Đi Trong Sương Mù

Chương 113: C113: Thế thì ôm trước một cái trước đã



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 113.

Thế thì ôm một cái trước đã

Sáng ngày hôm sau, Thiệu Từ trở lại thành phố Phù Tụ, dùng thân phận người bị hại quay trở lại Cục Công an thành phố.

Mặc dù Lâm Tái Xuyên cho rằng khả năng anh thẳng thắn khai báo cực kì nhỏ bé nhưng Tín Túc vẫn muốn thử một lần. Cậu muốn biết về những gì Phó Thải từng trải qua khi còn sống cùng với chân tướng của vụ án ầm ĩ mọi người đều quan tâm này rốt cuộc là gì.

Tín Túc đẩy cửa đi vào phòng khách. Thiệu Từ đang ngồi một mình trên ghế, chiếc cổ thon dài hơi cúi xuống. Anh đang xem di động.

Thiệu Từ thấy cậu đi vào, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, đứng dậy nói: “Tổng giám đốc Tín”.

Tín Túc vẻ mặt cực kỳ ôn hòa, gật đầu với anh một cái. Mỗi lần hai người họ nói chuyện, quá trình đều căng thẳng, cuối cùng cơ bản đều chia tay trong không vui. Nhưng xét thấy một người là Trời sinh biết diễn, người còn lại là diễn viên chuyên nghiệp nên kể cả có ghét phải nhìn thấy đối phương cũng không ảnh hưởng việc hai người ngoài mặt tỏ ra nói chuyện phiếm vui vẻ.

Tín Túc tiện tay kéo một cái ghế dựa, ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo tùy ý, giọng chậm rãi giống như đang trò chuyện: “Nghe nói hôm qua nhà anh có việc gấp nên phải trở lại thành phố J. Đã xảy ra chuyện gì à? Có cần giúp đỡ gì không?”

Những lời này vốn không có gì nhưng Tín Túc nói ra lại mang vẻ cực kỳ thâm sâu. Con ngươi Thiệu Từ vô thức hơi co lại. Anh lập tức thấp giọng nói: “Không có gì. Tôi chỉ muốn quay về hỏi thăm một người bạn”.

Tín Túc lười biếng cười một tiếng: “Khéo thật đấy. Ngày hôm qua cũng là ngày giỗ một người bạn của tôi”.

“……” Sắc mặt Thiệu Từ hơi đổi đổi. Anh biết Cục Công an thành phố đã điều tra được gì rồi. Nếu không, Tín Túc nhất định không vô duyên vô cớ nói như vậy trước mặt anh.

Tín Túc không phải người thích nói chuyện. Cậu chỉ vờ hỏi thử đối phương một câu, sau đó lập tức lộ rõ bộ mặt thật, nhẹ giọng nói: “Thiệu Từ, anh có biết làm giả chứng cứ, nói dối, vu khống người khác là phạm tội không?”

Thiệu Từ cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, mặt không đổi sắc, nói: “Tổng giám đốc Tín, tôi không hiểu ngài nói vậy có ý gì?”

“Tổng giám đốc Tín thì không dám nhận. Tôi đã từ chức ở công ty lâu rồi. Hiện giờ, tôi chỉ là một cảnh sát cực kỳ bình thường mà thôi”. Tín Túc thản nhiên nói, “Anh không cần vờ ngớ ngẩn với tôi. Tôi không có ý muốn truy cứu. Tôi chỉ muốn nghe được sự thật của việc này rốt cuộc là gì. Phan Nguyên Đức, Dương Kiến Chương, Đới Hải Xương, Hàn Húc Diêu, anh, Phó Thải, giữa mấy người đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe thấy cái tên “Phó Thải”, hô hấp Thiệu Từ khẽ run lên. Ngón tay anh cũng dùng sức nắm lại thành nắm đấm, xương ngón tay cũng trở nên trắng bệch, hầu kết khẽ chuyển động. Thiệu Từ cắn nhẹ khớp hàm, nói gằn từng chữ: “Tôi không có quan hệ gì với Phó Thải. Người này với những tên cầm thú kia cũng không có bất kì quan hệ gì”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 53: Chương 53

Tín Túc không thèm để ý, liếc mắt nhìn Thiệu Từ, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay dựa của ghế, nhẹ giọng nói: “Hẳn anh là người thông minh. Đội trưởng Lâm của chúng tôi bảo tôi lén nói chuyện này với anh. Anh còn không rõ ý của tôi sao?”

