Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 14: Đêm Của Ma Sói 4



Kinh Thế cảm giác được lỗ tai của mình bị ngắt một cái.

Theo phản xạ liền buông tay ra, lỗ tai dần dần đỏ ửng.
Linh Uyên chỉnh lại cổ áo một chút, những sợi tóc đen mềm mại rủ xuống bên tai.

Y nhếch môi, đôi mắt lấp lánh ngậm nét cười
: “Dạo này cậu hay tùy tiện động lắm nhé.

Nói rồi, tôi là trai thẳng.”
Kinh Thế thành thật trả lời: “Yên tâm, tôi không thích người thần kinh đâu.”
: “Thế à…” Linh Uyên cúi đầu, thủ thỉ bên tai hắn: “Vậy cậu có muốn cùng thằng thần kinh này đi xem thi thể hôm qua không?”
Kinh Thế gật gật.
Phòng livestream bắt đầu lác đác xuất hiện vài bình luận kỳ quái:
[ Chừi ưi! Chó Linh Uyên mồm kêu trai thẳng mà xáp lại gần anh Kinh của tôi thế làm gì? ]
[ Ối giồi ôiiiiii! Gật đầu đồ, nói nhỏ đồ! Hai cái nhan sắc cực phẩm này ở chung lực công kích khủng khiếp quá! ( Thưởng 100 điểm) ]
[ Có cái gì tà đạo vừa xuất hiện trong đầu tôi thì phải! ]
[ Chính nó, là nó, tôi đóng tiền mạng chính là vì cảnh này…!Ááá! ]
[ Yeah sơ đúng là tư thế này rùi OTP tương lai ơi! ( Thưởng 150 điểm) ]
[ Huhu làm sao đây, nhìn hai người này nói chyện bình thường mà mắt tôi cứ tự lọc thành âu yếm ấy.

Cảm xúc bấn loạn khó tả quá! Tuyệt cmn vời luôn! ]
[ Tôi thề không thích ba cái cảnh thế này! ( Thưởng 100 điểm) ]
_
Kinh Thế và Linh Uyên sải bước rời khỏi sảnh.

An Hòa, Ôn Mặc và Dung Ly cũng vội vàng chạy chậm đuổi theo sau.

Như có như không sau lưng vang lên tiếng gọi của chị Quân, nhưng Linh Uyên không ưa Trương Sơn, nên bọn họ đều mặc kệ.

Một mảnh nhao nhao hỗn loạn.
Trong một ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nên không ai là không gấp gáp hơn.

Một vài người quyết định tranh thủ thời gian đi theo nhóm Kinh Thế tìm thêm manh mối.
Trên đường đi lại gặp được Anna chạy đến đến xin đi theo.

Cô ấy cũng là người đầu tiên phát hiện thi thể, vậy nên Linh Uyên cực kỳ hào phóng thu nhận.
Anna chủ động đi đầu dẫn đường.

Đưa họ đến một tủ gỗ để đồ diện tích rất nhỏ cuối hành lang tầng một.
Vừa mở cửa, hương vị tanh ngọt của máu tươi nháy mắt xông ra, nồng đậm lan tỏa khắp không gian.

Một vài người chơi che miệng lùi lại phía sau.

Mặt Anna một cắt không còn giọt máu.
Máu tươi đã khô đặc lại thành từng vệt màu nâu, bê bết trên các mặt gỗ.

Bên trong tủ đồ là một khối thịt lớn hình tròn, vặn vẹo không ra hình thù.

Máu thịt lẫn lộn cùng các bộ phận lởm chởm đâm ra tứ phía.

Chưa kể chính giữa khối thịt chính là một gương mặt trắng bệch sưng húp của phụ nữ.
Cách chết thực sự khá đáng sợ, khiến người ta thấy nghẹt thở.
Linh Uyên yên lặng rũ mắt đánh giá thi thể.

Kinh Thế quay đầu về hướng Anna
: “Đêm qua chỉ có hai người ra ngoài à? Những người còn lại trong phòng cô đều không đi?”
: “Đúng…!Đúng vậy.” Cô gái tóc vàng bối rối: “Là cô ấy rủ tôi cùng đi kiểm tra tầng hai, những người còn lại cho rằng bên ngoài nguy hiểm nên đều không ra ngoài.”
: “Tầng hai? Nhưng đây là tầng một, hai người đã đi những đâu vậy?” Dung Ly ở một bên thẳng lưng lên.
Mọi người cũng liếc mắt nhìn qua.

