Mặt Cự Khuyết thánh chủ trắng như tờ giấy, gã cứ nghĩ ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa không tiếc tất cả xuất thế có thể lấy về Đà Sơn Chung không ngờ . . . Không ngờ chẳng những không lấy lại Đà Sơn Chung, ba vị lão tổ vào miệng kim cương lý.
Cự Khuyết thánh địa tổn thất nặng nề, tiền mất tật mang.
Lý Thất Dạ chứng kiến lão tổ Cự Khuyết thánh địa bị kim cương lý nuốt, cười nói:
– Trò hề đó ai không biết, chơi chữ khiến người nhảy vào bẫy, trò này xưa rồi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Nếu các ngươi muốn ta nhảy vào bẫy của các ngươi thì ta cũng đào một cái, nhìn xem ai chết trong hố!
Lý Thất Dạ từ tốn nói làm người nghe lạnh gyá. Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa dùng cách tâng bốc, khích tướng dụ dỗ Lý Thất Dạ, đào bẫy cho hắn nhảy vào. Lý Thất Dạ cũng đào cái bây,x cuối cùng ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa không bẫy chết hắn ngược lại nhảy vào bẫy của Lý Thất Dạ.
Như Lý Thất Dạ nói, hắn không nhúc nhích một ngón tay vẫn có thể một chọi ba.
Một đại nhân vật thế hệ trước quỷ tộc rùng mình, run sợ nói:
– Tiểu tử này ngay từ đầu đã không định ra tay.
Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa tự cho là nắm chắc phần thắng, không ngờ tử thần sớm đã bao phủ trên đầu bọn họ, chết như thế nào cũng không biết.
Làm mọi người khó hiểu là tại sao Lý Thất Dạ chỉ huy được kim cương lý? Mỗi mình Lam Vận Trúc biết bí mật.
Rào rào! Rào rào! Rào rào!
Khi đám người kinh hoàng, tiếng nước vang lên rõ mồn một bên tai.
Vòng xoáy giữa ao nước co rút sắp biến mất. Cá nước, thủy quy cõng bia nước bơi lội dần hướng đến vòng xoáy, sắp trở về ổ của chúng nó.
Rào rào! Rào rào! Rào rào!
Vòng xoáy càng lúc càng nhỏ, cá nước bơi vào trong, thủy quy cõng bia nước cũng biến mất.
Nhìn vòng xoáy ngày càng nhỏ, kim cương lý hú dài như rồng ngâm.
Lý Thất Dạ sờ đầu to của nó:
– Đi đi, nó đóng lại thì ngươi không vào được.
Kim cương lý lưu luyến dụi tay Lý Thất Dạ sau đó nhảy vào ao nước, chớp mắt ao nước. Khiến người khó tin là ao nước có chút xíu lại chứa kim cương lý khổng lồ, nhưng nghĩ lại ao nước này một bước là một thế giới, không có gì lạ.
Rào rào!
Sóng nước cuối cùng dập dờn, vòng xoáy biến mất, tựa như nơi đó không hề có vòng xoáy.
Có người không cam lòng hét to một tiếng:
– Không!!!
Nhưng đành bất lực, trơ mắt nhìn vòng xoáy biến mất. Đám người giật mình nhận ra cơ duyên lớn cũng mất.
Biết bao người không cam lòng, nhiều người ở lại đây bỏ ra nhiều thời gian nhưng cuối cùng tay trắng. Đám người khát vọng được một cơ duyên lớn nhưng không thu hoạch được gì.
Chỉ mình Lam Vận Trúc có cơ duyên lớn, nàng thu hoạch lớn nhất, có được Dạ Thế hoa độc nhất vô nhị.
Ít ra người ngoài ngĩ vậy, bọn họ không may mắn như Lam Vận Trúc, không có cách nào vào ao nước.
Nhiều người chết tâm, chửi rùa:
– Ao nước chết tiệt, chỗ quái quỷ này rời đi càng sớm càng tốt.
Đám tu sĩ bắt đầu rút khỏi đây.
Tuy rằng mọi người đều biết ao nước có báu vật, có cơ may vớt vát được nhưng đành than thở nhìn cái ao. Dù không cam lòng nhưng biết làm sao, bọn họ không đi ra một trăm bước được, thậm chí không đi nổi sáu mươi bước.
Người có thể đi ra một trăm bước, ví dụ Thiên Luân Hồi, nhưng gã xuất thân từ Vạn Thế cổ quốc vô cảm với báu vật. Trừ phi là cơ duyên lớn trong truyền thuyết nếu không Thiên Luân Hồi sẽ chẳng ra tay.
Có người không cam lòng ở lại, muốn thử xem có được cơ duyên lớn trong truyền thuyết không. Đa số người rời khỏi ao nước đi chỗ khác trong thủy vực. Nhiều người rời khỏi thủy vực.
