Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 45: Vạn Thánh Thần 3



Mái vòm của Kim điện cách mặt đất hơi cao, không dễ xuống như trong tưởng tượng.
Ánh đèn u ám khiến người mơ màng buồn ngủ.

Hành lang dài không có nhiều đồ vật, càng không có chút mùi vị bất thường nào.
Cả ba đều không quá quen thuộc với nơi này, chỉ có thể dựa vào linh tính mách bảo mà chọn đường.
Hai cánh cửa đóng chặt kiên cố xuất hiện trong tầm mắt.
Kinh Thế nghiêng đầu tỉ mỉ lắng nghe, dần dần rơi vào trạng thái cân nhắc.
Không phải xung quanh chỗ này có hơi yên tĩnh quá mức sao?
Việc này rất không ổn.

Bản năng trong thân thể nhắc nhở hắn thời khắc phải bảo trì cảnh giác.
Cánh cửa kêu lên một tiếng rất nhỏ rồi nặng nề mở ra.

Ngay khi ba người bước vào, lại chậm rãi khép chặt.
Bên trong toàn một màu đen âm u, tối đến mức chẳng nhìn rõ thứ gì.

Mephisto lấy ra một cây gậy nhỏ phát ra ánh sáng vừa đủ, chiếu sáng đoạn đường phía trước.
Đôi mắt Kinh Thế dần dần thích nghi với bóng tối, và hắn nhìn thấy những đường nét lờ mờ đầu tiên.

Một thứ gì đó nhỏ, nhiều, đều đặn xếp chồng lên nhau, giống như…
Vảy?!
Sự hoang mang lúc ban đầu nhanh chóng biến mất ngay khi ba người nghe được tiếng động ngay sát bên cạnh.
Là tiếng thứ gì đó đang thở.
Kinh Thế từ từ quay đầu lại, giơ lên một ngón trỏ: “Suỵt.”
Đường cong khóe miệng Âu Dương dần dần giãn ra.

Mephisto biểu tình ngây ngốc một hồi, lập tức tiến vào trạng thái bảo trì cảnh giác cao độ.
Lớp vảy đen cứng cáp ánh lên một tia sắc lạnh.

Khoảng cách gần đến mức Kinh Thế có thể ngửi thấy rõ ràng thứ mùi đặc trưng của dã thú.
Tình huống này thật sự vượt qua mọi người đoán trước.
Cách họ ba bước chân, là một con rồng khổng lồ đang cuộn mình nằm ngủ.
Không…!không phải chỉ một con.
Thông qua ánh sáng lờ mờ phản chiếu, ba người thấy được một loạt vảy giáp cứng rắn phập phồng theo biên độ nhỏ trải dọc khắp hang động.

Số lượng phải lên đến hàng chục con là ít.
Không ai nói chuyện.

Một bầu không khí căng thẳng nặng nề trùm lên.

Nhịp tim trong lồng ngực bắt đầu tăng nhanh vượt tần suất bình thường.
Kinh Thế giãn căng cơ cổ của mình, tỏ ra thận trọng bước nhẹ từng bước dịch ra xa.

Âu Dương và Mephisto lấy tay bịt mũi lại, che bớt hơi thở.
Mephisto vỗ vai Kinh Thế, chỉ chỉ ngón tay về một phía.

Thấp thoáng có thể thấy được một hình vòm giống như cánh cổng trên vách đá phía xa đối diện.
Ba người nhìn nhau, hiểu ý gật đầu.

Khe khẽ luồn qua những con rồng đang ngủ say, cẩn thận tiến về phía trước.

Cố gắng hết sức để tránh sự va chạm.
Ngũ cảm trong bóng đêm trở nên phóng đại.

Hơi nóng từ lũ Rồng đều đặn phả từng hồi vào người khiến tâm trí cũng trở nên rối rắm phức tạp.

Mỗi bước chân đều phải chú ý vô cùng, vô cùng thận trọng.

Con ngươi Âu Dương đảo một vòng, dưới chân bất cẩn giẫm phải thứ gì đó.
Cơ thể mất thăng bằng theo quán tính đổ ra phía sau, ngón tay theo phản xạ bắt lấy vật ở ngay bên cạnh.
Mephisto bị níu áo thì nghiêng ngả.

