Thiên Đạo Viện là vướng bận
của Vực Thần, nếu không lúc trước Vực Thần rời khỏi Thiên Đạo Viện đã
trở thành tiên đế, chịu tải thiên mệnh từ lâu.
Vực Thần hỏi Lý Thất Dạ:
– Hư Không Môn như thế nào?
Truyền thuyết Vực Thần và Hư Không Môn có liên quan rất lớn. Một vị tổ
tiên Thiên Đạo Viện mang Vực Thần ra khỏi Hư Không Môn, có lai lịch bí
ẩn. Có tin đồn Vực Thần đến từ Hư Không Môn.
– Sẽ có ngày lại mở.
Lý Thất Dạ nói:
– Cửu Đại Thiên Bảo, trên đời này ai nắm bắt được nó? Nhưng đời này sẽ có ngày lại mở ra, chờ xem.
Lý Thất Dạ nói cực kỳ chắc chắn.
Vực Thần gật gù, cảm thán rằng:
– Cửu Đại Thiên Bảo, từ vạn cổ đến bây giờ bao nhiêu người thèm muốn,
bao nhiều tiên đế cầu mà không được. Có ngày ta sẽ đi xem, có lẽ đó là
kết cuộc của ta.
Lý Thất Dạ không ngạc nhiên khi nghe Vực Thần nói ngươi, hoặc nên bảo
đây đúng là chốn về tốt nhất cho Vực Thần. Từ đâu tới thì về lại nơi đó.
Vực Thần hỏi:
– Ngươi định khi nào đi U Thánh giới?
Lý Thất Dạ trả lời:
– Sắp rồi, ta chuẩn bị xong sẽ nói với Vực Thần một tiếng.
Lý Thất Dạ muốn đi U Thánh giới không phải bất chợt nổi hứng mà đã sớm có ý tưởng, có một số việc hắn cần hiểu rõ ràng.
Vực Thần tính cách sảng khoái, không dông dài, đồng ý ngay:
– Được, chờ ngươi chuẩn bị sẵn sàng tùy thời nói với ta.
Vực Thần rời khỏi chỗ Vực Thần.
Bành lão đạo sĩ thấy Lý Thất Dạ, nói ngay:
– Ta mang ngươi đi gặp tổ sư.
Bộ dáng Bành lão đạo sĩ như sợ Lý Thất Dạ đổi ý.
Lý Thất Dạ thở dài, gật đầu. Nên đến thì sẽ đến, Lý Thất Dạ cùng Bành lão đạo sĩ đi tú phong.
Tú phong độc lập, nó tọa lạc trên đất đai bao la của Thiên Đạo Viện. Tú
phong như ngăn cách với thế gian, núi này không phải ngọn núi bao la
hùng vĩ cao lớn nhất trong lãnh thổ Thiên Đạo Viện. Ngược lại núi có
chút tú lệ, nhưng tú phong này cho người cảm giác độc lập với thế gian,
độc lập.
Thác nước từ trên trời giáng xuống như thể nó thông hướng cửu thiên.
Trên tú phong, trước thác nước có cổ các lơ lửng, xuất trần không tranh
với đời.
Cổ các đóng kín, đại đạo khóa. Cổ các như vậy, đại đạo khóa lại khiến
người không dám tới gần, chỉ đứng nhìn từ xa sợ quấy rầy nơi đây thanh
tu.
Thiên Đạo Viện thật sự làm thế, đất quanh tú phong này trong trăm dặm
rất yên tĩnh. Các tổ Thiên Đạo Viện đều tu hành tránh xa nơi này, không
dám quấy rầy tổ sư ngủ say. Những người khác càng không thể tới gần
khoảnh trời này.
Lý Thất Dạ đứng dưới tú phong, nói với Bành lão đạo sĩ:
– Ta tự đi lên là được, có vài chuyện, vài lời nên có kết thúc.
Tim Bành lão đạo sĩ đập nhanh, lão không biết lai lịch thật sự của Lý
Thất Dạ nhưng lão không hy vọng nó dính dáng đến ân oán tình thú. Thiên
Đạo Viện không mong đối địch với người như Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ biết suy nghĩ của Bành lão đạo sĩ, cười lắc đầu, nói:
– Yên tâm, tổ tiên của ta không có thù với Ma Cô.
Bành lão đạo sĩ thở phào nhẹ nhõm:
– Hỏi thăm sứ khỏe tổ sư giùm ta.
Bành lão đạo sĩ lặng lẽ lùi ra.
Lý Thất Dạ ngước lên nhìn tú phong, lòng thầm thở dài, hắn leo lên đó.
Lý Thất Dạ leo lên tú phong, dứng trước cổ các, nhìn Trường Sinh các cũ
kỹ cổ kính, lòng rất cảm thán. Bao nhiêu năm trôi qua, nơi này chứa bao
nhiêu ký ức.
