Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ tỏ rõ muốn giết Lý Thất Dạ ngay tại chỗ, vừa giết gà dọa khỉ vừa trả thù cho Quỷ Phù Thụ.
Lý Thất Dạ liếc Tổ Hoàng Võ:
– Chư hiền trong thiên hạ?
Lý Thất Dạ khinh thường nói:
– Chư hiền trong thiên hạ trong miệng ngươi là thứ gì? Kêu bọn họ lăn ra đây để lão tử nhìn xem đám lão bất tử kia có mặt mũi gì tự xưng là chư
hiền trong thiên hạ!
Nhiều tu sĩ tiểu môn tiểu phái, tán tu phụ họa:
– Đúng đúng, đây chỉ là lấy cớ!
Ánh mắt Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ sắc bén, khí thế hùng hồn, trầm giọng nói:
– Chư hiền trong thiên hạ khổ tâm, sao? Các người muốn đối địch với chư hiền trong thiên hạ sao?
Truyền nhân đại giáo cường quốc khác hùa theo:
– Hoàng Võ huynh nói đúng. Sau môn hộ vạn cổ ẩn chứa nguy hiểm ngập
trời, nếu mọi người cùng vào trong ai biết bao nhiêu người vô tội chết?
Chư hiền trong thiên hạ cùng hợp sức, lấy báu vật ra hưởng chung với thế nhân, đây là tấm lòng vất vả biết mấy.
Có hoàng tử phụ họa:
– Đúng rồi, không làm mà hưởng vẫn chưa chịu? Đừng nghe tiểu bối lòng có ý xấu đâm thọc ly gián.
Đám đại giáo cường quốc, Diêu Quang cổ quốc sớm bắt tay với nhau, cùng
một giuộc. Những đại giáo cường quốc muốn bài trừ tiểu môn tiểu phái,
tán tu ra ngoài. Trời biết bên trong môn hộ vạn cổ có kỳ ngộ gì, lỡ bị
tiểu tán tu nào lấy được thì tổn thất quá lớn.
Thanh Huyền Thiên Tử nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm:
– Xem ra nên chém một vài tiểu nhân châm ngòi ly gián!
Thanh Huyền Thiên Tử chậm rãi nói:
– Chất vấn ý chí chư hiền trong thiên hạ, tội không thể tha.
Lý Thất Dạ không quan tâm Thanh Huyền Thiên Tử quạt gió thổi lửa, hắn chỉ vào mũi gã cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Kẻ thua cuộc, tới đây đi, chống mắt xem lão tử có tự tay bẻ gãy xương ngươi ra không!
Lý Thất Dạ đang sợ không có cớ giết người, bây giờ có kẻ tự đưa lên cửa tiếp chết, hắn rất vui.
Lý Thất Dạ bá khí làm nhiều tu sĩ tiểu môn tiểu phái, học sinh Thiên Đạo Viện khen hay. Đương nhiên bọn họ không dám chọc giận tồn tại như Thanh Huyền cổ quốc, chỉ thầm reo hò trong lòng.
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ đứng dậy, trầm giọng nói:
– Thứ không biết sống chết, bọ ngựa đấu xe! Ngươi là tiểu bối vô trí dám chất vất kết luận anh minh của chư hiền trong thiên hạ? Hôm nay không
tha cho ngươi được!
Bá Hạ phát ra bá khí ngút trời, hùng hổ nói:
– Tiêu diệt tiểu nhân bụng dạ khó lường đi! Bá ta nguyện giúp Võ Hoàng huynh một tay.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đám hề mà cũng xứng là thiên chi kiêu tử?
Lý Thất Dạ lười nhìn bọn họ, khinh thường cái gọi là thiên tài, thiên chi kiêu tử.
Trong lúc đám người Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ, Bá Hạ, Thanh Huyền
Thiên Tử định bao vây tiễu trừ Lý Thất Dạ thì một thanh âm như tiên âm
vang lên:
– Đạo hữu nói có lý.
Một nữ nhân lướt đến.
Nữ nhân nhẹ nhàng đi tới như tiên giáng trần, không ăn nhân gian khói
lửa, tiên tư vô song. Khi nữ nhân xuất hiện thì dị tượng lộ ra, trên
trời có hoa sen rơi xuống, dưới đất có suối vàng phun ra, thật giống
chân tiên giáng trần.
Tiên nữ Mai Tố Dao! Người nhập thế của Trường Hà tông, xuất thân hay bản thân Mai Tố Dao đều làm người ta kiêng dè, có tư cách lên đỉnh thành
tựu truyền thuyết đương thời!
Tiên nữ Mai Tố Dao lướt tới, nói với mọi người:
– Môn hộ vạn cổ vốn thuộc về Thiên Đạo Viện, Thiên Đạo Viện là chủ nhân
nguyện ý hưởng chung với người trong thiên hạ, các phái có tư cách, tài
đức gì cướp của người? Dù là chư hiền đương thời cũng không có tư cách
cướp đồ của ai. Chúng sinh ngang hàng không chia cao thấp, Thiên Đạo
Viện đã nguyện ý mở rộng thì kỳ ngộ trong môn hộ vạn cổ nên có phần của
mỗi người. Dù là đại giáo cường quốc hay tiểu phái, tán tu đều có tư
cách hưởng.
