Vừa nhắc tới đồ đệ của mình, Túc Ấn Dược lão lập tức cảnh giác lên, hiện tại Lý Thất Dạ ở Thiên Cổ
thành cũng là danh nhân, hung danh bên ngoài, Túc Ấn Dược lão cũng không muốn gây dạng tiểu ma đầu này!
Lúc này đồ đệ Vũ Băng Lam của Túc Ấn Dược lão cũng ngẩng đầu lên, một
đôi mắt của nàng linh khí bức người, tựa như là bao hàm Thiên Địa linh
khí, vừa thấy đôi mắt này, Lý Thất Dạ cũng không khỏi trở nên động dung.
Lý Thất Dạ không để ý tới Túc Ấn Dược lão, nhìn lấy Vũ Băng Lam nói ra:
– Vũ gia tổ đường của ngươi vẫn còn chứ?
Lý Thất Dạ vừa hỏi dạng này, Túc Ấn Dược lão lập tức vì đó rùng mình,
mặc dù nói, Túc Ấn thế gia cùng Vũ thị từng là oan gia, nhưng mà, về sau đã thành thân gia. Hiện tại Túc Ấn thế gia cùng Vũ thị đều có chỗ xuống dốc, đặc biệt là Vũ thị, đã hoàn toàn suy sụp. Nhưng mà, làm trưởng
bối, Túc Ấn Dược lão vẫn là che chở Vũ thị.
Túc Ấn thế gia đối với Vũ thị, so với ngoại nhân hiểu rõ hơn, hiện tại
Lý Thất Dạ vừa nhắc tới Vũ thị tổ đường, hắn thế nào không run sợ đây.
Vũ Băng Lam nhìn lấy Lý Thất Dạ một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
– Sau khi ngươi trở về, mở ra Vũ gia tổ đường của ngươi, dời vị trí Thủy tổ, đem cái này để lên.
Lý Thất Dạ đem ngói úp đế tọa đưa cho Vũ Băng Lam.
– Thôn Nhật đế tọa!
Vừa nhìn thấy thứ này, Túc Ấn Dược lão cũng theo đó rung động, hắn lập
tức che miệng lại, đem lời nói thốt ra che trở về, thấy hai bên không
có người khác, hắn mới âm thầm thở dài một hơi.
Mặc dù là như thế, Túc Ấn Dược lão cũng không khỏi lão mắt trợn trừng lên, nhìn lấy Thôn Nhật đế tọa này, vô cùng rung động.
Về phần Vũ Băng Lam, càng là một đôi mắt trợn trừng lên, không thể tin
được con mắt của mình, nhìn đế tọa trước mắt. Làm người Vũ gia, nàng
nghe nói qua sự tình đế tọa, nhưng, cái kia đã thành truyền thuyết, trăm ngàn vạn năm, Vũ thị không còn có người gặp qua đế tọa này.
– Cái này, cái này, điều này sao có thể!
Lấy lại tinh thần, Túc Ấn Dược lão há hốc mồm nói ra.
Vũ Băng Lam cũng không dám tin tưởng, nhìn lấy Lý Thất Dạ cực kỳ lâu, thấp thanh nói ra:
– Cái này, cái này, đây không phải của ngươi sao?
Lý Thất Dạ đã mua ngói úp gia truyền của Vũ thị bọn hắn, hiện tại Lý
Thất Dạ không chỉ là đem ngói úp này trả lại cho nàng, còn đem đế tọa
đưa cho nàng, đây chính là Tiên Đế chi vật! Đổi lại là bất luận kẻ nào,
cũng không dám tin tưởng!
– Ta từng cùng Thủy tổ của các ngươi kết một cái thiện duyên, ta đáp ứng Thủy tổ của ngươi, trả lại cho hậu nhân của hắn một cái thiện duyên.
Hiện tại, ngói úp đế tọa này trả lại Vũ thị ngươi.
Lý Thất Dạ đem đế tọa trả lại cho Vũ Băng Lam.
Về phần Vũ Băng Lam nhất thời là ngốc tại nơi đó, thật lâu nói không ra
lời, chuyện như vậy, thật sự là không cách nào tưởng tượng, thật sự là
quá bất khả tư nghị.
– Ngươi, ngươi, ngươi đi Địa Tiên long huyệt trong truyền thuyết! Ngươi, ngươi gặp được Vũ Thần!
Túc Ấn Dược lão cũng không khỏi chấn động theo, một đôi con mắt lớn
chừng hạt đậu trợn trừng lên ! Liên quan tới sự tình Vũ thị Thủy tổ chôn cất tại Thiên Cổ Thi Địa, hắn cũng đã được nghe nói qua, bây giờ nghe
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, hắn thế nào không rung động đây, có thể vào
long huyệt còn sống trở về, đây là sự tình làm cho người ta sợ hãi bực
nào, thấy Địa Tiên còn có thể toàn thân trở ra, đây quả thực là một kỳ
tích, đây là chuyện bất khả tư nghị!
