúc này vẫn rất bình thường nhưng cho người cảm giác trống rỗng, hắn vượt qua tuyên cổ, người dính đầy nhân quả dòng sông thời gian, dường như hắn mang đến cổ xưa thương tang. Trong đôi mắt sâu thăm thẳm ẩn chứa mọi thứ trên đời, ân ái tình thù, thánh ma hiển đạt, hồng trần ba ngàn canh giờ đều biểu đạt trong đôi mắt đó.
Trong khoảnh khắc nam nhân bình thường này như trải qua ngàn vạn lần luân hồi, hắn mãi mãi không thay đổi trong dòng sông thời gian, trái tim không thể lay động vẫn đang đạp, như nhịp tim của thế giới.
Thương hải tang điền, vạn vật biến đổi, chỉ có trái tim ban đầu đó không thay đổi, chỉ có hắn vẫn cố chấp truy cầu, hắn vẫn kiên định bướcchân tiến lên.
Thời gian vô tình mài mòn mọi thứ trên đời nhưng không thể xóa đi trái tim cháy bỏng của hắn, không thể mài mòn truy cầu vĩnh hằng không thể thay đổi của hắn, không cách nào ngăn cản bước chân kiên định tiến lên của hắn.
Trong khoảnh khắc đó Tề Lâm Đế Nữ không cảm thấy nam nhân trước mắt bình thường, hắn thật là bất phàm, có sức hấp dẫn không thể ngăn cản. Sức hấp dẫn này không phải túi da đẹp trai, không phải khí chất mê người. Sức hấp dẫn đó là năm tháng ban tặng, dòng sông thời gian dài đằng đẳng lắng đọng, là ba ngàn thế giới luân hồi vô tận mài nhẵn. Sức hấp dẫn này là vô cùng, độc nhất vô nhị.
Trái tim Tề Lâm Đế Nữ bay xa thật xa, một lúc lâu sau nàng mới tỉnh táo lại, cười khổ lắc đầu, nàng đang nghĩ gì vậy?
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần, hắn nhìn Tề Lâm Đế Nữ, ung dung nói:
– Sau chinh chiến chung cực lần thứ sáu, Tề Lâm Đế gia các người có được một thứ, một thứ từ bên trên bay xuống chứ không thuộc về Tề Lâm Đế gia.
Lý Thất Dạ chỉ lên trời.
Tề Lâm Đế Nữ bật thốt:
– Sao ngươi biết!?
Nhưng tỉnh táo lại Tề Lâm Đế Nữ không hề thấy lạ, Lý Thất Dạ sâu không lường được, chuyện này không thể giấu diếm đôi mắt hắn.
Tề Lâm Đế Nữ lấy lại tinh thần, nàng hít sâu, gật đầu chậm rãi nói:
– Không giấu gì công tử, đúng là Tề Lâm Đế gia gã có được một thứ.
Tề Lâm Đế gia sở hữu thứ đó đã khá lâu nhưng không cách nào giải ảo diệu được, cho nên bọn họ cố ý chiêu lãm một số tu sĩ hoặc phàm nhân giỏi về phù văn cổ.
Lý Thất Dạ hỏi:
– Hai vị Tiên Vương nhà các người nói sao?
Tề Lâm Đế Nữ lắc đầu nói:
– Nghe lão tổ tông của gia tộc nói hai vị Tiên Vương tổ tông không chịu nhận cái này, chỉ nói quý không thể tả, chỉ chờ người có duyên.
– Vậy là đúng rồi.
Nghe thế Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Bọn họ không chịu dính vào nhân quả trong đó, bọn họ độn vu không hiện, không chịu nhận cũng đúng. Thiên tru lơ lửng trên đầu thật sự khiến người bất an.
– Nói vậy là… Công tử biết thứ đó?
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Tề Lâm Đế Nữ hỏi dồn:
– Công tử có thể cho biết đó là vật gì được không?
Thật ra thứ đó vào tay Tề Lâm Đế gia rồi lão tổ tông của họ luôn suy ngẫm, nhưng khó mà tìm ra huyền cơ trong đó.