Có tiểu phái, tán tu học sinh bình dân reo hò khen:
– Tiên nữ nói hay quá!
Trong lòng mọi người vốn đồng ý lời Lý Thất Dạ nói, nhưng ít ai lên
tiếng khen hắn. Dù sao Lý Thất Dạ thế đơn cực mỏng, mọi người lòng thầm
đồng ý nhưng không có sức giúp đỡ.
Tiên nữ Mai Tố Dao thì khác, bản thân nàng cao thâm khó dò, hơn nữa
Trường Hà tông sau lng nàng rất đáng sợ. Diêu Quang cổ quốc hay Thanh
Huyền cổ quốc so sánh với Trường Hà tông thì kém rất xa.
Mai Tố Dao đứng ra chống lưng cho mọi người, đám người Diệu Quang Cự Tử
Tổ Hoàng Võ biến sắc mặt. Bọn họ không hy vọng tình huống này, nhưng Mai Tố Dao mạnh hơn họ, Trường Hà tông thì càng khỏi phải nói, Diêu Quang
cổ quốc, Thanh Huyền cổ quốc không cách nào so sánh với Trường Hà tông.
Tổ Hoàng Võ trầm giọng nói:
– Tiên nữ nói có lý, nhưng có một số người hiểm độc nên bị trục xuất,
không thể để hắn ở lại Đông Bách Thành tiếp tục châm ngòi ly gián!
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ vừa nói vừa nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Tiếng cười trong trẻo vang lên:
– Từ khi nào Diêu Quang cổ quốc ngươi đại biểu cho toàn Đông Bách Thành?
Băng Ngữ Hạ từ từ bước tới, nàng nữ giả nam trang, trái ôm phải ấp, toàn là giai nhân khuynh thành. Bộ dạng Băng Ngữ Hạ phong lưu như công tử
phiên phiên.
Ngay trước mắt bao người Băng Ngữ Hạ vẫn làm theo ý thích, ôm ấp người đẹp chẳng thèm quan tâm ánh mắt ai.
Băng Ngữ Hạ bước tới, cười nói:
– Đông Bách Thành là Đông Bách Thành của nhân tộc, của thiên hạ. Tiên
hiền nhân tộc gầy dựng mảnh đất rộng lớn này là vì bất cứ nhân tộc nào
cũng có tư cách ở lại Đông Bách Thành. Ai cho Diêu Quang cổ quốc các
ngươi có quyền lực trục xuất đệ tử nhân tộc? Diêu Quang cổ quốc cũng
tốt, Nộ Tiên thánh quốc cũng vậy, có gì ghê gớm?
– Các người muốn độc chiếm môn hộ vạn cổ thì cứ nói thẳng, đừng lấy cớ
nhảm nhí, lấy da cọp giơ cờ làm mất hết mặt mũi tiên đế tổ tiên của các
người.
– Các người có thù với Lý Thất Dạ thì cứ trực tiếp đánh giết, giơ chi lá cờ đại nghĩa, cái gì chất vấn quyết định của chư hiền? Chư hiền gì đó
của các người sao không lộ mặt ra đây, cho mọi người nhìn xem là nhân
tài nào xứng gọi là chư hiền? Là nam nhân mà làm việc nhăn nhó, mặt
ngoài thế này sau lưng thế khác, đúng là ngụy quân tử. Tính cách như vậy dám xưng là thiên tài, dám nói tương lai tranh thiên mệnh? Làm người ta cười rụng răng!
So với Tiên nữ Mai Tố Dao khách sáo, trang nhã thì Băng Ngữ Hạ nói năng
kiêu ngạo, thô lỗ, nóng tính hơn. Đám học sinh bình dân, tán tu, tiểu
phái thầm la quá đã. Bọn họ không dám đắc tội Diêu Quang cổ quốc, Nộ
Tiên thánh quốc, nhưng kiềm không được lòng thầm hò hét, cảm thấy Băng
Ngữ Hạ mắng rất hay.
Lý Thất Dạ vỗ tay:
– Tiểu muội, nàng nói mấy câu đó rất có phong độ của Băng Vũ tiên đế.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta ngày càng thích nàng.
Băng Ngữ Hạ liếc Lý Thất Dạ, nói:
– Miễn đi, bản cung ta chỉ thích mỹ nữ, không hứng thú với nam nhân.
Băng Ngữ Hạ phóng khoáng khai thật làm nhiều người câm nín. Băng Ngữ Hạ
là mỹ nữ tuyệt trần nhưng lại yêu mỹ nhân, đây không phải bí mật trong
Đông Bách Thành.