Hai người luống cuống tay chân, chao đảo một hồi rồi đổ rạp sang một hướng.

Cạnh đó vừa vặn vắt ngang một cái đuôi rồng lớn màu xám trắng.
Mephisto và Âu Dương cùng lúc nín thở, tâm trí đang sôi lên sùng sục.
Kinh Thế, người vẫn đủ tỉnh táo để vươn mình bắt lấy cổ áo hai vị nào đó kéo lại.

Đoạn tóm lấy Âu Dương, khéo léo dùng lực thảy anh ta lên vai.

Thiếu niên cũng bị vòng tay qua eo xách lên.
Kinh Thế vác theo hai người, nhẹ như không bước chân vòng qua cái đuôi lớn nọ.

Tiếp đó chậm rãi từ tốn đi về phía cửa vòm.
Mephisto chậm rãi hít một ngụm khí ổn định tâm tình, trái tim từ từ đập nhẹ lại.

Trong khi tư thế này lại làm vẻ mặt của Âu Dương dần trở nên vặn vẹo kì quái.

_
Rốt cuộc cũng rời khỏi nơi Rồng ngủ.

Ba người nín nhịn nãy giờ rốt cuộc thở phào một hơi, dần bình ổn lại.
Phía sau cửa vòm là một cầu thang đi sâu xuống lòng đất.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp vách đá xếp chồng lên nhau, họ tiến tới tàn tích của một pháo đài lớn bao bọc bởi những hình chạm khắc bí ẩn và những bức tượng cổ xưa đồ sộ.

Cách mà những bức tường đá gập gềnh bị đẩy sang hai bên khiến cấu trúc của nó như một bảo tàng với những cột đá chọc trời nằm dọc.
Mephisto đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía trước: “Nơi này là…”
: “Kho báu do Rồng canh giữ.” Âu Dương ngồi xổm xuống, cong ngón tay gõ nhẹ mặt đất.
Đường đi lát bằng những viên đá gương phủ đầy bụi vàng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 53

Hướng mắt ra xa lại càng thêm kinh ngạc.
Phải lên đến hàng trăm nghìn tấn vàng thỏi và tiền xu trải dài, xếp thành các tháp cao như núi.

Ngọc trai, ngọc lục bảo, mã não, hồng ngọc, ngọc bích,…!Kim cương châu báu tinh xảo đầy ắp.

Mặt nạ, thắt lưng, dây chuyền, dao găm khảm đá quý, huy chương và vương miện.

Nơi nơi phát ra hào quang lấp lánh mê hoặc.
Mephisto chà xát tay chạy đến gần, nghển cổ mà nhìn kho báu rực rỡ trước mặt.
Âu Dương thản nhiên kéo lấy một yên ngựa phủ gấm vóc đẹp đẽ qua rồi ngồi lên.

Ngón tay anh lướt qua những đồng tiền xu độc đáo đến từ các triều đại khác nhau trong lịch sử.
: “Niên đại cũng phải hàng triệu năm rồi.

Quả là một kỳ quan đúng không?”
Không ai lên tiếng đáp lại.
Âu Dương quay đầu nhìn qua.
Mephisto xốc lại vương miện vàng trên đầu, nhanh nhẹn chạy qua lại đeo thêm vòng ngọc trai và đá quý lên người Kinh Thế lẫn bản thân.

Kinh Thế thì đang tranh thủ xốc vàng đổ đầy vào trong một bao tải không biết lấy ra từ đâu.
Âu Dương nhất thời tắt tiếng, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Kinh Thế và Mephito mỗi người kéo theo một bao tải lớn quanh quẩn trong kho báu.

Sau đó cùng lúc oà lên khi trông thấy một tháp nhỏ bằng pha lê cao ba mét nằm ở trung tâm.

Hình dạng của nó tựa móng vuốt của rồng vươn lên từ dưới mặt đấy, nâng niu thứ gì đó ở bên trong.
Bên trên lớp vải trắng mềm mại bao bọc, là một vật nhỏ hình tròn kích cỡ bằng nắm tay.

