Đi Trong Sương Mù

Chương 115: C115: Kế thứ ba mươi sáu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 115.

Kế thứ ba mươi sáu

“……” Lâm Tái Xuyên lẳng lặng nhìn cậu ra vẻ, cầm lấy ngón tay nghịch ngợm đang trêu chọc sau cổ anh của đối phương. Sau đó, anh bình tĩnh nhìn cậu, nói, “Em có thể thử một lần xem”.

Tín Túc: “………”

Cậu vốn biết người đàn ông này không phải là người đoan chính như ngoài mặt. Từ khi hai người mới vừa biết nhau, mỗi khi cậu đùa giỡn Lâm Tái Xuyên, đánh trận nào, cậu đều thua trận đó, càng đánh càng thua nhưng đến giờ cậu vẫn chưa nhớ kỹ.

Cậu cúi đầu nhỏ giọng nói thầm vào tai Lâm Tái Xuyên: “Chúng ta vẫn đang ở văn phòng”.

Hiện giờ đang là thời gian làm việc nghiêm túc, đứng đắn. Tín Túc không tiện dùng sắc đẹp công khai mê hoặc cấp trên, làm ra mấy việc có tính chất đồi phong bại tục nghiêm trọng nên chỉ đành tiếc nuối hơi lùi về phía sau, liếm liếm môi dưới.

Lâm Tái Xuyên nói chờ đến buổi tối thì sẽ chờ đến buổi tối. Mãi đến lúc bọn họ cùng nhau về nhà, Tín Túc ăn xong cơm tối, ở trong phòng tắm tắm rửa xong, thay xong quần áo ngủ, chuẩn bị lên giường, Lâm Tái Xuyên mới ngồi xuống cạnh cậu, giọng hơi trầm ngâm, mặt nghiêm túc, nói: “Chuyện em muốn đi thành phố Q…”

“Chờ đã!”

Tín Túc còn nhớ rõ “kế thứ ba mươi sáu” của mình, trước khi Lâm Tái Xuyên nói ra chữ “không được”, cậu lập tức cắt ngang, không để anh có cơ hội nói tiếp. Cậu đứng dậy, quỳ gối trên giường, một tay đặt trên đầu vai Lâm Tái Xuyên, cúi đầu lại gần, nhắm hai mắt lại, ngậm lấy môi anh.

Nói đúng ra, đây là nụ hôn đầu tiên sau khi hai người xác định yêu nhau. Lâm Tái Xuyên luôn thích thơm lên trán cậu. Anh thích cúi người thơm nhẹ một cái, nụ hôn mang theo ý nghiêm túc và trân trọng, không có bất kì sắc thái suồng sã nào. Còn Tín Túc lại thích có tiếp xúc tay chân với anh hơn. Cậu thích dính chặt bên anh, dán sát gần anh. Còn loại chuyện hôn môi này, cậu cũng chưa từng cố ý theo đuổi.

Thế cho nên lúc này, chạm vào đôi môi mềm mại của đối phương, Tín Túc mới phát hiện loại cảm giác này thật ra cũng rất thích. Đây là động tác càng thêm thân mật, gần gũi so với việc vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Nhìn thấy gương mặt Tín Túc đột nhiên phóng to lại gần, lông mi dài rậm cùng lông tơ rất mảnh trên làn da trắng nõn, hô hấp của Lâm Tái Xuyên gần như ngừng lại trong nháy mắt, con ngươi đen nhánh hơi co lại, lông mi anh hơi run rẩy. Anh khẽ nhắm hờ mắt lại đưa tay ôm lấy sau cổ Tín Túc, tự mình gia tăng nụ hôn này.

“………” Xoang mũi Tín Túc khẽ “hừ” nhỏ một tiếng.

Nụ hôn này dài đến mức khiến hai người dường như đánh mất khái niệm thời gian, lại như thể quá ngắn khiến hai người quyến luyến không thôi. Sàn nhà in hình bóng hai người đan vào nhau.

Nụ hôn kết thúc, ngoại trừ hô hấp có vẻ hơi hổn hển, Lâm Tái Xuyên ngoài mặt nhìn vẫn rất bình tĩnh, trên mặt cũng không hề có biểu cảm gì. Tín Túc lẳng lặng quan sát anh vài giây, sau đó mỉm cười ngả ngớn, “Tái Xuyên, tai anh đỏ quá!”

