Bị Dương Thăng Bình cản lối, người thiếu niên tên Bành Uy Cẩm nhìn Dương Thăng Bình đầy lạnh lùng, cười lạnh nói rằng:
– Dương Thăng Bình, ngươi là Chân Hào nên ta mới kính trọng gọi ngươi một tiếng tiền bối. Thế nhưng đừng quên rằng nơi đây là Hoàng Đình, không phải Đại Kiếm môn bé tí của các ngươi. Ở Hoàng Đình cao thủ nhiều như mây, Chân Hào đi đầy đường.
– Ta biết chứ, không cần thiếu chủ Bành gia nhắc nhở.
Dương Thăng Bình sa sầm mặt mày. Hắn dẫu gì cũng là nhân vật có tên tuổi, đã sống vô số năm, hôm nay lại bị một vãn bối trẻ tuổi cười nhạo nên không khỏi cảm thấy ấm ức.
– Hừ, xem ra lá gan của nhà ngươi mập ra không ít, chứ ngày thường nhà ngươi còn chẳng dám bước chân ra khỏi cửa.
Bành Uy Cẩm cười lạnh. Lúc này hắn không quan tâm tới Lý Thất Dạ nữa mà cười lạnh nói rằng:
– Nghe nói gần đây ngươi tới lui Vương phủ không ít, cho rằng bám víu được Vương phủ nên đến cả tiếng thở cũng mạnh mẽ hơn?
– Bành thiếu chủ nặng lời.
Dương Thăng Bình sa sầm mặt mày. Vương Hàm đang ở ngay đây, lỡ như nghe được mấy câu nói khó nghe thì hắn cũng không thoát khỏi tai vạ.
– Há, nặng hay không nặng, tự ngươi hiểu nhất.
Bành Uy Cẩm cười lạnh, nói:
– Đừng quên hoàng đế đạo băng, Vương phủ đã mất đại thế. Nếu như ngươi thức thời thì chắc sẽ biết nên lựa chọn như thế nào, Bành gia trang lúc nào cũng hoan nghênh ngươi gia nhập. Chắc ngươi cũng biết sau lưng Bành gia trang chính là Thượng bộ…
– Thiếu chủ Bành gia cất nhắc, ta gánh vác không nổi, xin cám ơn.
Bành Uy Cẩm còn chưa nói hết câu thì Dương Thăng Bình đổi sắc, cắt ngang Bành Uy Cẩm.
Dù sao hắn trèo lên Vương phủ, chỗ dựa của hắn cũng là Vương phủ. Quan trọng hơn Vương Hàm còn ở ngay nơi này, nếu nghe được lời này thì chắc chắn có hại với Đại Kiếm môn. Lỡ như bị người hoài nghi hắn không trung thành thì sẽ tiêu đời. Vì vậy hắn lập tức ngắt lời Bành Uy Cẩm.
– Hừ, cái đồ không biết tốt xấu.
Bành Uy Cẩm hừ lạnh, lạnh lùng nói rằng:
– Chờ Cuồng Đình đạo thống thay trời đổi đất thì ngươi hối hận đã muộn.
Nói xong thì xoay người rời đi ngay.
Bành Uy Cẩm tuy xem thường Dương Thăng Bình nhưng cũng không xung đột với hắn. Dù sao hắn chỉ là Chân Kiệt còn Dương Thăng Bình lại là Chân Hào, mạnh hơn hắn không ít.
Bành Uy Cẩm nói xong thì rời đi, còn Dương Thăng Bình thì đổi sắc, mặt mày lúng túng. Sau khi đuổi kịp Lý Thất Dạ thì không biết nên nói gì mới đúng.
– Nương nương, xin đừng nghe thiếu chủ Bành gia nói bậy.
Dương Thăng Bình mặt mày lúng túng, cười gượng một tiếng.
Dù sao câu nói sau cùng của Bành Uy Cẩm quá chói tai, trần trụi khiêu chiến quyền uy của Vương phủ. Vương Hàm là hoàng hậu, nghe vậy chắc cũng thấy không vui.
– Không sao.
Trên thực tế Vương Hàm không hề cảm thấy bất ngờ, dù sao Cuồng Đình đạo thống bây giờ có rất nhiều người nhòm ngó quyền hành trong tay nàng, có rất nhiều người hy vọng nàng giao quyền hành của Cuồng Đình đạo thống cho bọn họ kế thừa chính thống.
Bành Uy Cẩm là thiếu chủ Bành gia trang, mà Bành gia trang ở Hoàng Đình là một thế lực không hề tầm thường. Quan trọng hơn Bành gia trang làm tay sai cho Thượng bộ, còn Thượng bộ là một trong bốn thế lực lớn ở Cuồng Đình đạo thống, trước giờ luôn muốn làm chủ hoàng cung, cầm quyền Cuồng Đình đạo thống.
Bây giờ hoàng đế đạo băng, Thượng bộ không còn kiên nhẫn. Vì vậy Bành Uy Cẩm nói vậy cũng nằm trong tính toán của Vương Hàm.