Bề mặt sáng bóng nhẵn mịn, phủ toàn một màu trắng ngà tuyệt đẹp.
Âu Dương chống cằm bước lên hai bước, nheo mắt lại: “Đây hình như là…!Bảo vật quan trọng nhất Kim điện.”
Ngay khi anh ta vừa dứt lời, thanh âm máy móc cùng lúc vang lên bên tai Kinh Thế và Mephisto:
[ Đinh đang ~ ]
[ Phó bản: Vạn thánh thần.

Cấp độ: A ( Đã sửa đổi)
Nhiệm vụ chính tuyến: Gặp được các thần
Tiến độ nhiệm vụ: 1/4 ]
Tiến độ tăng lên rồi.
Kinh Thế thật sự ngạc nhiên.

Thứ này vậy mà lại là thần của Rồng, tồn tại ngự trên Kim điện.
Mephisto nóng lòng muốn thử mà bước tới, lại cảm thấy có một bàn tay ấn đầu mình xoa xoa.
Kinh Thế: “Đừng có đụng bừa.

Nếu khiến đám rồng kia chú ý thì không tốt đâu, chưa kể nó còn có thể nguy hiểm nữa.”
Thiếu niên chậm rì rì quay về chỗ, đứng im quan sát.
Ba người đứng thành một vòng tròn, tỉ mỉ ngắm nhìn thứ màu trắng nằm yên bất động kia một lúc.

Túi áo trong của Kinh Thế bống hơi nóng lên.
Hắn theo thói quen lấy móc khoá ra xem.

Vừa nhìn, đã thấy búp bê nhỏ trưng ra một nụ cười rạng rỡ.
Linh Uyên bé tí xíu lăn qua lại vài vòng, sau đó mới đứng lên trên tay Kinh Thế.

Y nhìn quanh một vòng, vừa thấy liền bưng hai má phụng phịu
: “Cưng sao lại lén lút vào phó bản rồi? Còn trông như cấp độ không thấp nữa.”
Kinh Thế có thể cảm nhận được cảm xúc bất mãn của y qua biểu cảm và giọng nói của búp bê.

Ngón tay nhu thuận ấn ấn lớp vải mềm mại
: “Việc này có hơi phức tạp.

Nhưng nó cũng không phải chuyện gì đáng lo đâu.”
Khi hắn đang nói chuyện với Linh Uyên để giải thích khái quát tình hình, Mephisto từ đâu mò mẫm đi qua.
Thiếu niên ngó nghiêng nhìn thứ trên tay Kinh Thế.

Con ngươi trợn tròn, mềm giọng hô lên khe khẽ: “Sao Linh Uyên lại đến nữa?!”
Búp bê nhỏ ôm ngón tay Kinh Thế, dán lên đó cọ cọ: “Cưng còn mang theo thằng nhãi kiêu ngạo này nữa hả? Thà mang theo anh đi còn hơn!”
Mephisto: “…” Vẫn láo y như cũ.
Kinh Thế tuỳ ý để Linh Uyên nghịch ngón tay mình.

Lúc này trong đầu hắn đang có đủ loại suy nghĩ
: “Sao anh lại dùng nó nữa rồi? Quanh đây sắp có nguy hiểm à?”
: “Chỉ muốn hỏi thăm tình hình sức khoẻ cưng thôi.

Anh rất là tri kỷ mà.” Linh Uyên ngẩng đầu ưỡn ngực: “Nhưng vì cưng đang trong phó bản nên kết nối hơi khó khăn.

Có lẽ cái này chỉ sử dụng được nửa tiếng mỗi ngày.

Thật sự là hạn chế anh bay nhảy.”

Nói rồi búp bê lại ngó nghiêng xung quanh.

Vừa nhác thấy thứ cầu màu trắng trên tháp pha lê, y liền banh khuôn mặt nhỏ.

Tầm nhìn của Linh Uyên như bị khoá trên thứ đó.

Y níu lấy đầu ngón tay Kinh Thế, ngập ngừng nói với giọng quẫn bách
: “Muốn cái này.”
Kinh Thế bước lên, không chút ngần ngại cầm lấy vật được coi là Thần kia.

Sau đó đưa cho búp bê.