Vì kho báu tốt nhất, quý giá nhất thủy vực đã bị Thiên Lý Hà hốt sạch, báu vật khác khó lấy, chẳng bằng đổi chỗ khác thử vận may.
Lý Thất Dạ nhảy lên cá chép to:
– Chúng ta đi.
Bảo Quy Đạo Nhân thúc giục, cá chép Thiên Lý Hà bay lên trời, rời khỏi ao nước.
Cá chép bay nhanh trên mặt biển thủy vực mênh mông.
Bảo Quy Đạo Nhân hỏi:
– Công tử, tiếp theo chúng ta đi đâu?
– Lần này các ngươi đã thu hoạch phong phú, không lâu sau đệ nhất hung mộ sẽ đóng.
Lý Thất Dạ nói:
– Các ngươi rời khỏi đệ nhất hung mộ, về đi, trở về Thiên Lý Hà.
– Còn công tử thì sao?
Bảo Quy Đạo Nhân hỏi:
– Hay để chúng ta ở lại đi, chờ đệ nhất hung mộ sắp đóng rồi đi cũng không muộn. Có lẽ sẽ có lúc công tử cần chúng ta hỗ trợ.
Lý Thất Dạ híp mắt nhìn phương xa, nói:
– Không, các ngươi không giúp được gì. Ta định đi Thiên Lăng một chuyến, các ngươi ở lại cũng không ích gì.
– Đi Thiên Lăng?
Lam Vận Trúc vội nói:
– Hay ta đi cùng ngươi?
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vận Trúc:
– Không được, ta không thể mang theo nàng. Ta đi tử đồ Thiên Lăng, nàng không thể vào, ta phải đi một mình.
Lam Vận Trúc, Bảo Quy Đạo Nhân, tư chất song thánh Thiên Lý Hà sợ hết hồn, giật mình kêu lên:
– Đi tử đồ Thiên Lăng!?
Lam Vận Trúc cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc nói:
– Ngươi thật sự muốn đi tử đồ Thiên Lăng? Đây . . . Đây là đi chịu chết!
Lý Thất Dạ nghiêm túc gật đầu, nói:
– Đúng vậy! Tap hải đi tử đồ Thiên Lăng một chuyến.
Đám người Bảo Quy Đạo Nhân biến sắc mặt.
Bảo Quy Đạo Nhân hơi lo lắng nói:
– Công tử, đó là tử đồ, ai đi vào cũng khó sống trở ra. Nếu công tử muốn được cơ duyên lớn hay rèn luyện gì thì đi sinh đồ đi. Ít ra sinh đồ có khả năng sống sót, chín chết mười sống vẫn có cơ may. Tử đồ thì không được, dù là ai đi vào sẽ không còn trở ra nữa.
– Đúng vậy! Công tử, đi sinh đồ là được, cần gì đi tử đồ?
Một nguyên lão Thiên Lý Hà khuyên nhủ:
– Tuy sinh đồ chín chết mười sống nhưng ít ra có một sống, tử đồ là chét mười mươi.
Thiên Lăng nằm trong thổ vực, có người nói Thiên Lăng là trung tâm thổ vực. Khi người cầm chìa khóa rời khỏi đệ nhất hung mộ, có thể dùng chìa khóa đi Thiên Lăng đổi một cơ duyên.
Thiên Lăng có hai con đường để vào, một là sinh đồ, một là tử đồ. Tuy được gọi là sinh đồ nhưng cực kỳ nguy hiểm, người đi vào chín chết một sống. Dù vậy từ trăm ngàn vạn năm nay nhiều cường giả, thiên tài tuấn kiệt nghịch thiên muốn đi sinh đồ thử nghiệm. Trừ cơ duyên lớn, thuật trường sinh bất tử trong truyền thuyết ra sinh đồ là nơi trả lời rất tốt.
Tử đồ càng đừng nói, người đi vào không ai sống trở ra. Không ai biết bên trong có cái gì. Có người nói trong đó quanh năm bị tử khí bao phủ, dù ai đi vào đều sẽ chết. Có người nói trong đó có ác quỷ bàn cứ, người đi vào sẽ chết trong đó.
Từ trăm ngàn vạn năm nay nhiều người không tin tà vào tử đồ không còn sống trở ra, bao gồm một số tồn tại vô địch.
– Tử đồ là tử địa, tuyệt đối không có người sống, đừng ôm lòng may mắn.
Dương lão hơi lo lắng nói:
– Truyền thuyết nơi đó từng có một vị được phong làm thần hoàng đi vào, không ai thấy người ta.
– Ta biết, tử đồ, mười chết không sống.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Nhưng ta phải đi vào. Ta có một việc chưa xong, cần đi chỗ đó một chuyến. Dù là tử đồ thì đó là đối với người khác, ta sẽ sống trở ra, các ngươi hãy yên tâm.