Nói xong, cậu lại cúi đầu về phía anh, cắn vành tai đỏ bừng giữa hai môi, đầu lưỡi khẽ xẹt qua. Cậu có thể cảm nhận được làn da mẫn cảm nháy mắt càng trở nên nóng bỏng, đến gần như có thể bốc hơi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Được rồi…”, Tín Túc nghịch tai anh đến mức có thể thấy rõ mạch máu li ti đỏ ửng bên dưới mới chịu thu hồi bản lĩnh, “Anh có thể nói tiếp”.

Tín Túc lười biếng dựa vào tường, nhướn mày nhìn anh, nói, “Không được lợi dụng em còn muốn từ chối đề nghị hợp lý của em”.

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu chăm chú một lúc, đột nhiên, anh rũ mắt nhìn xuống, cười một tiếng, thong thả nói: “Vừa rồi anh muốn nói là, chuyện em muốn đi thành phố Q, giờ em đã có kế hoạch gì chưa?”

Tín Túc: “………”

Cho nên kể cả cậu có không cần dùng đến kế dùng nhan sắc quyến rũ cũng có thể được cấp trên cho phép, đúng không? Nhưng cũng không sao, bạn trai không hôn thì không tự nhiên trở nên thân thiết.

Tín Túc dùng ngón tay sờ sờ miệng theo bản năng, “Anh muốn nói đến chuyện kia à?”

Lâm Tái Xuyên nói: “Dùng thân phận gì đến đó? Định làm gì? Làm sao có thể điều tra Phan Nguyên Đức? Dùng con đường nào để tiếp cận ông ta? Cảnh sát rất khó tiếp xúc đến những tin tức chân thật trong giới kia. Kể cả có yêu cầu Phan Nguyên Đức đến Cục Công an tiếp nhận điều tra, những gì chúng ta tra được chỉ sợ cũng chỉ là mặt ngoài, là những thứ ông ta muốn chúng ta nhìn thấy”.

Nếu hai người bọn họ trực tiếp dùng thân phận cảnh sát nhân dân Cục Công an thành phố Phù Tụ xuất hiện ở thành phố Q thì những thứ có thể điều tra được chỉ sợ không khác gì nhiều những thứ cảnh sát địa phương có thể điều tra được. Phan Nguyên Đức không có khả năng ngốc đến mức chủ động lộ ra sơ hở trước mặt cảnh sát. Biện pháp tốt nhất là đổi một thân phận khác để tiếp xúc ông ta, chạm vào những nơi “bên trong”.

Tín Túc duỗi thẳng eo, khoanh chân ngồi trên giường, “Những chuyện này em đều tính xong rồi. Ba em có quen một ông chủ công ty ở tỉnh Q. Ông ta có bạn bè trong giới phim ảnh. Chúng ta tới đó xong có thể mượn thân phận của người đó trà trộn vào trong vòng tròn của bọn họ. Anh không cần lo, người bên ba em có thể tin được. Hơn nữa, trong chuyện này, không chừng Thiệu Từ cũng có thể giúp được. Chuyện khác không nói, để anh ta làm những chuyện này, người đại diện Cố Hàn Chiêu sẵn lòng nói bừa trong Cục Công an của anh ta nhất định sẽ cảm động. Vì vụ án của Thiệu Từ, chúng ta tự mình đến thành phố Q điều tra Phan Nguyên Đức, yêu cầu dùng đến chỗ của anh ta, Thiệu Từ nhất định sẵn sàng đồng ý trăm phần trăm”.

Bất kể thế lực của Lâm Tái Xuyên và Tín Túc ở Phù Tụ thế nào, khi tới thành phố Q, bọn họ chỉ là cặp đôi cô đơn không có sân sau, không có ưu thế sân nhà. Vì vậy, Tín Túc đã tính toán rõ ràng nguồn nhân lực và tài lực có thể lợi dụng. Còn về an toàn của bản thân, cậu không hề thấy lo lắng. Có Lâm Tái Xuyên ở bên cạnh, chỉ sợ người khác sẽ không thể chạm được vào cậu, dù chỉ là một sợi tóc của cậu.

“Tất cả điều tra của chúng ta đối với Phan Nguyên Đức đều tiến hành trong âm thầm, không hề rút dây động rừng. Hẳn là cơ bản ông ta không biết. Kể cả chúng ta có xuất hiện ở bên cạnh, ông ta cũng sẽ không nghi ngờ”.