Mephisto: “…?!!!”
Thiếu niên trợn to mắt, gương mặt như oan hồn vất vưởng liếc nhìn Linh Uyên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 16: C16: Triêm triêm của anh

Kẻ kia ôm rịt lấy viên cầu trắng, đôi mắt cong lên đầy vẻ hài lòng.
Linh Uyên thoả mãn ôm đồ mình muốn.

Vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt bừng bừng lửa giận của thiếu niên.

Y lập tức che ngực lại, biểu tình rất là khoa trương.

: “Sao tên nhóc kia lại trừng anh rồi?” Linh Uyên nhìn lên Kinh Thế, giọng nói có vẻ hơi nghẹn ngào: “Đáng sợ quá đi.”
Kinh Thế nhìn Mephisto với vẻ trách móc.
Mephisto: “…” Nước đi táo bạo đấy đồ chó.
Phòng livestream spam một trận haha:
[ Tổ tông chắc lần đầu bị đối xử thế này.

Nhìn mặt thằng bé dỗi anh Kinh v* c* há há! ]
[ Mới vừa xoa đầu người ta xong giờ lại đi bênh đứa khác, dỗi thật sự.

]
[ Dấu hiệu của việc bị tổ bia đia quật: Tiêu chuẩn kép.

]
[ Từ ngày lọt vào phòng này cảm giác IQ mình tụt hẳn.

Nhưng tui thích lắm hehe! ]
Mephisto không thể ngăn nổi bản thân chửi thề, nhưng Kinh Thế vừa nhìn qua liền hơi nao núng.

Chỉ có thể phồng má móc đầy dây vàng nặng lên người búp bê, để nó gánh bớt một phần.

Sau đó lại bị Linh Uyên móc mỉa một trận bằng kiến thức xã hội không chính thống của y.
Âu Dương đi qua bên này, cũng nhìn thấy móc khoá búp bê độc đáo trong tay Kinh Thế.

Nó trông có vẻ dị thường, tuy nhiên, anh lại không tỏ ra quá ngạc nhiên.
Trước khi họ tiếp tục hành động tiếp theo, một tiếng động vang lên xen vào giữa.
Thanh âm như thể có người nào đó đang bước trên thang đá đi xuống dưới này.
Còn không để họ kịp phản ứng, một bóng áo choàng trắng đã xuất hiện bên ngoài tàn tích.

Mặt nạ bạc giống như biểu tượng cho thân phận của người đến.
Công hội Sứ giả của Thần.

Kinh Thế đột nhiên nhớ lại lời của Micae khi trước.
Những kẻ lấy sức mạnh từ phó bản lai tạo với bản thân.

Hình thành nên vô số chủng tộc tà dị thần thành.
Những con quái vật cuồng chiến mang trong mình sức mạnh cực đại có thể rung chuyển tận nền móng của xã hội này.
Chỉ có một người đến.

Là người chơi.
Người nọ ban đầu đi nhanh một chút rồi dần chậm lại, từ từ biến thành tản bộ.

Bước đi thoải mái và khoan thai xuyên qua biển vàng, tiến về phía họ.

Mặt nạ bạc bị tháo xuống cầm trên tay.

Để lộ gương mặt yêu dị giữa những sóng tóc dài đến thắt lưng mang màu của thái dương.

Ngay cả hàng mi lẫn đồng tử cũng thuần một màu vàng kim rực rỡ.
Không biết người đến mang mục đích gì.

Cả ba người đều làm ra tư thế phòng thủ, sẵn sàng tấn công hoặc tháo chạy kịp lúc.
Nào ngờ, mọi thứ lại xoay chuyển theo một cách khá kỳ lạ.
Người của Sứ giả đứng cách họ hai mét.

Đôi con ngươi vàng óng lướt qua từng người một như tìm tòi, xem xét.
Như nhận ra gì đó, cả gương mặt gã đều ngập tràn nhiệt tình gần như điên cuồng.
Sống lưng gồng cứng, cơ thể người nọ run lên từng hồi rồi cười lớn như kẻ điên.

Gã lắp bắp trong sự kích động: “Thần…!thần linh…!Ngài ấy có thật…!Thần dụ đã đúng! Giáo chủ không lừa chúng ta!!!”
Kinh Thế giật mình.

Âu Dương ôm cánh tay nghi hoặc.

Mephisto thì cố hết sức để ngừng nhăn nhó: “Thằng này điên chắc rồi.

