– Tốt, phía dưới một kiện cũng là một bình cổ dược khó giám định, lấy giá bảy trăm Chân Nhân Tinh Bích bắt đầu.
Lúc này, người bán đấu giá lại cho lên một kiện cổ dược mà Thừa Cổ Các cũng khó ký kết.
Một bình cổ dược này không biết nguyên nhân nào, đã hóa thành dược trấp, hoàn toàn phân biệt không ra dược trấp này là cái gì.
– Ta ra một ngàn.
Người bán đấu giá vừa mới nói xong, lập tức có một vị lão Dược sư kêu giá nói ra.
– Ta ra một ngàn rưỡi.
Lão Dược sư vừa kêu giá xong, một vị Cổ Thánh khác vội vàng tiếp lấy kêu giá.
– Ta ra hai nghìn.
Trong lúc nhất thời, người kêu giá rất nhiều, thậm chí là cướp kêu giá.
. . .
Nắm phúc của Lý Thất Dạ, bởi vì Lý Thất Dạ lấy giá thấp nhất nhặt được
đại tiện nghi, lấy ba trăm Tinh Bích mua đến cực phẩm Hủ Minh Đậu hơn
trăm vạn, cái này lập tức để người mua ở đây đối với cổ dược mà Thừa Cổ
Các cũng khó giám định sinh ra hứng thú nồng hậu, bọn hắn đều muốn như
Lý Thất Dạ, hy vọng có thể nhặt được tiện nghi.
Cuối cùng, mấy món cổ dược không thể giám định đều bị bán ra đi, hơn nữa giá cả cũng không tệ. Đáng tiếc, những người mua nghĩ nhặt nhạnh chỗ
tốt này nhãn lực kém xa Lý Thất Dạ tít tắp, bọn hắn đều không có bao
nhiêu thu hoạch. Đối với dạng kết quả này, coi như là người mua cũng
không có lời gì dễ nói, có chơi có chịu.
– Mở quan tài đi, nhanh mở quan tài, nhìn có cực phẩm cổ dược hay không.
Khi bên trong mộ lăng toàn bộ gì đó đều bán đấu giá xong, người mua ở đây đều không thể nhẫn nại, ồn ào hét lớn.
Có người mua cũng không khỏi hưng phấn nói ra:
– Không sai, nhanh mở quan tài, làm một vị truyền kỳ dược sư, cho đến
bây giờ cũng còn chưa phát hiện có Dược Vương hoặc là Thất Biến hồn
thảo, cái này thật sự là không thể nào nói nổi nha.
Linh dược đan thảo ba trăm vạn năm trở lên, được người xưng là Dược
Vương, đương nhiên, Dược Vương cực kỳ hiếm thấy, không biết bao nhiêu
dược sư dùng một đời cũng không có thể nhìn thấy Dược Vương chân
chính.
– Tốt, mở quan tài!
Cuối cùng, dưới sự kích động quần chúng của phần đông người mua, Thừa Cổ Các quyết định mở quan tài.
Thời điểm mở quan tài, từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào cổ quan,
tất cả người mua ở đây đều ngừng thở, đều muốn nhìn xem trong quan có đồ vật gì.
Phải biết, bất luận là một đại nhân vật gì, lúc sắp chết, đều sẽ đem đồ
vật trân quý nhất có giá trị nhất trong cuộc đời mình chôn ở bên người
mình!
Lúc này, tất cả mọi người ngừng thở, muốn nhìn xem vị truyền kỳ dược sư
này có đồ vật gì chôn cùng, lô thần, Tiên đan, cổ dược hay là dược đạo
bí kíp?
“Chi” một tiếng, cuối cùng, cổ quan rốt cục được mở ra, ở trong cổ quan
nằm một bộ thi cốt, đây là một bộ thi cốt nhỏ gầy, chủ nhân khi còn sống tựa hồ là một vị lão đầu, hơn nữa thi cốt này còn còng lưng, tựa hồ
thời điểm hắn chết thân thể là cuộn tròn, không hề giống cái loại phong
quang đại táng gì.
Nhìn thấy thi cốt này, để cho người ta rùng mình chính là, thi cốt này
toàn thân biến thành màu đen, giống như là trúng độc bỏ mình. Ở trong Cổ quan, ngoại trừ thi cốt nhỏ gầy biến thành màu đen ra, cũng chỉ có một
đồ vật dài hơn ba thước, đồ vật này xem ra giống như là một cây trường
xích.
Chi trường xích này lớn chừng bàn tay, do gỗ chế, cả trường xích lộ ra
màu mực đậm, hoa văn rõ ràng, cụ thể là lấy gỗ gì chế, ai cũng nói không rõ ràng.