Thiệu Từ mím môi, không nói một lời.

“Tôi biết anh đang nghĩ gì. Cảnh sát sẽ không công bố bất kì thông tin gì của Phó Thải với bất kì ai, bất kì chỗ nào. Kể cả trước mặt mấy người bị tình nghi kia, cảnh sát cũng sẽ không nhắc tới. Tôi chỉ muốn biết toàn bộ chân tướng của vụ án này”.

Thiệu Từ nặng nhẹ đều không ăn, lắc đầu. Anh nói tiếp: “Tôi không có gì muốn nói”.

Tín Túc thở khẽ một hơi. Bắt ép hay dụ dỗ cũng không có tác dụng. Thiệu Từ đúng thật là quyết tâm không muốn liên lụy Phó Thải vào vụ này. Anh ta đã giấu diếm đến tận lúc này, Tín Túc cũng không muốn ép hỏi điều gì. Lấy người chết làm ưu tiên. Những chuyện cũ như tro tàn cũng đã mang vào trong quan tài. Người sống không muốn nhắc lại. Nếu vậy thì quên đi. Chờ đến lúc hung thủ cuối cùng sa lưới, nói không chừng, chân tướng sẽ tự nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

Tín Túc không biết có phải do ở cùng Lâm Tái Xuyên lâu rồi hay không, cậu cảm giác nội tâm mình không còn “cứng rắn” như trước kia. Đôi khi, cậu cũng sẽ tỏ ra “mềm lòng” không đúng lúc với người ngoài. Chuyện khác không nói, nếu thời gian là nửa năm trước, lúc Tín Túc vừa vào Cục Công an thành phố, chỉ sợ lúc này Thiệu Từ đã bị bức cung đến tinh thần hỏng bét. Nói thẳng ra thì dù sao trước giờ, lúc Tín Túc phát động tấn công tinh thần, cậu chưa từng phân biệt địch-ta. Nhưng có thể vì ở trong nhà ấm thời gian dài, bị Lâm Tái Xuyên nuôi ra chút ít cảm giác “tình người” ấm áp nên cậu không còn lạnh lùng đến không hợp lý lẽ như trước.

“Đối với anh mà nói, hiện giờ đang có một tin tốt và một tin xấu”, Vì thế, Tín Túc không hỏi gặng mà đổi đề tài, “Tin tốt là, Viện Kiểm sát đã chính thức phê lệnh bắt Đới Hải Xương. Trước khi kết án, ông ta sẽ bị giam ở trại tạm giam của Cục Công an thành phố. Nhưng do ông ta bị nghi ngờ có liên quan đến tội phạm kinh tế lớn, thời gian điều tra có thể kéo dài ít nhất nửa năm. Trong thời gian ngắn, chỉ sợ không kết thúc được”.

Dừng một chút, Tín Túc lại nói: “Tin xấu là trước mắt, Cục Công an thành phố chưa điều tra được chứng cứ phạm tội của Phan Nguyên Đức. Hộ khẩu và chỗ ở thường trú của ông ta cũng không ở Phù Tụ. Điều tra ở tỉnh khác rất khó khăn, hiệu quả cũng thấp”.

Thiệu Từ dường như cũng không bất ngờ, chỉ thấp giọng “vâng” một tiếng. Một lúc sau, anh lấy từ trong túi ra một chiếc usb màu trắng, đưa cho Tín Túc.

Tín Túc hơi ngẩn ra: “Đây là cái gì?”

Thiệu Từ nói: “Chứng cứ phạm tội các anh có thể sẽ cần”.

Nghe vậy Tín Túc nhăn mày: “Nội dung là gì?”