Con mồi, chúng ta nhanh chạy thôi.”
Linh Uyên trên vai Kinh Thế ngoan ngoãn gật gật đầu tán thành.
Kinh Thế lôi kéo túi vàng, chuẩn bị vác hai người hai bên lên mà chuồn thẳng.

Đúng lúc này, người đối diện quỳ sụp xuống ngay trước hắn.
Kinh Thế giật mình bắt lấy Linh Uyên.

Búp bê nhỏ hoảng hốt thảy cầu trắng vào túi áo hắn rồi phối hợp ôm lấy ngón tay thanh niên.
“Thưa tồn tại vĩ đại đáng kính, người hầu trung thành của ngài, Ly Vân xin được diện kiến.”
Ly Vân đan hai tay vào nhau và ngửa đầu, yết hầu nhấp nhô lên xuống.

Ngay cả mí mắt cũng khép lại, như là say mê.
Hàng tá những suy nghĩ khác nhau quay mòng mòng trong đầu Kinh Thế.

Hắn cảm thấy không tài nào nắm chắc được mạch suy nghĩ của đối phương.

Đúng như Micae nói, đám người công hội cao cấp có mạch não thật kỳ dị.
Đối diện với đôi con ngươi bùng lên nhiệt độ nóng bỏng, Kinh Thế đột nhiên có vài ý tưởng.

Hắn trầm giọng
: “Đứng lên đi.”
Đôi mắt Ly Vân sáng rực lên, lập tức đứng thẳng người.
: “Này, con mồi…” Mephisto chẳng hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, vừa muốn tiến lên.

Lại bị Âu Dương bịt miệng tủm tỉm kéo về sau.
: “Không ngờ các ngươi đến sớm như vậy.” Kinh Thế bày ra một vẻ uy nghiêm khác với thường ngày.

Thực chất là đang nói bừa.
: “Là…!là lệnh của giáo chủ.” Ly Vân kính cẩn nói, thái độ như muốn lấy lòng: “Vừa nhận được thần dụ rằng ngài bị hao hụt sức mạnh, phải tạm thời giáng thế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 61: Sói Tinh Tiểu Thúc Trêu Chọc Không Đủ (4)

Chúng thần đã theo lời tiên tri tìm đến ngay.”
: “Đúng là sức mạnh của ta bị ảnh hưởng.

Cần thiết đến sự trợ giúp của các ngươi.” Đến đây, Kinh Thế ném cho gã một ánh mặt ngươi hiểu mà, sau đó liền im lặng.
Không thể nói quá nhiều, cần thiết bảo trì một chút cảm giác thần bí.
Ly Vân sung sướng chắp tay: “Ý nguyện của ngài chính là con đường của chúng tôi.”
Kinh Thế: “…” Tên này điên rồi.
Phòng livestream của Kinh Thế:
[!!! ]
[ Thần linh play! Tiếp tục đi!!! ]
[ Thư ký Kinh: Thời tới cản không kịppp! ]
[ Đến bữa chuyện vỡ lở thì lại đổ tại số.

]
[ Nửa đêm rồi còn gặp mấy đứa làm khùng làm điên.

Riết rồi tui cười muốn bục chỉ luôn.

]
Ly Vân một mực muốn theo sau Kinh Thế vì lời tiên tri nhảm nhí gì đó.

Là người chơi cao cấp, gã ngay lập tức nhận ra danh tính của Linh Uyên, Mephisto và sự tồn tại của một NPC dị thường khác.
Đối với Ly Vân, Linh Uyên là tồn tại xấp xỉ với ma quỷ muốn nhúng chàm thần linh.

Ánh mắt của gã hướng về phía y cơ hồ là muốn xé nát búp bê nhỏ ra làm tám mảnh.
Về phía Mephisto.