Nhắc đến đó, hai phiến môi Anna trắng bệch: “Đêm qua khi chúng tôi chia nhau điều tra, cô ấy nói muốn đi thư viện ở tầng hai.

Tham Khảo Thêm:  Chương 93: C93: Khu vực an toàn - kinh đô địa ngục 6 đại lão sâu không lường được

Nào ngờ…!cuối cùng lại không trở về…”
Ngón tay cô gái tóc vàng hơi run rẩy, siết chặt lại.

Âm thanh thảo luận rất nhỏ của những người chơi khác cũng vang lên.
: “Anh Kinh.” Ôn Mặc tràn ngập kinh ngạc nhìn hắn: “Là nơi có phong cách trang trí khác biệt mà anh bảo.”
Dung Ly xoa cằm: “Xem ra cái chết chưa hẳn là do vi phạm quy tắc đâu.”
Nghe vậy, khoé miệng Anna không nhịn được mà run run: “Chẳng lẽ cô ấy đã đụng phải thứ gì đó?”
Kinh Thế hít một hơi thật sâu, xoa xoa lông mày: “Rất có khả năng.”
Linh Uyên liếc nhìn họ: “Tất cả chỉ là suy đoán, muốn kiểm chứng vẫn nên đến tận nơi.”
: “Hiện tại là ban ngày, có lẽ sẽ ít nguy hiểm hơn.” Nói đến đây, độ cong bên môi y chầm chậm lộ rõ
: “Chúng ta đi thôi chứ?”
_
Thảm nhung đỏ dưới chân cất tiếng soàn soạt rất khẽ.

Một nhóm người hướng cửa thư viện tầng hai mà tới.

Ban ngày, đèn đuốc đều tắt.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Ánh sáng của mặt trời xuyên qua cửa sổ, phóng túng tung hoành.

Thế nhưng khí toát ra từ khe cửa của thư viện lại rất lạnh, vô cùng vô cùng lạnh.

Dị thường này càng thêm phần chứng minh bên trong nhất định có gì đó.
Mọi người căng thẳng đến mức đan xen nhau, như một đám chim nhỏ đứng sát vào một chỗ.

Chăm chú nhìn theo Kinh Thế đangchậm rãi vươn tay về phía tay nắm.

Từ từ đè nó xuống…
: “Á!”
Đám Kinh Thế giật nảy mình.

Người chơi khác cũng nháo nhác cả lên, dồn dập quay đầu: “Sao vậy? Sao vậy?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một phía.
Linh Uyên thẹn thùng: “Tự dưng không khí yên lặng làm căng thẳng quá ấy mà.”
Người chơi: “..” Toàn bộ trầm mặc.
Kinh Thế chỉ cảm thấy thái dương càng ngày càng đau.

Nếu có dịp, hắn nhất định phải tống tên này đi.
Cửa thư viện kẹt một tiếng mở ra, từng người lần lượt bước vào trong.

Tiến vào rồi mới phát hiện, nhiệt độ phòng thật sự quá thấp.

Thấp đến mức ai nấy đều cảm thấy như đang đứng trong hầm băng.

Bên trong thư viện, những dãy bàn dài bằng gỗ nối liền nhau nối thành hỉnh vòng tròn lớn tại trung tâm.

Quái dị hơn, bên trong vòng tròn là mười bàn gỗ đặt song song.

Trên mỗi bàn là một cơ thể người trần truồng khô quắt, cả nam lẫn nữ, làn da tái nhợt xanh xao.

Trên mặt mỗi người họ chụp mặt nạ dưỡng khí nối với bình sắt nặng đặt ở đầu bàn gỗ.

Dáng nằm thẳng hướng hai chân về phía cửa sổ.
Quang cảnh vừa vớ vẩn lại vừa dị hợm.

Không ai nói lấy một câu, bọn họ đều cứng đờ tại chỗ không dám tùy tiện cử động.
Kẹt…
Cửa gỗ sau lưng đột ngột sầm một tiếng đóng lại, bụi trên ván cửa thổi bay tứ tung.
Mười người nằm trên bàn đột nhiên cựa quậy.
Bọn họ giãy dụa, a a rên rỉ.

Nhưng cơ thể lại như bị thứ gì đè nặng nên chỉ có thể vung vẩy chân tay mà không thể di chuyển.
Vụt một tiếng, một đám người nằm trên bàn cơ thể đột ngột nâng dần lên cao rồi xoay dọc lộn đầu xuống dưới.