Tín Túc dừng một chút, như thể nghĩ đến gì đó, cúi đầu sờ sờ mặt, lại nói giọng không tránh được vẻ lo lắng, “Chỉ hi vọng gương mặt này của em ở tỉnh khác không nổi tiếng đến như vậy”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 33

Thiệu Từ vừa thấy cậu đã nhận ra cậu là “Tổng giám đốc Tín”, chẳng may câu đầu tiên Phan Nguyên Đức nói lúc gặp mặt cậu lại là “Ôi, đây không phải Tổng giám đốc Tín à?” thì đúng là khiến cậu quá xấu hổ.

Nhưng mà Tín Túc chưa từng đến tỉnh Q, cũng gần như hoàn toàn không có giao thoa gì với người trong giới giải trí. Phan Nguyên Đức hẳn sẽ không nhàn rỗi đến mức đi hỏi thăm một “ông chủ ngang ngược” nơi trời Nam đất Bắc, hoàn toàn không có bất kì quan hệ gì với mình. Hơn nữa, vì lý do một thân phận khác, bản thân Tín Túc thật ra rất ít xuất hiện ở các trường hợp yêu cầu phải lộ mặt.

Lâm Tái Xuyên không lo lắng kế hoạch của Tín Túc có sơ hở gì, gật đầu nói: “Anh phải xử lý xong chuyện bên này. Sau đó, anh sẽ xin Cục trưởng Ngụy nghỉ phép một tuần. Ngày mai hoặc ngày kia, chúng ta có thể xuất phát”.

Tín Túc được như ước nguyện, hôn “chụt” một cái lên mặt Lâm Tái Xuyên. Sau đó, cậu nằm xuống giường. Một lát sau, cậu lại quay người hỏi anh, “Tái Xuyên, có phải anh chưa từng rời khỏi Cục Công an thời gian dài như vậy trong suốt thời gian công tác không?”

Nếu không phải vì cậu muốn đi thành phố Q, chỉ sợ Lâm Tái Xuyên cũng sẽ không đưa ra quyết định này. Tín Túc biết cảnh sát đội điều tra hình sự có tâm lý ỷ lại gần như sùng bái đối với anh. Lâm Tái Xuyên luôn ở trạng thái nếu không cần sẽ không rời khỏi đội.

Lâm Tái Xuyên “Ừ” một tiếng: “Không có vấn đề gì.”

Những đồng sự đó chẳng qua có thói quen nghe theo chỉ đạo của Lâm Tái Xuyên. Bọn họ đều là tinh anh số một, số hai của thành phố, để bọn họ phụ trách một mình cũng nhất định có thể làm được. Huống hồ, còn có Cục trưởng Ngụy ngồi trấn giữ. Lâm Tái Xuyên cũng không lo lắng cho thành phố.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Tái Xuyên đến văn phòng Cục trưởng Cục Công an, báo cáo việc xin nghỉ phép còn Tín Túc đi tìm Thiệu Từ. Chuyện này nhất định không lừa được anh ta. Bọn họ muốn tiếp cận được vòng tròn của Phan Nguyên Đức còn cần Thiệu Từ âm thầm hỗ trợ.

Tín Túc vốn đang giận Thiệu Từ, căn bản không muốn để ý đến anh. Nhưng sau khi được Lâm Tái Xuyên vỗ về, cậu cũng đành bỏ qua.

Thiệu Từ không ngờ Tín Túc lại sẵn lòng chủ động đến tìm mình. Lúc nhận điện thoại, anh cực kỳ bất ngờ. Sau đó, anh lập tức chạy từ chung cư đến Cục Công an thành phố.

Mà sau khi nghe tính toán của Tín Túc, vẻ mặt Thiệu Từ lại biến thành hoàn toàn ngạc nhiên, thậm chí là khó tin: “Ngài muốn nói là ngài và đội trưởng Lâm muốn cùng nhau đến thành phố Q điều tra Phan Nguyên Đức sao?”

Thiệu Từ kỳ thật đã không ôm hi vọng vào việc đưa Phan Nguyên Đức vào tù. Anh điều tra Phan Nguyên Đức hai năm, ở bên người ông ta diễn vai bằng mặt nhưng không bằng lòng suốt hai năm. Anh biết người này rốt cuộc có bao nhiêu gian xảo. Cảnh sát không tra được chứng cứ là hết sức bình thường bởi vì anh dành suốt mấy năm cũng chỉ thu hoạch được một đoạn video kia mà thôi. Phan Nguyên Đức dùng rất nhiều công sức đảm bảo việc không để lộ bất kì sơ hở nào ra bên ngoài. Ông ta chính là một kẻ giả nhân giả nghĩa hoàn mỹ.