Thiếu niên ngúng nguẩy thân mình, giãy khỏi tay Âu Dương rồi hét lên: “Đồ láo xược kia! Ai cho ngươi bám theo con mồi của ta?!
Ly Vân âm thanh tưởng chừng ngưng kết thành băng: “Ngươi nghiêm túc đấy à? Ai cho phép ngươi dùng cái thái độ vô lễ đấy để nói chuyện với thần hả?”
: “Mấy thằng điên cuồng tín như các người mà ta phải sợ chắc?” Mephisto khoanh tay cười khẩy.
: “Thứ bất kính!” Quanh người Ly Vân tỏa ra bầu không khí lạnh lẽo: “Ngươi sẽ bị trừng phạt!”
Mephisto mặt hằm hằm: “Trường phạt cái tổ sư nhà nó!”
Kinh Thế: “…” Công nhận con người khi khó ở thì xấu tính ghê ấy.
Kinh Thế vốn định im lặng thêm tí nữa, cốt là để hóng chuyện.

Nhưng mắt thấy hai bên chửi nhau tưng bừng quá mức.

Chưa kể sắp lao vào đánh lên, chút lương tâm còn sót lại buộc Kinh Thế phải bước ra khuyên giải.
Không ai để ý đến hắn, hai người một mực ầm ĩ công kích lẫn nhau.

Làm Kinh Thế quả thực muốn hét vào mặt bọn họ.
Âu Dương: “Hai tên này đều là người dựa trên tiêu chuẩn cá nhân để đánh giá người khác mà hành xử.

Mà đồng loại thì khó mà hòa hợp được.

Phải là một người đủ chuyên nghiệp mới có thể hoà hoãn lại.”
Kinh Thế: “Ai cơ?”
Âu Dương tràn đầy phấn khởi: “Tôi nè.”
Dáng vẻ như mình vì nghĩa lớn lao lắm.
Kinh Thế nhìn anh mấy giây, quay đầu bỏ đi.
Dáng đi kiên quyết dứt khoát.
Âu Dương: “…”
Không cần Kinh Thế phải lao vào phân xử, hai người kia đã tự động dừng lại ngay khi phát hiện dị động xung quanh.

Sắc mặt búp bê trên vai hắn cũng hơi đổi.
Rầm…!Rầm…
Rải rác khắp nơi trong tàn tích, một loạt tượng đá khổng lồ bắt đầu cục cựa cử động.

Mặt đất rung lên khi những tượng đá to lớn ấy từ từ di chuyển.
Những đôi mắt của chúng ánh lên tia sáng, thẳng tắp hướng về phía bọn họ từ mọi hướng.
Cảnh tượng này khiến Kinh Thế phải cau mày lại.
Lớp lớp tượng đá với chiều cao vượt quá đầu người, số lượng đông đúc tràn về phía này.

Cứ như thể là những con sóng đang ầm ầm đánh tới.
Vùng đất dưới chân rung chuyển dữ dội.

Kinh Thế bị người kéo áo lùi về sau.
Mephisto ném bao tải vàng trong tay lẫn vương miện dưới chân hắn.

Sau đó nhìn Kinh Thế với ánh mắt sắc bén, tưởng chừng như sắp bắn ra tia lửa tới nơi
: ” Đứng ra sau đi.

Ngươi là con mồi của ta, đừng có tùy tiện chết.” Lại nhìn về phía đám tượng đá đồ sộ kia, thiếu niên liềm môi: “Tự ta sẽ dạy cho chúng nỗi sợ về kẻ thống trị.”
: “Thần của ta.

Hãy để kẻ bề tôi này lo liệu mọi thứ.” Ly Vân đặt tay lên ngực, nói một cách nhẹ nhàng.
Kinh Thế tính toán nói gì đó, Mephisto đã treo lên vẻ mặt Đừng có mà cãi ta.
Kinh Thế không còn sự lựa chọn nào khác: “Tôi sẽ ở yên.”
Âu Dương nhìn ba người, khoé môi cong cong.
Mephisto và Ly Vân thong thả xoay lưng về phía Kinh Thế.

Hơi thở của họ nháy mắt hòa vào hoàn cảnh xung quanh, gần như không thể nghe thấy.
Hai người ngẩng cao đầu, hướng về phía đám tượng đá mà đi.

Bước chân thư thái như của loài thú săn mồi trong khi ánh mắt vẫn tỏ rõ hàm ý khinh thường lẫn nhau.
Mặt đất rung lên vì động đất.
Cùng với một tiếng động ầm ĩ.

Ngay khi tượng đá đầu tiên cầm thương xông đến, cả hai đồng thời kích hoạt kỹ năng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.