Tất nhiên, Lý Thất Dạ không hề quan tâm tới chuyện vặt vãnh này. Thượng bộ hay Bành gia trang, theo hắn đều là giun dế. Hắn chỉ lo đo đạc đại địa dưới chân mà thôi.
Lý Thất Dạ không chỉ đi bộ trong hoàng cung mà sau khi rời khỏi hoàng cung thì hắn cũng đi bộ từng bước một, đo đạc toàn bộ Hoàng Đình.
Hoàng Đình là quả tim của Cuồng Đình đạo thống. Tuy nói Cuồng Đình đạo thống có ngàn vạn dặm lãnh thổ, năm đó sau khi Cuồng Tổ khai sáng đạo nguyên luyện hóa lãnh thổ vô ngần, từng tấc lãnh thổ đều được luyện hóa thành đạo thổ, thế nhưng thứ làm Cuồng Tổ mất nhiều tâm huyết nhất chính là Hoàng Đình này.
Chỉ cần Hoàng Đình không ngã thì Cuồng Đình đạo thống sẽ còn tồn tại. Cho dù có ngày lãnh thổ của Cuồng Đình đạo thống bị người khác xâm lấn, thế nhưng chỉ cần Hoàng Đình vẫn còn thì Cuồng Đình đạo thống sẽ bất diệt.
Đương nhiên, nếu như Hoàng Đình bị diệt thì dù Cuồng Đình đạo thống vẫn còn rất nhiều lãnh thổ thì cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Sau khi đo đạc Hoàng Đình một hồi, Lý Thất Dạ đã hiểu rõ căn cơ của Cuồng Đình đạo thống. Có thể nói, hắn muốn điều động toàn bộ sức mạnh của Cuồng Đình đạo thống thì cũng dễ như ăn cháo. Hắn có được sức mạnh đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống, cũng có nghĩa ở Cuồng Đình đạo thống hắn không cần sử dụng tới sức mạnh của mình thì cũng có thể quét ngang mọi thứ, không có bất cứ ai có thể ngăn cản hắn, hắn là chúa tể của Cuồng Đình đạo thống.
– Lão đầu dùng rất nhiều tâm huyết, chắc phải yêu quý nó rất nhiều. Chỉ tiếc, không có đạo thống hưng thịnh mãi mãi.
Lý Thất Dạ thờ ơ nói.
Lão đầu dưới vách núi Khô Thạch viện đã mất rất nhiều tâm huyết. Có thể nói hắn thành tâm thành ý sáng tạo một môn phái lưu lại truyền thừa của mình. Nếu không thì hắn cũng không mất sức chín trâu hai hổ để đúc căn cơ Cuồng Đình đạo thống bền vững. Có thể nói lão đầu đã xài hết bản lãnh của mình để khai sáng đạo nguyên, đúc vững căn cơ của Cuồng Đình đạo thống.
Trên thực tế năm đó Cuồng Tổ cũng giống Lý Thất Dạ bây giờ, chỉ là khách qua đường ở thế giới này. Lý Thất Dạ cũng vậy, Cuồng Tổ cũng vậy, bọn họ chưa hề muốn ở lại nơi này mãi mãi.
Mặc dù sau này Cuồng Tổ trở lại kỷ nguyên của mình, cũng làm ra vô số chuyện điên cuồng, thế nhưng không thể phủ nhận hắn dốc một phần tình cảm sâu nặng vào Cuồng Đình đạo thống.
Theo hắn, hắn không chỉ muốn để lại dấu vết của mình ở thế giới này mà hắn còn hy vọng đạo thống này sẽ lưu truyền mãi mãi, cho dù kỷ nguyên của hắn bị hủy diệt thì đạo thống của hắn vẫn còn tồn tại ở thế gian.
Cũng bởi vì vậy năm đó Cuồng Đình đạo thống cực kì mạnh mẽ, vừa mới thành lập thì đã ngạo nghễ Tiên Thống giới. Tiếc là, theo thời gian trôi qua, Cuồng Đình đạo thống cũng sa sút. Tuy trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy Cuồng Đình đạo thống cũng có Chân Đế, cũng từng phục hưng Cuồng Đình đạo thống, thế nhưng bọn họ không có cách cứu vãn Cuồng Đình đạo thống đi tới suy tàn. Cuối cùng Cuồng Đình đạo thống cũng rơi rụng, cuối cùng rơi xuống Vạn Thống giới.
Trên thực tế, thực lực của Cuồng Đình đạo thống cũng chẳng phải tốp đầu ở Vạn Thống giới, đã không còn rầm rộ như năm xưa nữa.
Tất nhiên, đám người Vương Hàm không biết “lão đầu” trong miệng Lý Thất Dạ chính là Cuồng Tổ.
Khác với Cuồng Tổ, Lý Thất Dạ chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ sáng tạo truyền thừa ở Tam Tiên giới, hắn cũng chưa hề muốn để lại dấu vết của mình ở nơi này. Dù sao hắn sẽ mở ra một kỷ nguyên hoàn toàn mới, hắn sẽ có được kỷ nguyên của chính mình, không đẩy kỷ nguyên của mình vào bước đường cùng như Cuồng Tổ đã làm.
– Đi thôi, đi Cửa hàng Kiêu Hoành.