Thi cốt trong quan tài tay phải nắm thật chặt trường xích, tựa hồ trường xích này cực kỳ trọng yếu.
Nhưng mà, người mua ở đây nhìn thấy thi thể nhỏ gầy mà đen nhánh kia,
không khỏi vì đó thất vọng, nhìn thấy vật bồi táng chẳng qua là một chi
trường xích, càng là thất vọng vô cùng.
– Xem ra vị truyền kỳ dược sư này đều lưu bảo vật cho hậu nhân của mình, chôn cùng hắn không có tuyệt thế trân phẩm.
Nhìn thấy tình huống trong cổ quan, có người mua thất vọng nói ra.
– Vị dược sư này có thể là chết bởi ngoài ý muốn nha.
Cũng có lão Dược sư nhìn thấy thi cốt đen nhánh kia, không khỏi suy đoán nói ra:
– Toàn thân hắn đen nhánh, hắn là có khả năng chết trong thời điểm
luyện dược, có thể là luyện hung dược, dược tính phản phệ mà vong.
Có một vị Cổ Thánh cẩn thận quan sát bộ cổ thi này, cũng không khỏi gật đầu nói ra:
– Đây thật là có khả năng, làm truyền kỳ dược sư, cái thi cốt này một
chút thần tính cũng không có, ngoại trừ tử vong không bình thường ra,
không có giải thích tốt hơn gì.
Thi cốt thần tính, đây chỉ có cường giả mới có, bình thường mà nói, phải là Thánh Tôn, Thánh Hoàng cấp đại nhân vật mới có thần tính. Nói thí dụ như, một vị Thánh Hoàng chết rồi, quản chi thi thể hắn hủ hóa, nhưng
mà, luôn có địa phương sẽ không mục nát, tỉ như một tiết ngón tay, xương mi tâm, một con mắt,… sẽ không hủ hóa, liền mang ý nghĩa là bộ phận uy
lực cường đại nhất khi hắn còn sống!
Loại thần tính thi cốt này, y nguyên có thể bán được giá cao, nói thí dụ như, xương ngón tay của một Thánh Hoàng, nếu là luyện thành bảo vật, uy lực tuyệt đối không thể khinh thường.
a
Giám định sư của Thừa Cổ Các đều bận rộn xem xét cỗ thi thể này cùng
thước gỗ dài hơn ba thước kia! Trên thực tế, đối với bọn hắn mà nói, thi cốt này không có cái gì cần giám định, trọng điểm là chi thước gỗ dài
hơn ba thước kia!
Nhưng mà, đối với chi thước gỗ này, tất cả giám định sư của Thừa Cổ Các ở đây thảo luận hồi lâu, đều không có thảo luận ra cụ thể, thậm chí bọn
hắn không cách nào xem xét cây thước gỗ này là lấy gỗ gì chế.
Phải biết, giám định sư của Thừa Cổ Các tuyệt đối là quyền uy, Thừa Cổ
Các là một trong những phòng đấu giá cổ xưa nhất, giám định sư của bọn
hắn tuyệt đối là một trong đám người gặp qua nhiều bảo vật nhất của thế
gian, nhưng mà, hiện tại giám định sư của Thừa Cổ Các cũng vô pháp xác
định chi thước gỗ này là gỗ gì chế thành.
Sau khi cổ quan bị mở ra, đôi mắt của Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào cỗ
thi cốt kia, qua hồi lâu, hắn mới nhìn chằm chằm vào thước gỗ, sau khi
quan sát tỉ mỉ chi thước gỗ này, chỗ sâu nhất trong hai mắt của Lý Thất
Dạ lóe lên quang mang, khiến hắn nhớ tới một cái tin đồn ở thời đại kia!
Sau khi nhìn kỹ chi thước gỗ kia, trong nội tâm Lý Thất Dạ cũng không
khỏi rùng mình, hắn nghĩ tới một truyền thuyết khác càng xa xôi càng cổ
xưa, liên quan tới một chủng tộc truyền thuyết.
– Có điểm lạ, có điểm lạ nha.
Lúc này Tư Không Thâu Thiên một mực ở bên người Lý Thất Dạ điệu thấp vô cùng cũng không khỏi thì thào nói.
Lý Thất Dạ xem xét hắn một cái, nhàn nhạt nói ra:
– Quái ở đâu?
– Cái này…
Tư Không Thâu Thiên cười khan một tiếng, cuối cùng nói ra:
– Gỗ ta đã thấy rất nhiều, bất luận là vật liệu gỗ gì làm thành quan
tài, hay là bảo vật lấy thần mộc tế luyện, đều có chỗ kiến thức, nhưng
cái thước gỗ này, thực sự có điểm lạ, loại gỗ này cho tới bây giờ chưa
thấy qua.