Thế giới này một mảnh âm u, nó không thuộc về quang minh, cũng không thuộc về hắc ám. Trong thế giới này có vô số bóng người quanh quẩn, các đại tế luân phiên. Thế giới này tràn ngập hơi thở chết chóc. Âm trầm lạnh lẽo khô ráo, không cảm nhận được sức sống.
Khi thế giới đó chồng lên Viễn Hoang. Cách ly Viễn Hoang, cắt đứt liên kết giữa Luân Hồi Hoang Tổ và lực lượng hắc ám, khiến lão không thể gặt lực lượng hắc ám từ Viễn Hoang nữa.
Sau khi cắt đứt gặt của Luân Hồi Hoang Tổ, đầu sỏ hắc ám rải rác sống sót sợ teo tim, chui xuống chỗ sâu nhất lòng đất, không dám lộ mặt nữa. Bởi vì Luân Hồi Hoang Tổ chẳng tổn hại nặng bọn họ, còn suýt hút hết lực lượng hắc ám của họ.
Nhìn thế giới bị Minh Độ Tiên Đế kéo đến, nhiều cường giả tu sĩ rợn tóc gáy. Vì thế giới này tuy không phải thế giới hắc ám nhưng nơi đây như là thế giới của người chết, dường như sau khi chết người ta sẽ bị đưa tới đây, quanh quẩn trong thế giới hoang vu.
Có Tiên Vương thấy thế giới đó thì thào:
– Đây là địa ngục sao?
Thật ra trừ Minh Độ Tiên Đế thì không ai có thể cho bọn họ đáp án, bởi vì thế giới của Lý Thất Dạ không ai biết, Đại Đế Tiên Vương cũng không giải thích được.
Minh Độ Tiên Đế là một Tiên Đế cực kỳ đặc biệt, tuy là Tiên Đế từ Cửu Giới lên nhưng thật ra không thuộc về nhân tộc, cũng không thuộc về mị linh, các chủng tộc nào của Cửu Giới.
Minh Độ Tiên Đế như sứ giả minh độ, có thể qua lại giữa trần gian và âm phủ. Minh Độ Tiên Đế có thật sự làm được điều đó không thì chẳng ai biết.
Sau khi bị cắt đứt hắc ám, Luân Hồi Hoang Tổ không hốt hoảng, không tử nuốt hắc ám nữa.
Luân Hồi Hoang Tổ cười cười liếc Minh Độ Tiên Đế trong Viễn Hoang:
– Thú vị, rõ ràng không thuộc về kỷ nguyên này lại có thể chứng đạo, đây là con đường đáng để tham khảo và nghiên cứu.
Luân Hồi Hoang Tổ nói một câu rồi không nhìn Minh Độ Tiên Đế nữa, lão quay sang xem Thánh Nhân, lạnh nhạt nói:
– Bạn già, hôm nay quá náo nhiệt, kỷ nguyên chúng ta im lặng lâu như vậy đã tới lúc nên náo động.
Thánh Nhân lạnh lùng nói:
– Phần náo nhiệt này xem như đưa tiễn ngươi, và đưa tiễn ta.
– Đây không phải chuyện xấu.
Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:
– Chết oanh liệt, chết náo nhiệt, mặc kệ có phải là kẻ địch đưa tiễn không, còn tốt hơn một mình chết đi.
Thánh Nhân không nói nhiều, lạnh lùng nhìn Luân Hồi Hoang Tổ:
– Vậy đưa mạng đây.
Thánh Nhân thản nhiên mà lạnh lùng, có thể nói lão rất giống Luân Hồi Hoang Tổ nhưng tính cách khác hẳn.
Nếu bảo Luân Hồi Hoang Tổ là người sống thì Thánh Nhân là pháp tắc, tuy Luân Hồi Hoang Tổ cũng tuyệt sát vô tình, hai tay dính đầy máu, giết vô số người, làm sinh linh kỷ nguyên nguyên Viễn Hoang không bao giờ được siêu sinh.
Nhưng Luân Hồi Hoang Tổ rất kỳ lạ, lão là hắc ám, rõ ràng là khởi nguồn hắc ám của kỷ nguyên này nhưng cho người cảm giác rất ôn hòa hiền hậu, không cảm nhận dược lão vô tình. Nếu ngươi chỉ ở chung với Luân Hồi Hoang Tổ sẽ cảm thấy lão là người rất dễ ở chung.
Thánh Nhân thì khác, giữ nguyên tắc, người bùng nổ thì như thanh kiếm cực kỳ sắc bén, có thể chém tất cả, khiến người cảm thấy sợ, khiến người không dám gần gũi lão.
Không phải Thánh Nhân là người khắc nghiệt nhưng lão chôn trái tim mình, trông đặc biệt lạnh lùng vô tình, máu lạnh, Thánh Nhân là thế.
Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:
– Bạn già, bây giờ ta đã phục hồi nguyên kí, quay về đỉnh, chưa chắc ngươi giết được ta.
Thánh Nhân chỉ thánh kiếm thánh hướng căn nguyên của Luân Hồi Hoang Tổ, quang ngập trời:
– Ngươi cứ thử xem.
– Ta hiểu, cho tới nay bạn gài đều muốn chém căn nguyên của ta.
Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:
– Nhưng bạn già, ta có cách ứng đối. Ngươi và ta quyết đấu, bạn già không phải đối thủ của ta, hôm nay bạn già đã có người trợ giúp thì ta cũng hết cách, đành cho bạn già thấy thủ đoạn của ta. Bạn già, có lẽ chúng ta nên sống ở thời gian khác.
– Bạn già. Hẹn gặp lại, nói sao thì có kẻ địch như ngươi khiến cuộc đời hắc ám của ta không khô khan. Ngươi là kẻ địch khiến ta kính nể.
Luân Hồi Hoang Tổ cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ chân thành nhìn Thánh Nhân, chậm rãi nói:
– Bạn già, vĩnh biệt.
Bùm!
Luân Hồi Hoang Tổ nổ tung, không chỉ thân thể của lão nổ mà căn nguyên cũng nổ.
Chuyện đột nhiên xảy ra nằm ngoài dự kiến của Thánh Nhân, ánh mắt lạnh lùng hơi hấp háy.
Luân Hồi Hoang Tổ đột nhiên làm nổ người hù mọi người đứng tim, làm nổ căn nguyên của mình là tự tìm đường chết. Tự hủy diệt mình.
Sau khi Luân Hồi Hoang Tổ nổ tung, không có uy lực động trời bùng nổ, lão hóa thành hắc ám đậm đặc chậm rãi trôi.
Hắc ám đậm đặc không chảy trong không gian mà là thời gian. Từ kỷ nguyên Viễn Hoang bắt đầu chảy. Tốc độ chảy rất chậm nhưng thật ra cực nhanh. Hắc ám đậm đặc nháy mắt vượt qua các thời đại, chảy trong từng thời đại trong kỷ nguyên Viễn Hoang.
Cuối cùng Luân Hồi Hoang Tổ biến mất, nhưng hắc ám vô cùng đậm đặc dung nhập vào kỷ nguyên Viễn Hoang. Thời gian chảy vốn lấp lánh sáng giờ Luân Hồi Hoang Tổ hoàn toàn dung nhập vào kỷ nguyên, thời gian nguyên kỷ nguyên trở nên vô cùng hắc ám, tới nỗi hắc ám đen như mực.
Giọng Luân Hồi Hoang Tổ quanh quẩn trong kỷ nguyên như vọng lại từ thời đại rất xa xưa:
– Bạn già, tuy ta không còn nhưng ta và kỷ nguyên chúng ta cùng tồn tại.
Luân Hồi Hoang Tổ hủy căn nguyên của mình nhưng dung hợp với kỷ nguyên Viễn Hoang, vậy thì Thánh Nhân không thể hủy diệt lão được.
Thánh Nhân nhìn Lý Thất Dạ đến từ tương lai, chậm rãi nói:
– Đã tới lúc ngươi nên đi.
Lý Thất Dạ tương lai nhìn Luân Hồi Hoang Tổ, gật đầu nói:
– Hẹn gặp lại, bằng hữu của ta, đã tới lúc chấm dứt.
Lý Thất Dạ hắc ám buông tiếng thở dài, xoay người rời khỏi đi xa trong sông dài thời gian. Lý Thất Dạ tương lai không quay về Viễn Hoang, dọc theo đường sông dài thời gian tiến lên, biến mất ở phần đầu mênh mông, hắn quay về tương lai.
Ánh mắt Thánh Nhân cực kỳ sắc bén, thánh quang sáng choang:
– Đã tới lúc kết thúc.
Bùm!
Toàn thân Thánh Nhân bốc cháy, không chỉ người lão, thánh quang cũng bốc cháy, ngày càng sáng, càng rực rỡ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nguyên sông dài thời gian lắc lư, thánh quang ngút rời vô tận rực cháy ánh sáng chiếu nguyên sông dài thời gian. Thánh quang chiếu rọi quá khứ, hiện tại, tương lai.
Khoảnh khắc thánh quang rực cháy xua tan hắc ám, góc nào sông dài thời gian cũng được thánh quang phổ chiếu. Dù tren đời vẫn có hắc ám nhưng thánh quang vĩnh tồn, nó vĩnh viễn sẽ không trôi đi, dù trong năm tháng có hắc ám đến đâu thì thánh quang còn đó.
Giờ phút này thánh quang như cùng thời gian chảy, nó ảnh hưởng sinh linh các thời đại.
Thánh quang vẫn còn, chảy trên sông dài thời gian. Thánh quang không dung vào sông dài thời gian, không kiểm soát sông dài thời gian, nhưng ánh sáng đó không nơi không ở, có khắp mọi nơi. Thánh Nhân đốt lên tia sáng ỏng lòng mỗi sinh linh.
Dưới thánh quang đó dù là hung cầm mãnh thú cũng sẽ được cảm hóa, quỳ rạp tôn sùng.
Nơi thánh quang nóng cháy nhất vẫn là đoạn thời gian kỷ nguyên Viễn Hoang. Thánh quang ở đó đốt cháy hắc ám, trong kỷ nguyên Viễn Hoang nó không chỉ tịnh hóa nguyên kỷ nguyên, nó đốt cháy hừng hực phải đốt hết hắc ám mới thôi.