Hơn mười người khỏa thân bị treo lơ lửng giữa không trung.

Cảnh tượng kỳ quái khiến người ta sởn tóc gáy.

Một đám người chơi cảm thấy da đầu tê dại, nhanh chóng nép sát vào nhau.

Một vài người chơi có năng lực sau lưng Kinh Thế đã rút ra đạo cụ, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào nếu có nguy hiểm.
Lúc này, Linh Uyên bật thốt: “Ẩu quá, thằng nào lại bơm khí Heli vào bình Oxi thế?”
Mọi người: “…” Nghiêm túc thật đấy hả?
Phòng livestream:
[ Mẹ, nghe Linh Uyên phát biểu là muốn phun máu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 36: 36: Nắm Gọn

]
[ Móa! Đứa nào bóp cổ Linh Uyên được hông? Y cứ mở mồm là ngắt hết mạch cảm xúc.

]
[ Há há, chó Linh Uyên nói hay lắm! Chắc chắn là khí Heli rồi! ]
[ Linh Uyên đẹp trai quá, chỉ cần biết ngậm miệng lại nữa là hoàn hảo ]
[ Ta nói nhan sắc gánh còng lưng cái nết ]
Ngay khi Kinh Thế đang định đánh tên này một trận, trước mặt đột nhiên truyền đến tiếng động.
Đám người lơ lửng di chuyển qua lại.

Cuối cùng túm tụm vào một vị trí rồi dần chụm lại với nhau, kỳ dị hợp thành một cái bóng màu đen rất lớn, che gần hết trần nhà.
Màu đen tan đi, để lộ rõ thứ hợp thành là một hình người khổng lồ.

Phần đầu là chi chít các khuôn mặt bị dập nát chụm lại thành một bó.

Thân thể trắng hếu, nứt toác lỗ chỗ để lộ máu thịt bên trong.

Tay chân bị chia tách nằm tán loạn ở các vị trí khác nhau.Hình dáng cực kỳ kinh khủng.
Máu chảy nhỏ giọt từ thứ dị dạng trên cao xuống đất, bắn tung tóe.

Khung cảnh lặng ngắt như tờ.
Đôi mắt đen kịt của quỷ mơ hồ đảo qua chỗ họ, mang theo tịch mịch cùng hờ hững.
Mọi người sợ hãi đến mức tim muốn vọt ra khỏi họng, theo bản năng căng thẳng giơ lên vũ khí.

Hai bên giằng co trong im lặng.
Kinh Thế đi đầu lúc này cực kỳ bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm, đôi mắt sắc bén.

Nhìn qua tư thế làm cho người khác rất có cảm giác an tâm dựa dẫm.

Ánh mắt Linh Uyên như có như không nhẹ nhàng lướt qua trên người hắn.
Quỷ vẫn giữ nguyên tư thế ấy, lẳng lặng mà quan sát đám người trước mặt.
Giữa lúc hai bên chưa động, Linh Uyên liền từ sau lưng Kinh Thế vọt lên, cánh tay có lực mạnh mẽ vung tới.
Một đấm đánh bay quỷ, chân phải nhấc lên đạp nó thẳng xuống đất.

Tốc độ nhanh như chớp, đến mức không cho những người khác có thời gian phản ứng.
Vật thế lớn gấp vài lần người chơi kia cứ thế bị đè xuống mà đánh.
Mọi người: “…” Thao tác này hơi bị thần kỳ.
Thay vì chạy trốn thì trực tiếp phản sát, đầu óc Linh Uyên đúng là không bình thường.
Đám người chơi phía sau vừa hoàn hồn lại liền lục tục xông lên, có đạo cụ nào cũng lôi ra tấn công hết.

Dọa cho quái vật run lẩy bẩy tan thành bụi đen, chìm vào các mặt tường trốn đi.
Bên trong thư viện đã khôi phục bộ dáng bình thường, tựa như tất cả những sự việc ban nãy đều là do bọn họ hoa mắt tưởng tượng mà ra.
Cảnh tượng mới phát sinh hiển nhiên không đơn giản.
Ôn Mặc xoa ngực trấn tĩnh lại, thở ra một hơi: “Không lẽ đó chính là thứ đã giết người chơi đêm qua?”
: “Khả năng cao là vậy.” Dung Ly nghiêm túc suy nghĩ: “Hơn nữa nó có thể sẽ trở lại.

