Mặc dù như thế, lúc này mệnh cung mở rộng ra, thọ luân phù động, theo một trận thanh âm oanh minh
như kinh đào hải lãng vang lên, Âm Dương huyết hải phun ra huyết khí vô
cùng vô tận.
– Lại là Lục cung vô thượng hầu!
Mặc dù lục cung của Lý Thất Dạ hiện lên cũng không hóa thành tuyệt đối
lĩnh vực, nhưng đây đã để cho vô số người phát điên, có người không nhịn được oán hận nói:
– Một ngày xuất ra hai cái lục cung vô thượng hầu! Cái này cũng quá không hợp lẽ thường đi!
Lục cung vô thượng hầu, đây là tượng trưng của thiên tài, rất ít người ở cảnh giới Vương hầu mở ra sáu mệnh cung, đây là cực hạn của cảnh giới
Vương hầu, có thể mở ra được sáu cái mệnh cung, đây tuyệt đối có thể
xưng là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt!
Lý Sương Nhan có sáu mệnh cung, hiện tại Lý Thất Dạ cũng là có sáu mệnh
cung, cái này làm sao không để cho người ta phát điên chứ.
– Mẹ kiếp!
Có đại nhân vật thế hệ trước cũng không nhịn được mà mắng một câu thô tục, nói:
– Một ngày xuất hiện hai đại thiên tì, đây còn để cho vãn bối của chúng ta sống như thế nào!
Cái này cũng không trách được người khác phát điên, Lý Sương Nhan là lục cung còn chưa tính, hiện tại Lý Thất Dạ cũng là lục cung, hai người bọn họ đem so sánh, bất kỳ thiên tài nào cũng là ảm đạm thất sắc! Bất kỳ
thiên tài nào ở trước mặt bọn họ đều không dám tự xưng là thiên tài rồi.
– Đây là đánh gãy con đường của tất cả mọi người, còn làm cho người ta sống như thế nào?
Có thiên tài trẻ tuổi trong lúc nhất thời đều không khỏi thất thần, không cam lòng nói:
– Có tiên thể còn chưa tính, liền có được lục cung, còn không chừa cho những con tôm nhỏ chúng ta không gian phát triển sao?
Giờ khắc này, đó là không biết bao nhiêu người đỏ mắt nhìn Lý Thất Dạ,
hận không thể lột da hắn, rút gân hắn, tiểu thành tiên thể, lục cung
thiên tài, còn có hai kiện Tiên đế bảo khí, coi như là truyền nhân của
cổ quốc cũng không bằng hắn, đây làm sao không để cho người ta đỏ mắt
chứ!
– Tới trên trời đánh một trận!
Thấy âm dương huyết hải của Lý Thất Dạ nổ vang, lão tổ Hổ Khiếu tông
cũng biến sắc rồi, trong nháy mắt đạp không mà lên, quát khẽ nói.
– Ta thành toàn cho ngươi!
Lý Thất Dạ cười lớn một tiếng, hướng lên thiên không, ở trong khoảng
thời gian cực ngắn, Nguyệt Qua Dương Luân công của Lý Thất Dạ điên cuồng mà thôi động Âm dương huyết hải, thoáng cái nhấc lên huyết lãng vô cùng vô tận, vào giờ khắc này, huyết khí của Lý Thất Dạ bao phủ bầu trời.
– Cảm thụ phẫn nộ của Tiên đế bảo khí đi!
Lý Thất Dạ điên cuồng hét lên, lấy huyết khí vô cùng vô tận thôi động
hai kiện tiên đế bảo khí trong tay, lời nói vừa dứt, hai kiện tiên đế
bảo khí trực tiếp đánh tới lão tổ Hổ Khiếu tông!
Vào giờ khắc này không có bất kỳ công pháp nào có thể nói, không có bất
kỳ kỹ xảo nào, trực tiếp đem tiên đế bảo khí cường đại vô địch oanh giết qua. Thời điểm khi hai kiện tiên đế bảo khí này đuổi giết ra, đó là
hiện lên dị tượng, huyền vũ băng toái thiên địa, chuy thế đánh rơi nhật
nguyệt! Vào giờ khắc này cả Hổ Khiếu tông đều run rẩy, vô số người
thoáng cái nằm trên mặt đất, bị trấn áp đến không thở nổi.
– Tinh Hà Biệt Ly Câu!
Lão tổ Hổ Khiếu tông cũng không có đường lui, hét to một tiếng, như thần hổ xuất thế, thần câu hạ xuống, từng tinh hà bị vén lên, hóa thành từng phiến tinh hải mờ mịt, lấy đó ngăn chặn hai kiện tiên đế bảo khí đập
tới.