Lý Thất Dạ không có trả lời Túc Ấn Dược lão, chỉ là bình tĩnh nói ra:
– Ta đã cùng Vũ thị kết một cái thiện duyên, ngươi phải chiếu cố tốt
nàng, bằng không thì, cẩn thận ta đem Túc Ấn thế gia các ngươi diệt một
lượt!
– Nghĩa phụ là người tốt, vì cứu chúng ta, đều thiếu chút nữa bị đuổi ra Túc Ấn thế gia.
Vũ Băng Lam ở một bên thấp giọng nói ra.
Về phần Túc Ấn Dược lão, thì cười khổ một cái nói ra:
– Ta cùng phụ thân của nha đầu kia từng là anh em kết nghĩa, lúc phụ
thân nàng sắp chết, ta đáp ứng hắn chiếu cố tốt các nàng. Chuyện như vậy không cần ngươi nói, ta cũng sẽ làm đến.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ không nói gì, mang theo Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều rời đi.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi, Túc Ấn Dược lão nói với Vũ Băng Lam:
– Chúng ta trở về, việc này không nên chậm trễ, nói không chừng có thể trị hết quái bệnh này!
Vũ Băng Lam giúp đỡ thu quán, yên lặng im lặng, nàng đã không ôm hy
vọng, vì trị liệu, nghĩa phụ đã dốc hết gia tài, chính là vận dụng linh
dược tiên thảo của gia tộc quá nhiều, nghĩa phụ thiếu chút nữa bị đuổi
ra khỏi Túc Ấn thế gia!
Lúc Lý Thất Dạ mới từ Cổ nhai trở lại, Xích Vân lập tức tìm tới hắn, thấp giọng trịnh trọng nói:
– Người Chiến Thần Điện đến, bọn hắn nhấc quan tài mà đến, bọn hắn có người muốn gặp công tử.
– Luân Nhật Yêu Hoàng tới chưa?
Lý Thất Dạ nghe được tin tức như vậy cũng chẳng suy nghĩ gì, hắn đã quên đi thời gian, thời gian Minh Hà hiện, U Minh thuyền ra.
– Luân Nhật Yêu Hoàng đi Chiến Thần Điện làm đảm bảo.
Xích Vân cười khổ một cái, thấp giọng nói ra.
Lý Thất Dạ nghe được tin tức như vậy, nhàn nhạt nói:
– Đã bao nhiêu năm, một đám lão đầu của Chiến Thần Điện vẫn là làm việc
cổ hủ, tông môn khai minh, trong tông tinh thần phấn chấn, điểm này,
Chiến Thần Điện liền kém xa Thiên Đạo viện tít tắp, bọn lão đầu này tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn có một ngày bị Thiên Đạo viện vung đến xa xa .
Xích Vân cũng bị Lý Thất Dạ nói như vậy làm giật nảy mình, hắn bề bộn cầu khẩn nói ra:
– Tiểu tổ tông của ta, ngươi liền ít nói hai câu, vạn nhất người ta đổi ý, cái cọc sinh ý này chúng ta liền không có làm được.
Mặc dù hắn làm Thái Thượng trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn, nhưng mà,
quản chi là hắn, cũng không dám xem thường chỉ trích Chiến Thần Điện!
– Một việc mua bán mà thôi.
Lý Thất Dạ không thèm quan tâm, nói ra:
– Người xin ta đưa lên U Minh thuyền không biết có bao nhiêu, muốn lên U Minh thuyền lại không chỉ là Chiến Thần Điện mà thôi.
Xích Vân đành phải chăm chú ngậm miệng, hắn đã không thể nói cái gì nữa, nếu hắn nói thêm gì đi nữa, nói không chừng tiểu tổ tông này sự tình gì cũng có thể làm được đi ra. Hắn không khỏi vì đó cười khổ, gặp được
dạng tiểu tổ tông này, mặc kệ ai cũng sẽ đau đầu.
Cuối cùng, Xích Vân đem Lý Thất Dạ dẫn vào mật thất, bên trong mật thất
ngồi một lão nhân, toàn thân lão nhân mặc áo đen, mũ áo đem toàn bộ đầu
lâu của hắn che lại, để cho người ta căn bản là thấy không rõ diện mục
của hắn!
– Lý công tử, vị này chính là Giang lão.
Tiến vào mật thất, Xích Vân thay Lý Thất Dạ giới thiệu nói ra.
Mà lão nhân này lộ ra một đôi con mắt thâm bất khả trắc, nhìn lấy Lý
Thất Dạ, Lý Thất Dạ cũng chỉ là đánh giá lão đầu thần bí hề hề này một
cái.
– Sự tích của ngươi, ta đã có chỗ nghe thấy. Lần này, chúng ta chỉ là vì U Minh thuyền, mà không phải khiến cho dư luận xôn xao, lại càng không
hi vọng phức tạp. Điểm này, hi vọng ngươi phải hiểu được!
Lão nhân mở lời, thanh âm nặng nề.