Từ giờ tốt nhất đừng ai đi lẻ.”
Rõ ràng lần này có Linh Uyên là người chơi cao cấp tọa trấn, hơn nữa người chơi đông nên họ mới có thể dễ dàng trên cơ quỷ.

Nhưng nếu lần sau gặp lại trong tình thể một một thì chưa chắc.
: “Vậy là ngoài vi phạm quy tắc và ma sói vào ban đêm, còn phải đề phòng quái vật ngoại lai nữa.” Thiếu niên tóc hồng cảm thấy đầu muốn nổ: “Phó bản này cấp C thật đấy à?”
: “Đừng lo.” Linh Uyên ở một bên hếch cằm, chớp chớp mắt nói: “Có anh đây bật aura thì quỷ quái có đỡ vào mắt.”
Kinh Thế bất động thanh sắc liếc y một cái
: “Top sever thì đừng có khoe mẽ với dân cày chay.”
Linh Uyên điếc có chọn lọc đáp: “Đúng là anh đây top sever thật, cưng ngưỡng mộ lắm đúng không? Thích lắm đúng không?”
Kinh Thế quản lý tốt biểu tình: “Mấy tên ngốc suy nghĩ thú vị nhỉ?”
Linh Uyên nghe vậy thì hơi kéo cặp kính trễ xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 722

Mắt phượng cong cong cười đến phi thường có ý tứ.
Dung Ly thở dài.

Lên tiếng đánh vỡ bầu không khí đôi co, quay về thảo luận vấn đề ban nãy
: “Trước hết cứ lục soát thư viện đi đã.

Xem có tìm được manh mối nào hữu ích không?”
Những người chơi khác cũng đã ổn định cảm xúc, sổi nổi đi vào thư viện lục soát.
Người tương đối nhiều nên thời gian tìm kiếm cũng rút ngắn lại không ít.

Tìm tòi một hồi, vậy mà thật sự phát hiện kha khá thông tin hữu ích từ vô số cuốn sách đồ sộ khác nhau.

Đầu tiên là lịch sử và sơ đồ lâu đài.

Tiếp theo đó là chỉ dẫn về một mật thất ẩn sâu trong lâu đài.

Cuối cùng là một cuốn sách mỏng bìa đỏ viết thông tin về các đời chủ nhân của lâu đài cũng như danh sách người hầu phục vụ tại đây.
Bất thường nhất là, ngoại trừ danh sách người hầu nữ luôn luôn thay mới, quản gia bắt đầu từ một trăm năm trước đến hiện tại lại vẫn luôn là một người.

Ô hình và tên của chủ nhân kể từ ngày quản gia bắt đầu phục vụ cũng luôn để trống.
Ngón tay Kinh Thế sờ lên ô hình trống kia, lại cảm nhận được có vài nét ấn lõm xuống.

Linh Uyên ngồi cạnh cũng phát hiện, không biết từ đâu lôi ra một cây bút chì, đều tay tô đen lên ô hình đó.
Quả nhiên trên ô hình có người đã dùng gì đó viết tì lên.

Dòng chữ từ từ hiện ra trên nền đen của ngòi bút chì:
[ Quy tắc thứ 11 của lâu đài Ma Sói:
Tuyệt đối không được tin quản gia.

]
Thư viện một mảnh tĩnh lặng.
Những người chơi có mặt ai nấy đều rùng mình.
Ngẫm lại thời điểm phổ biến quy tắc.

Dường như từ đầu đến cuối đều là quản gia nói cho họ, bất kì ai cũng chưa tận mắt từng xem qua cuộn giấy đỏ kia.
Nếu quy tắc ẩn thứ mười một này là thật, vậy mười quy tắc phía trước rất có thể là bẫy rập do quản gia đặt ra để hãm hại người chơi.

Nhưng nếu mười quy tắc kia là thật, vậy tại sao lại có quy tắc thứ mười một ẩn giấu ở nơi có quỷ canh giữ như này.

Nếu là dùng để đánh lạc hướng bọn họ thì để ở nơi dễ thấy sẽ tốt hơn nhiều, việc giấu giếm này hoàn toàn không cần thiết.
Chỉ riêng sự xuất hiện của quy tắc này thôi đã đánh vỡ hoàn toàn những điều mà họ tin chắc trước đó.

Rất nhiều chi tiết đã trở nên mơ hồ.
Kinh Thế nhíu mày, trực giác mách bảo hắn từ giờ trở đi sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.

Thậm chí chính bản thân Kinh Thế cũng không lường trước được.
_.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.