Cửa cổ các không khóa, dùng đại đạo khóa, khóa lại thời gian, khóa lại
hồng trần, khóa lại thiên địa. Bên ngoài khóa đại đạo tất cả dừng bước,
trong khóa đại đạo vạn cổ trầm lắng, khóa lại kiên trì vạn cổ. Hoặc đại
đạo khóa đạo tâm của Ma Cô, luôn lẳng lặng kiên định.
Trong cổ các vang lên thanh âm:
– Ngươi cứu Vực Thần, ta đã thấy thủ đoạn của ngươi.
Thanh âm cực kỳ thoát tục, tựa như tiên âm, thoát khỏi hồng trần. Nghe thanh âm khiến người nhẹ nhàng.
Lý Thất Dạ im lặng một lúc sau nói:
– Chỉ trùng hợp làm được, thế gian vạn pháp sẽ có vạn lưu quy tông.
Thanh âm trong trẻo tiên âm phát ra từ cổ các:
– Côn Bằng vòng quanh thân ngươi, vạn đạo trần phong, rất hiếm thấy.
Lý Thất Dạ im lặng, không biết nên nói cái gì.
Biểu tình Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Ta chẳng lẽ là đệ tử của Tẩy Nhan cổ phái, có cách tu luyện ‘Côn Bằng
lục biến’, được tiên tổ kỳ ngộ, có đạo pháp phong trần, đây là ý chí của tổ sư Tẩy Nhan cổ phái chúng ta.
– Thì ra là vậy.
Thanh âm trong trẻo vang lên:
– Nhưng ngươi ngự giá phòng tuyến tiên hiền rất quen thuộc, khiến người
kinh thán. Chư lão Thiên Đạo Viện chưa quen thuộc như vậy.
Tim Lý Thất Dạ rớt cái bịch, thở dài bất đắc dĩ.
Lý Thất Dạ nói:
– Ta từng đọc trong thủ trát của tiên hiền, từng có điều nghiên cứu nên có tâm đắc.
Cổ các im lặng thật lâu. Lý Thất Dạ đứng trong cổ các hít sâu.
Lý Thất Dạ khom lưng nói:
– Nếu tiền bối không có chuyện gì thì tiểu tử xin cáo từ.
Lý Thất Dạ xoay người đi.
Lý Thất Dạ chưa bước ra được hai bước thì thanh âm trong trẻo khẽ kêu lên:
– Lão sư!
Lý Thất Dạ cứng người, một câu lão sư quá quen thuộc, làm hắn nhớ đến nữ hài tử năm xưa.
Lý Thất Dạ hít một hơi, chậm rãi xoay người nói:
– Có lẽ tiền bối nhận sai người.
– Lão sư, ta biết là người.
Thanh âm trong trẻo vang lên:
– Ta tu luyện thể trường sinh, đây là lão sư dạy cho.tiên thể của lão sư có thành tựu, khi lão sư đứng đây ta liền biết tiên thể đến từ Thể Thư. Lão sư từng vạn đạo phong thức hải, lực lượng phong ấn ở chỗ sâu nhất.
– Trước kia ta theo bên lão sư, cảm nhận lực lượng lão sư phong ấn. Ta
biết trên đời này trừ lão sư ra không ai có thể dùng đạo chư đế phong ấn thức hải.
Lý Thất Dạ im lặng. Thân phận của hắn có thể giấu được người khác nhưng
không thể giấu Ma Cô từng theo bên cạnh, Lý Thất Dạ không giấu được Ma
Cô được hắn tận tay chỉ bảo.
– Năm xưa Hắc Long Vương xé trời ta liền biết lão sư có chuyện, tiếc
rằng thể trường sinh của ta trong giây phút quan trọng, không thể thức
tỉnh từ giấc ngủ ngàn thu xuất thế, không trợ giúp Hắc Long Vương quét
sạch ma chướng cho lão sư được.
Thanh âm trong trẻo trong cổ các tràn ngập tình cảm.
– Hôm nay gặp lão sư ta biết ngay Hắc Long Vương đã thành công.
Thanh âm trong trẻo trong cổ các nói:
– Ma Cô ngu dốt, tự biết không thể so sánh với cây cầu tiên chư đế,
không thể so với nhiều thiên kiêu dưới tay lão sư. Lão sư không muốn
gặp, ta không trách lão sư.
Lý Thất Dạ tràn đầy cảm thán, bao nhiêu năm trôi qua, nữ hài tử còn nhớ chuyện đó.
– Nàng sai rồi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Cho đến nayta kiêu ngạo vì nàng, hãnh diện từ tận dáy lòng. Đúng là
nàng không bằng đám người Hắc Long Vương trấn áp vạn cổ, nhưng nàng có
đạo tâm, kiên trì vạn cổ mà nhóm Hắc Long Vương không bằng được.
– Lão sư nên đa tạ nàng.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Ta từng bồi dưỡng nhiều thể trường sinh nhưng nàng là người duy nhất
thành công. Thể trường sinh đại thành khó khăn hơn bồi dưỡng tiên đế.