Lý Thất Dạ ngồi bên bờ hồ, láy một hộp báu ra, trong hộp có con rùa người bốc lửa. Đây là con rùa Lý Thất Dạ vớt được trong Dạ Hải, Dạ Dương Quy.
Trải qua Lý Thất Dạ huấn luyện, bây giờ Dạ Dương Quy rất ngoan, không táo bạo như lúc mới bị bắt.
Lam Vận Trúc nhìn lửa bốc cháy trên người Dạ Dương Quy có các trật tự thần liên, nàng hỏi:
– Đây là thần quy gì?
Người không biết hàng cũng nhận ra con rùa bất phàm.
– Dạ Dương Quy, vớt trong Dạ Hải.
Trán Lý Thất Dạ giãn ra, ánh sáng chợt lóe. Một pháp tắc thần liên khóa Dạ Dương Quy lại.
Toán Thiên Đạo Nhân kinh ngạc hỏi:
– Trong Dạ Hải có rùa?
Toán Thiên Đạo Nhân mở miệng nói:
– Chưa từng nghe có ai vớt được thứ gì khác ngoài cá Dạ Dương trong Dạ Hải.
Lam Vận Trúc cũng ngạc nhiên. Cho đến nay người trong U Thánh giới biết Dạ Hải Phong Đô thành chỉ ra cá Dạ Dương, từ trăm ngàn vạn năm nay từng nghe có ai vớt được thứ gì khác ngoài cá Dạ Dương.
Nay Dạ Hải ra một con rùa, người không hiểu gì cũng biết Dạ Dương Quy rất nghịch thiên.
Lý Thất Dạ nói với Dạ Dương Quy trong tay mình:
– Chúng ta giao dịch đi. Ngươi đi vào lấy một thứ cho ta, ta tặng một tạo hóa cho ngươi, sẽ phái người đưa ngươi trở về Dạ Hải. Tương lai nếu ngươi đắc đạo, trong Phong Đô thành sẽ được Tổ Lưu chăm sóc. Đương nhiên nếu ngươi không muốn thì ta sẽ không miễn cưỡng, chắc chắn buổi tối ta nấu nồi canh rùa. Ngươi đừng mơ trốn thoát, bị thần liên tỏa của ta khóa, ngươi chạy trốn đến đâu cũng vô dụng.
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ, bực bội nói:
– Ngươi làm vậy mà giao dịch gì? Rõ ràng đang uy hiếp.
Lý Thất Dạ nheo mắt, cười nói:
– Nàng nói đúng, ta đang uy hiếp, và ta không đùa.
Khi Lý Thất Dạ híp mắt, đừng nói Lam Vận Trúc qua hiểu hắn, Dạ Dương Quy trong tay Lý Thất Dạ cũng rùng mình. Dạ Dương Quy cảm thấy nếu nó không trốn ra thì kết cuộc đáng sợ hơn cả bị nấu thành canh rùa.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói với Dạ Dương Quy:
– Nếu ngươi đồng ý giao dịch thì gật đầu, ta cho ngươi một tạo hóa.
Vẻ mặt Lý Thất Dạ hiền lành, nhưng Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân đều rùng mình. Hai người cảm thấy biểu tình của Lý Thất Dạ bây giờ là dễ sợ nhất.
Dạ Hải chỉ sinh ra cá Dạ Dương, giờ có Dạ Dương Quy là chuyện rất ghê gớm. Con Dạ Dương Quy này chắc chắn là sinh linh thông linh tính. Nghe Lý Thất Dạ nói xong Dạ Dương Quy gật đầu ngay.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vậy thì tốt, ta thích người biết thời thế.
Lý Thất Dạ trịnh trọng lấy một bảo bình ra, cẩn thận nhỏ một giọt ngân hà vạn vật thủy.
Một chén nhỏ ngân hà vạn vật thủy đã đã dùng hết mấy giọt, bây giờ nhỏ thêm một giọt, Lý Thất Dạ rất quý trọng.
Nhìn ngân hà vạn vật thủy, Lam Vận Trúc nhảy cẫng lên:
– Ngươi . . . Ngươi quá phung phí. Ngươi . . . Ngươi cho một con rùa uống ngân hà vạn vật thủy!
Lòng Lam Vận Trúc nhỏ máu, đây không phải lần đầu tiên nàng thấy Lý Thất Dạ xa xỉ. Lúc ở Mê Thất thần đảo Lý Thất Dạ cũng làm chuyện lãng phí. Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ nhỏ một giọt ngân hà vạn vật thủy cho con rùa, thật không có thiên lý.
Lam Vận Trúc vô cùng đau đớn nói:
– Ngươi . . . Ngươi làm vậy không thấy có lỗi sao? Ngươi biết một giọt ngân hà vạn vật thủy quý giá cỡ nào không? Thứ tiên đế cũng muốn vậy mà ngươi cho một con rùa, ngươi . . . Quá đáng hết sức!