Thiệu Từ hít sâu một hơi: “Phan Nguyên Đức trước đây tụ tập hút ma túy. Lúc ấy, tôi ở hiện trường… Tranh thủ lúc không ai chú ý, tôi đã ghi lại một đoạn video, có thể thấy rõ mặt ông ta”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2470: Chuyến Đi Hàng Châu (2)

Tín Túc rũ mắt, nhìn USB Thiệu Từ đưa. Cậu không vươn tay nhận, vẻ mặt lạnh xuống. Chiếc USB này nhất định từ lúc vụ án bắt đầu đã ở trong tay Thiệu Từ. Chẳng qua, mãi đến hôm nay, anh ta mới bằng lòng lấy ra. Mặc dù Cục Công an thành phố Phù Tụ là cơ quan điều tra Thiệu Từ “chọn lựa kỹ càng” để phụ trách vụ án này, anh cũng hoàn toàn không tin tưởng Lâm Tái Xuyên và cảnh sát dưới quyền. Cho nên mãi đến lúc điều tra rơi vào giai đoạn bế tắc, Thiệu Từ mới bằng lòng đưa chứng cứ trong tay giao cho cảnh sát. Cảnh sát nhúng tay cũng chỉ là một nước cờ anh đã cẩn thận lên kế hoạch từ trước. Nói khó nghe thì toàn bộ Cục Công an thành phố chỉ là công cụ để anh ta trả thù.

Nếu Cục Công an thành phố có thể chủ động điều tra được chứng cứ phạm tội, đưa những người đó vào tù thì tốt. Còn nếu Cục Công an thành phố không tìm được chứng cứ, Thiệu Từ sẽ từ từ đưa manh mối có trong tay cho cảnh sát để dẫn dắt cơ quan công an đi điều tra.

Một lúc lâu sau, Tín Túc đột nhiên cười lạnh một tiếng, giọng hoàn toàn không còn vẻ khách sáo vừa rồi, “Phó Thải rốt cục là ai? Nếu tôi đi hỏi Đới Hải Xương thì câu trả lời của ông ta nhất định rất thú vị”.

Nghe Tín Túc nói những lời này, sắc mặt Thiệu Từ lập tức thay đổi. Vừa rồi, mặt anh còn coi như tái nhợt. Lúc này, làn da gần như trắng bệch, mặt không còn màu máu. Anh ngẩng đầu nhìn Tín Túc, ánh mắt không thể tin, lại mang theo vài phần hoảng sợ.

“Tôi vốn nghĩ một mình anh bày mưu tính kế đến bước này, dốc hết sức lực như vậy chỉ sợ cũng không dễ dàng nên hiếm khi tốt bụng quá mức, không muốn làm khó dễ anh”. Tín Túc híp híp mắt, nhìn chằm chằm đối phương, nói lạnh lùng, “Là tôi quá khách sáo nên để anh được voi đòi tiên, đúng không?”

Không trách Tín Túc đột nhiên trở mặt. Trong tay người này rõ ràng có manh mối mấu chốt, không sớm mang ra còn để mãi đến sau khi Cục Công an thành phố bận rộn túi bụi một thời gian, mới từ tốn, chậm rãi, hời hợt đưa ra một cái USB, nói Phan Nguyên Đức trước kia bị nghi ngờ có liên quan đến việc tập trung hút ma túy. Thật khiến người khác nổi giận!

Nhưng đứng ở lập trường của Thiệu Từ, anh cẩn thận như vậy cũng không thừa. Anh đánh cược tất cả chỉ vì muốn đòi lại công bằng lẽ ra phải có được từ lâu. Anh không dám chắc cảnh sát Phù Tụ có phải thật sự nhất định bắt được điểm yếu của Phan Nguyên Đức hay không, có thật sự công chính liêm minh hay không? Mà đây là con át chủ bài cuối cùng của anh. Chỉ cần đi nhầm một nước cờ, anh sẽ thua cả bàn cờ. Lúc nào, anh cũng như rơi vào vực sâu, như đi trên băng mỏng. Thiệu Từ không dám đánh cược. Mãi đến khi Đới Hải Xương chính thức bị bắt, anh mới dám giao ra chứng cứ này.

Lúc Tín Túc không vui, cậu cũng lười châm chước khi nói chuyện, mỗi chữ như đâm vào tim, “Mặc dù anh không nói, tôi cũng có rất nhiều biện pháp khác để xác thực. Đới Hải Xương, Hàn Húc Diêu, chắc chắn bọn họ còn chưa quên 5 năm trước đã phát sinh chuyện gì với Phó Thải và người bị xâm hại rốt cuộc là ai”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 67

Trong lúc gương mặt Thiệu Từ càng ngày càng mất đi màu máu, giọng không vui của Tín Túc tiếp tục vang lên, “Nhưng đội trưởng Lâm của chúng tôi nói, chuyện đã qua nhiều năm vậy rồi, rất nhiều chứng cứ có thể không còn nữa, có thể dùng tội danh khác để khiến những người đó phải vào tù. Cho nên, không cần phải đi lật xem cuộc đời của người đã mất, quấy nhiễu linh hồn người khác. Anh ấy không muốn làm như vậy”.