Tề Lâm Đế gia là nơi ngọa hổ tàng long, dù hai Tiên Vương ẩn thế không ra thì vẫn có Thượng Thần còn sống, truyền thừa như Tề Lâm Đế gia loại báu vật gì mà không có? Nhưng các lão tổ tông Tề Lâm Đế gia không nhìn thấu thứ này được, vì thế khiến các lão tổ tông càng hứng thú hơn.
Huống chi hai Tiên Vương Tề Lâm Đế gia từng nói thứ đó quý không thể tả, nghĩa là thứ này đúng thật kinh thế vô song. Chính vì hai Tiên Vương nói thế làm Tề Lâm Đế gia luôn muốn giải mở ảo diệu này.
– Là vật gì thì chờ ta xem liền biết.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nàng nói với lão già nhà các người một tiếng,ta muốn tận mắt nhìn thấy thứ này.
Lời của Lý Thất Dạ làm Tề Lâm Đế Nữ giật mình. Thứ này là một trong cơ mật cao nhất của Tề Lâm Đế gia bọn họ, đừng nói người ngoài, dù là đệ tử Tề Lâm Đế gia muốn trông thấy cũng không thể. Tề Lâm Đế Nữ là người kế thừa đại thống Tề Lâm Đế gia chỉ được xem nó một lần.
Dù vậy Tề Lâm Đế Nữ không từ chối, nàng gật đầu dịu dàng nói:
– Công tử muốn xem thì ta sẽ nói cho các lão tổ tông một tiếng, hy vọng lão tổ tông có thể châm chước một chút.
Mặc dù Tề Lâm Đế Nữ đồng ý nhưng nàng không quyết định được, nàng không dám hứa trăm phần trăm.
Lý Thất Dạ cười cười, tiếp tục nhìn bầu trời. Thứ Lý Thất Dạ muốn xem, mặc kệ Tề Lâm Đế gia có muốn hay không, hắn chỉ báo trước một tiếng đã là nghĩ tình cũ.
Lát sau Tề Lâm Đế Nữ mở miệng hỏi:
– Công tử đến vì Cuồng Thần hung địa sao?
Lý Thất Dạ vẫn nhìn ngôi sao, gật đầu nói:
– Đúng rồi, Cuồng Thần chết đã lâu, xác chết mất tích cũng nên hiện thế. Nếu nó không hiện thế thì ta sẽ đào nó ra!
Lý Thất Dạ muốn có bạch sáo trang của Cuồng Thần, mặc kệ xác Cuồng Thần có xuất thế hay không thì hắn phải chiếm được. Nếu xác Cuồng Thần không xuất thế vậy Lý Thất Dạ sẽ tự tay đào nó ra.
Tề Lâm Đế Nữ nói:
– Cuồng Thần bị Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế bắn chết tại đây, không rõ tung tích xác chết. Nghe đồn kho báu cả đời Cuồng Thần cũng chôn vùi theo.
Người ta không biết câu chuyện bí ẩn này nhưng Tề Lâm Đế Nữ là người sẽ kế thừa đại thống Tề Lâm Đế gia nên rất rõ ràng về nó.
– Tề Lâm Đế gia các người không thiếu báu vật, tuy báu vật của Cuồng Thần không kém nhưng sao sánh bằng kho báu Tiên Vương của Tề Lâm Đế gia các người?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chẳng lẽ nàng đến vì báu vật Cuồng Thần?
Tề Lâm Đế Nữ mỉm cười nói:
– Báu vật chỉ là tùy duyên.
Khi Tề Lâm Đế Nữ cười có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, bất cứ nam thanh niên nào nhìn cũng điên đảo thần hồn.
Tề Lâm Đế Nữ nói:
– Dị tượng Cuồng Thần hung địa lần này làm đế gia chúng ta sợ có tà vật xuất thế, cho nên riêng khiến ta tiến đến nhìn xem, tránh cho hại lê dân bá tánh.
Điều Tề Lâm Đế gia lo lắng cũng có đạo lý, dù sao Cuồng Thần hung địa tiếp giáp với Tề Lâm cảnh, lỡ có tà vật gì thì Tề Lâm Đế gia bọn họ đứng mũi chịu sào. Tề Lâm Đế gia không hy vọng lại xảy ra chuyện cắn nuốt thiên địa như Cuồng Thần đã làm.
– Tuy Cuồng Thần hung địa hơi hiểm ác nhưng đó chỉ là oán niệm tuyệt vọng và sát khí Tiên Đế.