Toán Thiên Đạo Nhân nghe Lam Vận Trúc nói, gã lắp bắp:
– Cái gì? Đây . . . Đây . . . Đây . . . Đây là ngân hà vạn vật thủy trong truyền thuyết dành cho tiên đế hưởng dụng?
Toán Thiên Đạo Nhân trố mắt líu lưỡi, đứng ngây như phỗng.
Ngân hà vạn vật thủy là tiên vật vô thượng, Toán Thiên Đạo Nhân chỉ nghe nói qua, người đời nghi ngờ thứ đó có tồn tại thật không.
Một giọt ngân hà vạn vật thủy còn quý hơn cả giọt đế huyết. Giờ Lý Thất Dạ cho con rùa uống ngân hà vạn vật thủy quý hơn cả đế huyết.
Chuyện này nếu đồn ra ngoài sẽ hù chết bao nhiêu người, thậm chí người ta không tin chuyện có thật.
Thật lâu sau Toán Thiên Đạo Nhân nặn ra một câu:
– Cái . . . Này . . . Thì . . . Là . . . Quá xa xỉ, rất phá của!
Đút ngân hà vạn vật thủy cho con rùa, phá của đến trình độ nào? Nếu không thấy tận mắt thì Toán Thiên Đạo Nhân không dám tin đây là sự thật, quá đáng.
Toán Thiên Đạo Nhân thấy nhiều tay phá của, có người xuất thân đế thống tiên môn lấy tinh bích đại hiền làm tiền tiêu vặt.
Nhưng đám phá của lúc trước Toán Thiên Đạo Nhân gặp so sánh với Lý Thất Dạ thi không bằng một đầu móng tay. Đút ngân hà vạn vật thủy cho con rùa, có ai phá của hơn Lý Thất Dạ?
Phá của đến trình độ này không thể dùng bút mực tả xiết, đổi lại Toán Thiên Đạo Nhân thì gã tuyệt đối không làm. Một giọt ngân hà vạn vật thủy, vào phút sống chết trong gang tấc có thể cứu mạng, thứ quý giá biết mấy, là báu vật vô giá.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Dạ Dương Quy cần ngân hà vạn vật thủy bộc phát tiềm năng, nếu không nó không vào chỗ kia được.
Dạ Dương Quy biết giọt nước kia là thứ tốt, thè lưỡi hút một giọt ngân hà vạn vật thủy, không lãng phí chút nào.
Ong ong ong ong ong!
Khi Dạ Dương Quy nuốt ngân hà vạn vật thủy, ngọn lửa trên người nó phực cháy cao hơn. Trật tự thần liên đan xen nhau trong lửa, tựa như đan vào thành tiên chương.
Chớp mắt tất cả trật tự thần liên đan thành tấm thuẫn dày phủ lên toàn thân Dạ Dương Quy như mai rùa.
Nhìn Dạ Dương Quy nuốt ngân hà vạn vật thủy, Lam Vận Trúc hỏi:
– Đáng giá không? Một giọt ngân hà vạn vật thủy quý còn hơn đế huyết.
– Đáng.
Lý Thất Dạ gật đầu ngay:
– Nếu có được cái này thì tuyệt đối đáng giá.
– Nếu? Mới chỉ có nếu?
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi . . . Ngươi biết chữ nếu là có ý gì không?
Không phải Lam Vận Trúc chưa từng thấy báu vật, nàng xuất thân Thiên Lý Hà, là truyền nhân của Thiên Lý Hà, nàng thấy rất nhiều báu vật. Nhưng một giọt ngân hà vạn vật thủy quý còn hơn đế huyết, muốn chưa chắc có được. Đế huyết thì có thể giao dịch với đế thống tiên môn, nhưng ngân hà vạn vật thủy dù có tiền cũng không mua được.
Lấy ngân hà vạn vật thủy ra đặt cược, ván cược quá lớn. Toán Thiên Đạo Nhân rung động, bạo tay, quyết đoán như vậy hiếm ai có được.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nếu không có gì ngoài ý muốn thì không thành vấn đề.
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ, bực bội nói:
– Ngươi lãng phí phá của như vậy không bằng tặng cho ta.
Lý Thất Dạ chỉ môi mình, đùa giưỡn Lam Vận Trúc:
– Nàng hôn ta một cái thì ta sẽ suy nghĩ tặng cho một giọt ngân hà vạn vật thủy.
Mặt Lam Vận Trúc đỏ rực đá Lý Thất Dạ một cái, trách mắng:
– Đi chết đi, không biết xấu hổ!
Lý Thất Dạ bật cười.
Ong ong ong ong ong!
Mười mệnh cung hiện ra, một mệnh cung từ từ mở rộng, một khúc cây xuất hiện trong mệnh cung.
Nhìn mười mệnh cung lơ lửng trên đầu Lý Thất Dạ, Toán Thiên Đạo Nhân thẫn thờ lẩm bẩm:
– Thập cung.