Tính toán cuối cùng của Thiệu Từ là công khai vụ bê bối hút ma túy của ông ta ở nơi nhận được sự quan tâm và chú ý của dư luận nhiều nhất có thể, để ai ai cũng biết, để ông ta rơi vào tình trạng bị cấm hoạt động trong cả nước. Đây đã là khả năng lớn nhất. Hoặc là, cuối cùng, nếu anh không thể nhịn được nữa sẽ làm ra hành động quá khích mà pháp luật không cho phép, buộc Phan Nguyên Đức bị trừng phạt đúng tội. Thậm chí, Thiệu Từ đã nghĩ kĩ kết cục của bản thân. Cùng lắm là ngọc nát đá tan, hai bên cùng chết. Anh cũng không sợ chuyện này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 159

Anh chưa từng nghĩ đến việc thế mà Tín Túc và Lâm Tái Xuyên lại có thể làm được đến mức này – đến tận thành phố Q để tiếp xúc Phan Nguyên Đức, bắt lấy đuôi cáo của ông ta… Trong khoảnh khắc đó, Thiệu Từ như đánh mất khả năng ngôn ngữ, chỉ có trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, đầu ngón tay anh hơi run lên. Cuối cùng, anh chỉ có thể nói ra hai chữ: “Cảm ơn…”

Tín Túc vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Đừng hiểu lầm. Tôi muốn làm thế này không liên quan gì đến anh mà chỉ xuất phát từ tò mò của bản thân đối với sự thật. Còn có muốn gặp “nhà từ thiện lớn” Phan Nguyên Đức một lần mà thôi”.

Thiệu Từ sẽ không tự đa tình đến mức cho rằng Tín Túc vì anh mà cất công đi tỉnh khác. Nhưng thế này đã đủ rồi.

Tín Túc không nói lời vô nghĩa với Thiệu Từ: “Thân phận cảnh sát không tiện tiếp cận Phan Nguyên Đức. Tôi cần một thân phận phù hợp để tiếp xúc với vòng tròn kia. Chuyện này hẳn anh rất quen thuộc nhỉ?”

Thiệu Từ lúc này mới hiểu mục đích Tín Túc gặp mình. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đã tuyên bố rời khỏi giới giải trí, lại liên hệ với mấy người đó sẽ có vẻ hơi gượng gạo, nói không chừng sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nhưng người đại diện trước kia của tôi là Cố Hàn Chiêu hẳn có thể giúp được”.

Tín Túc nâng mí mắt nhìn đối phương một cái: “Anh khẳng định người này có thể tin được à?”

Thiệu Từ nói chắc chắn: “Đúng vậy. Anh ta biết những việc này”.

Tín Túc không nói gì thêm, ậm ừ gật đầu một cái, “Ngày mai hoặc ngày kia, tôi và đội trưởng Lâm sẽ đi thành phố Q. Cần xử lý xong vấn đề thân phận của chúng tôi trước khi hạ cánh”.

Thiệu Từ so với bọn họ càng mong tìm được chứng cứ phạm tội của Phan Nguyên Đức nên sẽ cố gắng hết khả năng để làm thật tốt, không để lộ ra sơ hở. Tín Túc cũng không lo việc này. Hơn nữa, nếu chẳng may vô ý hỏng việc, với cậu mà nói cũng không có tổn hại gì.

Nếu một việc có tỷ lệ thành công là 50%, Tín Túc sẽ đồng ý đánh cược. Hiển nhiên, vận may của cậu không tồi. Đến giờ, cậu chưa từng thua.

Tín Túc trở lại văn phòng chưa được bao lâu, Lâm Tái Xuyên liền từ phía bên Cục trưởng Ngụy quay lại. Anh xin nghỉ phép một tuần, đặt vé máy bay đi tỉnh Q vào chiều mai.

Lâm Tái Xuyên rũ mắt nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Phía bên Thiệu Từ không có vấn đề gì à?”

Tín Túc nhún vai một cái: “Em đã truyền đạt ý tứ cho anh ấy rồi. Về phần có vấn đề hay không thì phải chờ đến lúc đến đó mới biết được”.

Bọn họ cần một “người trong giới” đưa Phan Nguyên Đức vào trong tầm ngắm của bọn họ. Còn việc ai là người được chọn thì phải xem thu xếp bên Thiệu Từ.

3 giờ chiều ngày hôm sau, tất cả được chuẩn bị xong xuôi. Lâm Tái Xuyên và Tín Túc ngồi trên máy bay hướng về thành phố Q.

Tiếng động cơ máy bay ầm ầm xen lẫn trong những đám mây.

Hết chương 115

Đến chương 116


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.