“Oanh” một tiếng thật lớn, vô số tinh thần vẫn lạc, thiên khung bị đánh
nát, ở dưới đất bị chấn đến huyết khí quay cuồng, người có đạo hạnh yếu
trực tiếp hộc máu.
Dưới một kích, tinh hải hủy diệt, lão tổ Hổ Khiếu tông cũng là đông đông đông liên tiếp lùi về phía sau vài bước, lão là sắc mặt đại biến.
– Làm sao có thể!
Ngay cả Đại Hiền cũng chống không được, nhất thời để cho sắc mặt vô số người đại biến, cái này quá rợn người rồi.
– Đây quá nghịch thiên rồi, Lý Thất Dạ đem tiên đế bảo khí phát huy ra
uy lực trên ba thành! Thọ bảo của hắn quá cường đại rồi, đây chỉ sợ là
Tiên đế thọ bảo!
Có đại nhân vật nhìn Âm dương huyết hải của Lý Thất Dạ là huyết khí ngập trời, mặc dù đánh ra Tiên đế bảo khí nhưng mà huyết khí vẫn không có
dấu hiệu khô kiệt, điều này làm cho người ta nổi cả da gà, thọ bảo này
quá cường đại rồi.
Phải biết rằng, đánh ra Tiên đế bảo khí, đó là cần huyết khí cường đại
vô cùng tới chống đỡ, cần hao tổn đại lượng huyết khí, không phải người
nào cũng có thể chống đỡ được!
Lý Thất Dạ cũng hít vào một hơi thật sâu, Âm dương huyết hải của hắn
đúng là cường đại vô cùng, nhưng mà lấy uy lực lớn như vậy đánh ra hai
kiện tiên đế bảo khí, cho dù có Âm dương huyết hải chống đỡ, hắn đều có
chút chịu không nổi, bị hai kiện Tiên đế bảo khí thoáng cái hao tổn
huyết khí khổng lồ như vậy, để cho hắn đều có một cỗ cảm giác hít thở
không thông, thật vất vả mới thở gấp được ra một hơi.
Lão tổ Hổ Khiếu tông là đỏ mắt đến phát điên, một cái vãn bối như Lý
Thất Dạ có hai kiện Tiên đế bảo khí còn chưa tính, thế nhưng còn có một
kiện Tiên đế thọ bảo, Tiên đế thọ bỏa phối xứng với Tiên đế bảo khí, đây quả thực là tuyệt phối.
– Con bà nó, một người có hai kiện tiên đế bảo khí, lại có một kiện Tiên đế thọ bảo, đây là phú nhị đại, không, đây là đế nhị đại! Chỉ có nhi tử thân sinh của Tiên đé mới có được đãi ngộ như vậy rồi!
Có người là căm giận bất bình mà nói.
– Tốt, tốt, tốt…
Lão tổ Hổ Khiếu tông là giận quá mà cười, lão là một vị lão tổ đáng sợ,
bị trần phong dưới mặt đất năm tháng đằng đẵng không xuất thế, hôm nay
vì một cái tiểu bối mà xuất thế, vốn cho là có thể dễ như trở bàn tay,
không nghĩ tới thế nhưng không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào.
Lão nhưng là lão tổ cường đại đến không thể tưởng tượng, bản mạnh chân
khí xuất thủ đều không thể chém giết một tên tiểu bối, đây đối với lão
mà nói là vô cùng nhục nhã.
– Tiếp chiêu đi!
Lão tổ Hổ Khiếu tông giận đến phát điên, lúc này trong tay của lão đã
nâng một kiện bảo vật, lúc kiện bảo vật này vừa ra, thần uy quét ngang,
nhật nguyệt thất sắc, ngôi sao mất đi ánh sáng.
– Bản mệnh chân khí của Hổ Thần!
Có người thấy bảo vật trong tay của lão tổ Hổ Khiếu tông không khỏi hoảng sợ, vì đó mà động dung.
Pháp tắc thần thánh của bảo vật này quấn ở xung quanh, thôn thổ vô tận
thần quang, tựa hồ bên trong kiện chân khí này là đang nuôi dưỡng một
tôn Chân Thần, thần uy tràn ra giống như là tồn tại vô thượng, không
giận mà uy, để cho lòng người không khỏi run lên một cái, giống như cảm
thấy một tôn chân thần này áp ở trên đầu mọi người.
Thủy tổ của Hổ Khiếu tông, truyền thuyết là một vị Đại Hiền mở bảng
phong thần, đây là tồn tại cao thượng, thủy tổ bất hủ mà một vị Đại Hiền xa xa không cách nào so sánh được!
– Tiểu bối, chịu chết đi!