Tín Túc lạnh lùng nói, “Cảnh sát đã sẵn lòng cùng anh ở đây vờ ngớ ngẩn là đồng tình với người đã mất, là cảm thông giữa người với người. Anh đừng coi cảnh sát chúng tôi quá ngu ngốc. Muốn tính kế Cục Công an thành phố, anh còn chưa có tư cách đó đâu”.

Tín Túc cầm lấy USB, “Hi vọng đây là lần cuối cùng anh tự cho bản thân là thông minh. Thứ như “lòng thương người”, tôi không có nhiều đâu”.

Nói xong, Tín Túc không thèm nhìn Thiệu Từ, đứng dậy, mở cửa, đi ra ngoài.

Thiệu Từ trơ mắt nhìn đối phương rời đi, hốc mắt bất giác đỏ lên. Anh chậm rãi cúi người, giấu mặt vào hai lòng bàn tay, cả người khẽ run lên.

*****

W a t t p a d: Thanhdauquan

B l o g s p o t: Thanh Dâu Quán

*****

Tín Túc đẩy cửa văn phòng đi vào, ngồi xuống sô pha, đặt ly trà sữa lên bàn trà, phồng má, dùng ống hút, uống trà sữa.

Lâm Tái Xuyên ngồi sau máy vi tính nghe tiếng động liếc mắt nhìn cậu một cái, mặt hơi bất ngờ. Lúc đi vẫn còn tốt, không biết ra ngoài bị người khác trêu chọc thế nào lại mang một thân xù lông trở về.

Lâm Tái Xuyên đi đến bên cạnh Tín Túc, rũ mắt quan sát cậu nửa giây. vươn tay khẽ nhéo nhéo sau cổ cậu, nhỏ giọng dịu dàng hỏi: “Làm sao thế? Ai chọc khiến em không vui thế này?”

Tín Túc nuốt ngụm trà sữa, lấy chiếc USB từ trong túi ra đưa cho anh, nói ngắn gọn: “Thiệu Từ đưa”.

Lâm Tái Xuyên chần chờ: “Đây là cái gì?”

“Hẳn là video ghi lại cảnh Phan Nguyên Đức hút ma túy. Thiệu Từ nói anh ấy ở hiện trường, tranh thủ lúc không ai để ý, quay lại được”.

Dừng một chút, Tín Túc lạnh nhạt nói: “Đúng là làm khó anh ta phải giữ loại chứng cứ này đến bây giờ”.

Trước giờ, chỉ có Tín Túc đi tính kế người khác. Cậu luôn chán ghét có người dám tính kế đến trên đầu mình.

Bằng chỉ số thông minh cảm xúc của Lâm Tái Xuyên, anh rất nhanh hiểu được những tính toán và cân nhắc trong đó nên khẽ thở dài, nói: “Trong số mấy người này, dù là bất kì cá nhân đơn lẻ nào cũng là người có thế lực, đều không thể khinh thường. Mặc dù không tính là một tay che trời, cũng có thể ảnh hưởng đến tính công bằng chính trực của luật pháp. Trong tình huống này, Thiệu Từ không dám hoàn toàn tin tưởng cảnh sát cũng là việc có thể hiểu được cả về tình và lý”.

“Đừng nổi giận với người khác như vậy”, Lâm Tái Xuyên chậm rãi vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mại của Tín Túc, mang theo ý vỗ về rõ ràng, “Cùng anh xem video đi. Buổi trưa, anh chở em đi ăn lẩu bò, được không?”

Vẻ mặt Tín Túc rõ ràng dịu đi. Cậu buông ly trà sữa, ngồi trên sô pha, duỗi tay ôm lấy eo Lâm Tái Xuyên, giọng buồn bã, “Thế thì ôm một cái trước đã!”

Hết chương 113

Đến chương 114


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.